Tôi vốn cứng đầu, đã bảo không ăn là không ăn. Thằng Nguyên lại dễ mềm lòng, nên chẳng dám ép tôi làm điều tôi không muốn. Nguyên bất lực đặt bát lên giường.
"Tao để đây nhé..."
"Mày đem xuống bếp đi, tao không ăn dâu, để đây tí tao đổ đi đấy. Đói tao tự biết đường chạy xuống hỏi cơm."
"Đổ đi là đổ thế nào...Thế mày ăn hay để tao xúc cho?" Tôi nghe thấy một giọng nam khác, văng vẳng từ phía cửa ra vào.
Là Khoa, tôi không rõ bạn đứng đó từ bao giờ, nhưng có vẻ đã được một lúc. Khoa đứng vắt hai chân lại với nhau, tay kia buông thõng, tay kia cho vào túi quần. Mặt lộ vẻ khó chịu như bị ai cướp mất sổ gạo.
Rất cảm kích khi nãy Khoa chịu được sức nặng của tôi mà xách được tôi về phòng, còn bố thí cho cái quạt ngủ cho đỡ nóng. Nhưng hai thằng này không biết phép lịch sự hay sao mà xông vào phòng con gái ầm ầm, tự nhiên như phòng mình....
"Mày đi đâu vô đây? Biết đây là phòng của con gái không?" Nguyên hất hàm, nó đứng chắn ở phía trước, che mất tầm nhìn của tôi về phía Khoa. Như lo sợ Khoa sẽ tấn công và mưu sát tôi vậy.
"Mày là con gái chắc? Tao ghé ngang chút thôi, gì căng thế." Khoa cười cười, nhấc chân tiến vào trong.
"Bố mày bê đê đấy."
"Mày bê đê thật hả Nguyên?" Tin sốt, tôi chơi với Nguyên bao nhiêu năm nay, giờ mới biết nó giới tính thứ ba. Lời nói của Khôi Nguyên khiến tôi suýt nữa ngả ngửa. Nhìn mặt Khoa cũng tỏ vẻ không bất ngờ.
"Chuyện người lớn trẻ con không được xen vào."
Ra là hai đứa chúng nó đang nói "chuyện người lớn" với nhau.
Không khí dần trở nên không đúng, ngột ngạt, tôi chỉ buồn ngủ và mệt chút thôi mà chúng bạn làm như tôi sắp lìa đời hay mắc bệnh nan y, lũ lượt kéo tới thăm, còn bắt ăn cơm, còn yêu cầu đút cơm cho. Sợ rằng Chỉ Huy trưởng đi qua nhìn thấy cảnh này sinh ra hiểu lầm, tôi mau chóng đề xuất biện pháp để đuổi đuổi hai thằng này đi.
"Thôi, tao ăn, nè ăn nhé, ngon quá trời." Vội vàng cầm bát cơm lên xúc ngon lành, ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười vừa cảm thán.
Nguyên vẫn nhìn Khoa, hai thằng này cảm mến nhau hay gì mà cứ có dịp đụng mặt là khờ ra đứng ngắm nhau một lúc, cao hứng thì đụng chạm cơ thể bằng những cái hất vai, cái vỗ người đầy ngọt ngào. Bây giờ cũng như vậy.
"Về phòng thôi, đi, tao tiễn mày với tao về." Nguyên hỏi ý Khoa, tình đồng chí mến thương, còn tiễn nhau về tận phòng.
"Tao tự về được, mày thích thì cứ việc, tao ở đây thăm bạn Quỳnh của tao một lúc."
"Bạn Quỳnh là "của mày" từ lúc nào?" Con quỷ trong Khôi Nguyên trỗi dậy, tôi chỉ muốn cười to, hai thằng này như đang diễn hề với nhau.
"Ơ tưởng lần trước Quỳnh bảo chỉ chơi với tao thôi mà."
Nguyên bắt đầu khó chịu ra mặt, tôi chơi chưa lâu với Khoa nhưng cũng ngờ ngợ biết tính bạn, thi thoảng sẽ phát ngôn mấy câu rất gợi đòn. Nhưng tôi chỉ trêu như vậy thôi, có nhập vai quá mức như vậy không hả Khoa. Tôi trợn mắt nhìn Khoa, nhướn mày, căng mắt, nhếch mép, khuôn mặt bộc lộ ra biểu cảm khó hiểu nhất. Vậy mà Khoa lơ tôi, mắt vẫn dán về phía Khôi Nguyên.
"Ờ, vào mà thăm, tao về." Nguyên thả lỏng, tôi cứ tưởng hai đồng chí sẽ đứng đến đây tới hết ngày nhưng có một người đã chịu xuống nước trước. Khoa tỏ vẻ bất ngờ, vô cùng bất ngờ là đằng khác. Nguyên ngoái lại nhìn tôi cười cười chào chào rồi đi ra khỏi phòng, đụng vào người Khoa một cái.
