“Bà yên tâm, cô ấy sẽ không chết đâu.”
Nghe câu nói này của Hải Đăng, tảng đá trong tim Hoàng Anh như được nhấc đi.
Cô thừa nhận, khi nghe thấy cuộc gọi của bà Tâm, cô đã rất lo sợ rằng hắn sẽ bỏ lại cô ở đây mà quay về với Hạnh An, nên khi nghe hắn trả lời như vậy, dù biết là ích kỷ, nhưng trong lòng cô thực sự thoáng một chút vui mừng.
Hạnh An không thích cô, nhưng có lẽ cô ấy đã lo lắng quá xa rồi.
Xe cứ thế đi thẳng một mạch về tới làng quê nhỏ nơi bố mẹ Hoàng Anh sinh sống. Ý thức được xe đi gần tới nơi, Hoàng Anh không dám ngủ tiếp mà phải giữ tỉnh táo để còn chỉ đường cho lái xe.
Những năm gần đây, kinh tế đất nước phát triển nhanh chóng, khoảng cách giữa thành thị và nông thôn cũng ngày càng được thu hẹp. Gọi là nông thôn nhưng ngôi làng mà bố mẹ Hoàng Anh đang sinh sống trông không khác gì một thị trấn thu nhỏ, nhà cửa san sát, đường sá sạch sẽ đều được trải bê tông về tới tận cửa. Nhìn chung khung cảnh cũng đã phần nào không còn mang dáng dấp của làng quê nông thôn điển hình ngày xưa nữa.
Biết tin Hoàng Anh dẫn Hải Đăng về, bố mẹ cô đã ra tận cổng đứng chờ sẵn. Nhìn thấy Hải Đăng mở cửa xe bước ra ngoài, ông Tuấn bà Hà mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, hàng xóm xung quanh luôn miệng đồn thổi Hoàng Anh đẻ thuê cho người ta khiến ông bà suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ.
Tuy Hoàng Anh đã báo là sẽ sớm dẫn Hải Đăng về, nhưng ông bà vẫn bán tín bán nghi, không tin tưởng lời con gái mình. Người ta là ngôi sao hàng đầu, kiếm tiền tỷ mỗi tháng, biết bao nhiêu là gái theo, đuổi đi còn không hết, làm sao lại để mắt đến đứa con gái chẳng lấy gì làm nổi bật như con gái nhà mình cơ chứ!
“Bố, mẹ, đây là anh Hải Đăng. Còn đây là bố mẹ em.” Hoàng Anh ngượng ngùng giới thiệu.
Hải Đăng lễ phép chào bố mẹ Hoàng Anh, sau đó mở cốp xe lấy ra túi lớn túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
“Cháu có chút quà biếu hai bác.”
Thấy chàng rể vừa giàu có lại vừa chu đáo, ông Tuấn bà Hà không khỏi vui như mở cờ trong bụng.
“Nghe nói hai đứa đã kết hôn rồi, đừng xưng hô thế nữa.” Bà Hà xởi lởi. Hoàng Anh nhớ tới lần trước ở nhà Hải Đăng, mẹ của anh cũng nói với cô như vậy. Không ngờ, những lời nói ấm áp đó chỉ là giả tạo.
“Hai đứa đi đường chắc đã đói lắm rồi, mau vào rửa mặt rồi ăn cơm trưa luôn đi.” Ông Tuấn nói rồi đi vào trước. Hải Đăng không hề khách sáo, cứ thế xách đồ đi theo ông.
Mâm cơm trong nhà đã được soạn sẵn, toàn những món hải sản mà Hải Đăng thích ăn. Bà Hà đã mất cả mấy ngày gia nhập vào fandom của Hải Đăng để tìm hiểu xem sở thích ăn uống của hắn là gì.
Chỉ trừ dịp liên hoan trước khi thằng em cô đi du học, Hoàng Anh chưa bao giờ thấy bố mẹ cô bày vẽ tốn kém như vậy.
“Con xin lỗi, vì chuyện của con và Hoàng Anh cũng đột ngột quá nên mẹ con chưa thể về đây thưa chuyện với nhà mình. Nay nhân dịp này con xin được tạ lỗi thay mẹ con.” Không biết vì sao, Hải Đăng đột nhiên cư xử một cách vô cùng hiểu chuyện, khiến trong lòng Hoàng Anh dù biết là giả dối nhưng vẫn không khỏi nảy sinh một chút ảo giác.
“Không sao. Ngày xưa cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, còn thời nay thì khác rồi.” Ông Hải bà Hà cười tít mắt.
Trong một giây, cô thực sự đã tin rằng Hải Đăng là một chàng rể quý, còn bố mẹ cô là những bậc sinh thành vô cùng bao dung và cởi mở.
Đáng tiếc, cô biết rằng tất cả chỉ là giả dối. Hải Đăng cư xử biết điều với bố mẹ cô như vậy vì hắn không muốn chuyện hợp đồng kết hôn bị vỡ lở, còn bố mẹ cô xởi lởi như vậy là vì hắn có thể khiến ông bà nở mày nở mặt với xóm làng.
“Nghe nói bà thông gia hiện giờ ở một mình. Nếu có thời gian thì con nhớ đi thăm bà ấy thường xuyên đấy.” Ông Tuấn nhắc nhở con gái. Đoạn ông quay sang Hải Đăng. “Phải rồi, bà ấy sống ở khu nào nhỉ? Tháng sau bố mẹ lên thành phố xem tình hình làm ăn của thằng Tuấn Anh, tiện thể ghé thăm, coi như hai bên gia đình gặp mặt luôn.”
“Dạ nhà con ở khu Hòa Bình.”
“Ồ, vậy là gần nhà chúng ta ở hồi xưa đó.” Ông Hải gật gù. “Con có học trường cấp 3 Hòa Bình không?”
“Vâng, con học trường cấp 3 Hòa Bình.”
“Vậy thì hai đứa học cùng trường cấp 3 đấy.” Bà Hà gần như reo lên trước phát hiện này. “Hóa ra, hai đứa đã có nhân duyên từ trước rồi!”
Hải Đăng ngạc nhiên quay sang hỏi Hoàng Anh.