"Chuyện...chuyện không phải như hai người nghĩ đâu! Tôi...tôi, chỉ muốn làm sạch bên trong một chút thôi ( ̄Д ̄)ノ". Lâm Hàm hét lên một tiếng liền vội rút tay ra khỏi nơi nhạy cảm của mình, cấp tốc vớ lấy quần áo quấn lên người. Cậu cảm thấy càng giải thích càng bôi đen, tốt hơn hết là ngậm miệng lại.
Lăng Xuyên cùng Triệu Mặc lúc này mới hồi hồn, vội lau sạch máu mũi liền đứng bật dậy, mặt không biểu cảm đến gần Lâm Hàm.
"Hai...hai người tới đây làm gì?!". Thấy hai người thân không mảnh vải tiến tới gần mình, Lâm Hàm rụt cổ lùi về sau, có chút cảnh giác thấp thỏm mà đề phòng.
Lăng Xuyên không nói hai lời, bước nhanh về trước trực tiếp ôm ngang Lâm Hàm, đè cậu nằm sấp xuống trên đùi mình. Triệu Mặc thấy thế liền trừng mắt với hắn, sau đó cũng tiến nhanh tới ngồi vào chỗ kế bên hắn.
"Để chúng tôi giúp em!". Hai người đồng thanh phun ra một câu này liền lập tức động thủ. Mỗi người một ngón thay phiên nhau c.h.ọ.c vào nơi t.ư m.ậ.t của Lâm Hàm.
Một trận trời đất quay cuồng, Lâm Hàm còn chưa kịp định hình lại là chuyện gì đang xảy ra thì phía h.ậ.u h.u.y.ệ.t liền bị d.ị v.ậ.t xâm chiếm. Vì giật mình mà m.ị t.h.ị.t đột ngột co rút lại, đem hai ngón tay kẹp chặt vào bên trong.
Mỗi một lần bọn họ đ.â.m r.ú.t, thậm chí là ở bên trong ngoáy tới ngoáy lui, h.ạ t.h.â.n liền truyền đến một trận khoái cảm tê dại, 'tiểu Hàm Hàm' ở bên dưới cũng vì vậy mà ngóc đầu dậy. Song song với đó, cậu còn tinh ý phát hiện một vật thể c.ứ.n.g rắn đang chọc vào bụng dưới của mình.
Hai ngón tay ở bên trong điên cuồng chọc ngoáy, h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u vì bị lấp đầy mà đem d.ị.c.h n.h.ầ.y bên trong đẩy ra ngoài, kèm theo đó là tiếng nước 'ọp ẹp' nghe đến ngượng.
H.ạ t.h.â.n bên dưới được hầu hạ đến s.ư.ớ.n.g không thể tả, Lâm Hàm trong phút chốc liền bị t.ì.n.h d.ụ.c chi phối, suýt thì r.ê.n ra tiếng.
Nhận thấy được bản thân ngày càng d.â.m đ.ã.n.g, không biết từ khi nào mỗi khi đối diện với mấy chuyện kích thích thế này, cậu đã không còn giữ được tự chủ như trước kia nữa. Thậm chí là rất dễ dàng sa ngã, dù chỉ là một động chạm nhỏ cũng đã đủ khiến cậu hưng phấn.
Có lẽ là từ khi cậu bắt đầu bộc phát pheromone ở lần đầu tiên giao hợp với Mục Diệc Thân. Cơ thể cậu kể từ giờ phút đó trở nên rất mẫn cảm, cậu thậm chí không thể thõa mãn khi chỉ vuốt ve ở phía trước. H.ậ.u h.u.y.ệ.t cũng ngày càng trở nên khác lạ, chẳng những mềm mại hơn ban đầu rất nhiều, nó thậm chí thỉnh thoảng còn r.ỉ ra d.â.m d.ị.c.h.
Ý thức được điều này, Lâm Hàm bụm chặt miệng mình, không để nó phát ra thứ âm thanh kì quặc nào. Cậu cố trấn tĩnh bản thân, quay đầu nhìn về phía hai người nọ.
"Nhanh, rút nó ra! Tôi không cần sự giúp đỡ của các người!". Lâm Hàm dùng tất cả sự tự chủ cuối cùng mà nói ra một câu này, cố sức thể hiện ra bản thân đang rất tức giận.
"Lâm Hàm! Tôi thực sự rất thích em, kể từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã để ý em ngay tại ánh nhìn đầu tiên. Lần đầu tiên em gặp tôi là ở hành lang trong đêm trăng lãng mạng đó, nó không phải là trùng hợp, tôi đứng đó chỉ vì để gặp được em mà thôi.
Nhưng đó không phải lần đầu tiên tôi gặp em, tôi lần đầu gặp em là ở tại nhà ăn. Khi mà em đem tên ngu ngốc kia ra đánh một trận, em biết không, tôi lúc ấy liền biết được em chính là mẫu bạn đời lý tưởng của mình.
Trong mắt tôi, em lúc đó xinh đẹp, ma mỵ như một đóa anh túc, có độc nhưng lại khiến người không kìm lòng được mà bị hãm sâu.
Đến tận giờ phút này, tôi tình nguyện dù bị độc chết cũng muốn hãm sâu trong vực thẳm ngọt ngào này, không thể dứt ra được nữa. Tôi không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Đêm qua là đêm hạnh phúc nhất trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời tôi, cho nên tôi xin em...xin em cho tôi một cơ hội để theo đuổi em, cũng như một cơ hội để tôi có thể kéo dài được hạnh phúc này!".
Lăng Xuyên nắm lấy đôi bàn tay nhỏ gầy của Lâm Hàm, đem mặt cậu ngẩng lên, mắt đối mắt với chình mình. Từng câu từng chữ chứa đầy chân thành, không một lời giả dối.
Hắn đã từng trải qua một tuổi thơ quá bất hạnh, cả đời này tưởng chừng như hạnh phúc đối với hắn là một điều gì đó quá xa vời. Nhưng kể từ cái ngày hắn phát hiện ra sự tồn tại của cậu, cậu giống như ánh sáng duy nhất trong bóng tối, đem cuộc đời tăm tối của hắn chiếu sáng.
Hằng ngày được tiếp xúc với cậu, cùng chiến đấu, cùng băng rừng vượt suối, cùng ăn, cùng ngủ, chỉ cần được ở cạnh cậu, mỗi ngày trôi qua đều đối với hắn thật hạnh phúc. Cảm thấy bản thân quyết định tham gia đợt huấn luyện này là quyết định đúng đắn nhất.
Đêm hôm qua chính là đêm hạnh phúc nhất cuộc đời hắn, đêm mà cậu hoàn toàn thuộc về hắn. Nói ra những lời này, bản thân hắn cũng rất căng thẳng. Hắn sợ, sợ cậu sẽ thẳng thừng từ chối, đem tất cả những ý niệm tươi sáng tốt đẹp vừa mới nảy chồi đã bị tàn nhẫn giẫm đạp ở dưới chân.
Hắn biết người như hắn không xứng đáng với cậu, cậu cũng không có lý do gì để đáp ứng hắn. Nhưng mà...người như hắn không đáng để có được hạnh phúc hay sao?!!.