Edit: Cháo
Hoắc An đang nấu cơm, về chuyện nấu nướng này từ trước tới giờ anh không thể trông nhờ được Quý Thời Dương.
Sau khi Hoắc An vào phòng bếp rồi, Quý Thời Dương mới nhận ra mình bị anh đưa vào tròng.
Cậu đi vào phòng bếp oán giận nói: “Nếu em không kết hôn với anh thì dựa vào đâu mà bé cưng phải đi theo anh chứ?”
Hoắc An dừng động tác trên tay lại, đưa mắt nhìn cậu: “Tôi là cha bé con, con không ở với tôi thì ở với ai?”
“Em cũng là ba của bé cưng mà, đương nhiên con ở với em rồi.” Quý Thời Dương chống nạnh nói.
Giọng Hoắc An lạnh xuống: “Có phải em muốn kết hôn với người khác, muốn bé con gọi người đó là cha không?”
Quý Thời Dương ngửi thấy mùi uy hiếp nồng nặc, cậu vội vàng lùi về sau: “Không, không có.” Vừa nói vừa lảo đảo một cái.
Hoắc An vội tiến lên ôm lấy cậu, mày nhíu lại không vui chút nào: “Em không thể cẩn thận hơn được à? Sao cứ hấp tấp như vậy?”
Quý Thời Dương sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng cũng ý thức được tính nghiêm trọng.
“Xin lỗi anh.” Cậu cúi đầu vâng dạ nói.
Hoắc An thấy cậu như thế không đành lòng mắng nữa, giọng nói cũng bình tĩnh lại: “Được rồi, em không cần nói xin lỗi với tôi đâu. Ra ngoài đi, chuyện kết hôn em cứ suy nghĩ kỹ một chút, được không?”
Quý Thời Dương gật đầu.
Hoắc An dẫn người ra khỏi phòng bếp, để cậu ngồi yên trên ghế sofa rồi mới tiếp tục quay lại nấu ăn.
Chốc lát sau đồ ăn được làm xong, ba món ăn một món canh đều là những món Quý Thời Dương thích.
Quý Thời Dương từng được thưởng thức tay nghề của Hoắc An rồi, rất hợp khẩu vị của cậu, nhưng Hoắc An lại không muốn làm nhiều.
Giờ là đang được hưởng ké phúc của bé cưng nhỉ? Cậu cắn cắn đũa bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hoắc An nhìn ra lòng dạ hẹp hòi của cậu, “Không phải vì bé con.”
Quý Thời Dương bị chọc thủng tâm tư có hơi lúng túng, cậu chuyển đề tài: “Anh không cần đi làm sao?”
“Hôm nay là Chủ nhật.”
“Vậy khi nào anh về nhà?”
Hoắc An gắp một cái cánh gà vào bát cậu: “Sau này tôi sẽ ở đây chăm sóc em.”
Hửm? Ở lại đây?
Quý Thời Dương ngu người: “Hả, anh không đi á?”
Mặt Hoắc An tối sầm lại: “Đúng, không đi.”
Quý Thời Dương oán thầm, Hoắc An lắm chuyện thế này vậy chẳng phải cậu sẽ mất đi tự do à.
“Không được lén mắng tôi trong lòng.”
“Em đâu có.” Cậu nhỏ giọng phản kháng.
Dù sao buổi sáng cậu cũng đi làm.
Nhưng giây kế tiếp Hoắc An nói: “Nghỉ việc.”
Quý Thời Dương không vui: “Em không nghỉ.”
“Mỗi ngày sẽ nấu cơm cho em, chi tiêu trong nhà tôi cân hết.”
“Ớ… được.” Quý Thời Dương nói xong thì cảm thấy mình chẳng có cốt khí gì cả, nói thêm, “Em là vì bé cưng.”
Trong mắt Hoắc An rốt cục cũng lộ ra chút ấm áp, anh cười nói: “Được.”