Edit: Cháo
Lúc Quý Thời Dương tỉnh lại người bên giường đã đi rồi. Cậu mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp thì thấy có người đứng bên trong
Sao ảnh lại ở nhà? Quý Thời Dương cho rằng Hoắc An đi làm rồi.
Cậu vừa ngáp mở tủ lạnh lấy đồ uống vừa nói: “Anh không đi làm sao?”
Nói xong thì đồ uống trong tay đã bị Hoắc An cướp mất: “Bắt đầu từ hôm nay không được phép uống đồ lạnh nữa.” Rồi nói thêm, “Giờ đã 12 giờ rồi, tôi có thể không về sao?”
Quý Thời Dương chưa thích ứng được với cuộc sống hiện giờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời: “Ò, em biết rồi.”
Đi ra ngoài nhìn đồng hồ treo tường cậu mới biết đã 12 giờ rồi, mình ngủ say tới nỗi ngay cả lúc Hoắc An đi làm rồi về lúc nào cũng không biết.
Hoắc An nhìn thấy cậu xấu hổ thì bóp bóp mặt cậu nói: “Không sao, giờ thèm ngủ là bình thường.”
Đầu óc Quý Thời Dương rốt cục đã hoạt động, bỗng nghĩ đến một chuyện lớn: “Em chưa xin nghỉ sáng nay…” Mặt cậu như đưa đám nhìn Hoắc An, “Bị trừ tiền lương mất.”
“Không sao, đúng dịp hôm nay đi từ chức luôn.” Hoắc An cười híp mắt.
Quý Thời Dương bị nụ cười kia làm cho sợ hãi, không dám phản bác chỉ đành nói được.
“Ngoan, chút nữa mua bưởi cho em ăn.”
“Ò, được.”
Không biết làm sao chứ mấy ngày nay Quý Thời Dương cảm thấy Hoắc An tốt với mình lắm.
Cơm nước xong, Hoắc An chở Quý Thời Dương đến chỗ làm của cậu.
“Được rồi, ở đây.” Quý Thời Dương xuống xe.
Hoắc An đi theo cậu, hỏi: “Ở đâu? Tòa nhà nào?”
“À, cửa hàng kia kìa anh thấy chưa?” Quý Thời Dương chỉ vào một cửa hàng nhỏ màu xanh dương trong một dãy cửa hàng trước mặt.
Chỉ thấy biển hiệu trên đó viết ‘Thiết kế Tân Duệ.”
Đã sớm biết Quý Thời Dương làm trong một công ty thiết kế, anh cho rằng dù gì cũng phải là một công ty thiết kế nào đó không lớn thì vừa vừa, sao có thể là cái cửa hàng nhỏ trước mặt kia được.
Hoắc An hỏi: “Em làm gì trong đó?”
“In ấn á, photocopy các kiểu ấy.” Quý Thời Dương quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”
Hoắc An hừ lạnh một tiếng: “Đi, đi từ chức.”
Từ chức rồi không cần phải quay lại nữa, cái chỗ này chẳng học được gì cũng không có không gian phát triển, chỉ có tên ngốc như Quý Thời Dương mới coi chỗ này là bảo bối thôi.
Quý Thời Dương lờ mờ cảm thấy Hoắc An tức giận, vì thế vội vàng đi nhanh.