Sáng hôm sau
Lâm Hàm từ trong mê man tỉnh dậy, cả người đau nhức giống như bị xe tải cán qua, bên dưới h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u cũng truyền đến cảm giác quái lạ.
Lông mi dày như cánh quạt run run mấy cái liền khẽ mở ra, đập vào mắt cậu là một lồng ngực tráng kiện ấm áp. Ở khoảng cách da kề da thế này, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở cùng nhịp tim của người nọ.
Nghi hoặc ngước lên nhìn liền có thể nhìn rõ gương mặt phóng đại với những đường nét góc cạnh tinh mĩ đến từng chi tiết.
Thế nhưng lại là Lăng Xuyên! Ký ức đêm qua cậu không nhớ rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nhớ đến lúc bản thân vì không chịu nổi kỳ phát tình mà nhờ đến Lăng Xuyên giúp đỡ.
Nhớ đến những cảnh tượng đáng xấu hổ đêm qua, Lâm Hàm thật hận không thể một đao chém chết chính mình. Đại khái là quá...quá nhục a~.
Nhưng mà khoan đã, phía sau lưng cậu hình như còn một người nữa, người nọ cũng là thân không mảnh vải áp sát vào cơ thể cậu, tay còn vòng chặt ôm lấy eo cậu nữa chứ.
Lâm Hàm khó khăn quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp được gương mặt đương say ngủ của Triệu Mặc. Trong đại não giờ phút này 'oanh' một tiếng nổ tung.
Tại sao lại có hai người? Chẳng lẽ đêm qua cậu còn không biết xấu hổ mà đi quyến rũ luôn cả hắn ư? Lâm Hàm à Lâm Hàm, mày xem xem mày đã làm ra chuyện tốt gì thế này? Mày thèm khát nam nhân đến như vậy ư?
Lâm Hàm ở trong lòng tự đem bản thân ra lăng trì xử tử qua một lần, tay vỗ lên trán mà rầu rĩ không thôi. Mọi chuyện đã thành ra thế này rồi, kêu cậu những ngày tháng tiếp theo làm sao đối mặt với hai người bọn họ đây hả?!.
Ừm, nhưng mà chờ đã, hình như trong m.ô.n.g cậu vẫn còn truyền đến cảm giác trướng trướng là lạ.
Nghi hoặc sốc chăn lên, đập vào mắt Lâm Hàm là cảnh tưởng không thể miêu tả nổi. Hai cây c.ô.n t.h.ị.t của hai người bọn họ thế mà vẫn còn cắm ở bên trong h.ậ.u h.u.y.ệ.t của cậu. Thế nhưng cả một đêm đều không có rút ra.
Cũng không phải là bọn họ cố ý, chỉ là đêm qua sau khi b.ắ.n xong thì chẳng ai chịu nhường ai. Lăng Xuyên bảo Triệu Mặc rút ra trước, Triệu Mặc lại kêu ngược Lăng Xuyên rút ra trước. Thế là đùn qua đẩy lại một hồi, rốt cục cứ để như thế mà ngủ luôn. Lâm Hàm trước đó đã sớm mệt đến thiếp đi đương nhiên cũng không biết đằng sau còn có loại sự tình này xảy ra.
Lâm Hàm xấu hổ đến muốn chui luôn xuống đất, hai người bọn họ cũng không thể...không thể thế này được a. Chẳng những cùng một lúc c.ắ.m vào, sau khi làm xong cũng không thèm rút ra. Trách không được bên trong cứ trướng trướng, thì ra là còn bọc thêm hai cái g.ậ.y.
Cậu nhổm người dậy, từng chút một đem hai cái c.ự v.ậ.t đã mềm oặt kia rút ra khỏi người mình. Hai phân thân của hai tên nam nhân gộp lại một đừng trôi tuột ra, ma sát với m.ị t.h.ị.t se k.h.í.t khiến Lâm Hàm suýt thì r.ê.n ra tiếng.
Sau khi thành công đem d.ị v.ậ.t ra khỏi cơ thể, một dòng chất lỏng ấm nóng đặc sệch liền thuận theo h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u mà 'òng ọc' trào ra, chảy đến hai bên đùi non của Lâm Hàm.
Lâm Hàm hiện tại khỏi nói có bao nhiêu xấu hổ, mặt đều đã đỏ lan đến mang tai. Tuy cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện thế này, nhưng nói thật nó nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, trong lúc nhất thời không thể nào thích ứng ngay được.
Nhẹ nhàng chậm chạp thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hai nam nhân, Lâm Hàm liền rón rén bò dậy đi mặc quần áo. Nhưng mà trước khi mặc lại quần áo còn phải xử lý đống hỗn độn ở sau m.ô.n.g trước đã.
Nhưng mà Lâm Hàm vừa đứng dậy đã phát hiện cơ thể từ trên xuống dưới đều bao phủ bởi những dấu hôn ám muội xanh tím chói mắt, trải dài từ cổ đến tận bắp chân. Nhìn những dấu vết này cũng đủ biết, tối hôm qua bọn họ là k.ị.c.h l.i.ệ.t như thế nào.
Lâm Hàm tự thôi miên chính mình rằng không cần quá để tâm chuyện này, nhưng mà... cmn sao lại có thể không để tâm cơ chứ. Cậu như thế này thì còn mặt mũi nào mà đi gặp người nữa chứ hả? Thời tiết thì nắng nóng thế này, chẳng lẽ lại bắt cậu trùm kín từ đầu tới chân sao hả?!!!.
Ở trong lòng phun tào một hồi, Lâm Hàm mới miễn cưỡng mà bình tĩnh lại, sắc bén liếc hai nam nhân đang còn ngủ say như chết kia, Lâm Hàm quả thực muốn cho mỗi người ăn một đấm.
Nhưng mà xét cho cùng đêm hôm qua cũng là bọn họ giúp cậu, cho nên lần này cậu sẽ đại phát từ bi mà khoan hồng cho hai người họ một lần.
Lâm Hàm giơ lên nắm đấm hướng hai khuôn mặt đẹp trai kia huơ huơ cảnh cáo vài lần mới chịu buông xuống.
Cậu lấy giấy lau sơ qua h.ạ t.h.â.n của mình một lần, nhưng mà h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u bên dưới lại không ngừng chảy ra t.i.n.h d.ị.c.h trắng đục cùng d.â.m d.ị.c.h trong suốt trơn trượt hòa trộn vào nhau.
Lau mãi cũng vẫn không sạch, thế là cậu liền bạo dạng đem hai ngón tay cho vào bên trong khuấy đảo, ý đồ muốn đem cái thứ sềnh sệch kia lôi hết ra bên ngoài.
Thế nhưng không biết hai cái nam nhân kia đã tỉnh từ bao giờ, Lâm Hàm đương chổng m.ô.n.g lên làm 'đại sự' cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình. Khó khăn quay đầu lại, quả nhiên thấy được hai khuôn mặt ngây ngẩn của Triệu Mặc cùng Lăng Xuyên, đã thế còn kèm theo hai hàng máu mũi chảy dài.
Lâm Hàm lúc này ⊙_⊙.
Có cần phải xui xẻo như vậy không? Hiện tại có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch màヽ(`Д´)ノ!!!.