"Cửa rộng mà, sao cứ phải đi sát vào tao làm gì? Thích tao à?"
"Đụng là chạm."
Vãi cả Nguyên, học được đâu câu nói dân xã hội mạng nghe hề đét. Tôi bụm miệng cười, thằng bạn tôi mạnh mồm thế thôi chứ chưa thấy Nguyên đánh nhau bao giờ. Hoặc nó đánh trong âm thầm, đánh không cho tôi thấy. May thay Khoa cũng chẳng thèm chấp Nguyên, kệ cho Nguyên đi qua. May thay hai đứa chúng nó nể nang nhau không kiểu gì cũng xảy ra án mạng.
"Gặp là đón." Khoa đáp.
Đợi Nguyên đi xa một lúc, Khoa mới đi vào, bạn chẳng nói chẳng rằng vứt cho tôi miếng cao dán đau đầu.
"Mệt thì dùng." Xong Khoa đi luôn, rồi là thăm người bệnh chưa. Đấy đứng đôi co cho lắm với thằng bạn tôi vào xong thăm được đâu chưa tròn 10 giây.
"Ủa, này Khoa, mày vui tính nó vừa vừa."
"Sao?"
"Muốn đưa đồ thì đưa đại đi cần gì phải đôi co dài dòng với thằng Nguyên thế?"
"Tao có làm gì đâu? Tại thằng bạn của mày tự dưng nhộn hết cả lên."
Có vẻ Khoa nói đúng, lần đầu tiên tôi thấy sự bồn chồn trong cách hành xử của Khôi Nguyên. Có phải cuộc nói chuyện hôm trước khiến Nguyên suy nghĩ hay sao, hoặc tính nó có hơi chiếm hữu.
"Hôm nay đủ rồi, mày nghỉ thêm, rồi tí xuống tập bắn súng. Sau kiểm tra Giáo Dục Quốc Phòng có môn tập ngắm bắn đấy."
"Biết rồi, giờ tao nằm được chưa?"
Khoa đi ra cửa thôi, rồi đứng ở đó tiếp chứ không có ý định rời đi. Nhưng bạn cứ đứng đó, làm tôi chẳng dám nằm.
"Ờ, nằm đi."
"Giờ mày đi được chưa?"
"Ừ đi nè."
Bạn bảo bạn đi mà bạn vẫn đứng bần thẩn ở chỗ cửa ra vào, Khoa ăn phải gì trưa nay à mà sao giờ trở nên ngu đột xuất.
"Mày...mày nhìn tao như vậy sao tao dám nằm."
"Thì cứ nằm đi thẹn cái đéo gì? Đây bố đóng cửa cho."
"Tao là con gái mày là con trai đấy."
"Ừ chẳng lẽ tao đồng tính, tao có phải thằng Khôi Nguyên đâu."
"Tao ngại..."
...
Tỉnh dậy bởi tiếng động nhẹ, tôi ngáy ngủ mở mắt ra, đánh ánh nhìn về phía các bạn nữ đi vào phòng. Nghe giọng là tôi biết hội Khả Hân, toan định nhắm mắt tiếp, giả ngủ.
"Dậy đi, thầy gọi rồi."
Chết, chợt nhớ ra Khoa có dặn chiều nay có tiết thực hành. Tôi chưa hoàn hồn sau cơn buồn ngủ nhưng vội vội vàng vàng bật ngay dậy. Vơ lấy chiếc áo xanh lá đậm treo trên đầu giường, tôi chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo, lau qua mặt mũi, rửa sạch chân tay rồi phi ra cửa xỏ giày vào. Lúc ra tới phòng thể chất, mọi người mới chỉ bắt đầu tập trung, tôi chưa bị muộn, sẽ không bị phạt. Dáo dác xung quanh tìm Hoàng Lan, bạn đang đứng cạnh Kiên, tôi mon men đi lại gần. Ở đó tụ tập thêm một nhóm bạn khác, có Tùng béo, mà có Tùng béo sẽ không thể thiếu Duy Khoa.
"A, Nhật Quỳnh hả, đỡ mệt chưa?" Tùng toát ra một cảm giác dễ chịu, dễ gần. Chỉ cần gặp Tùng một lúc thôi mà bao mệt nhọc trong lòng tôi đều tan biến.
Tôi mỉm cười tươi nhất có thể, khi cười người ta thường hạnh phúc, vui vẻ, khoẻ mạnh. Tôi cười với Tùng như cách trả lời cho câu hỏi thăm của bạn.
"Ôi dào cô gái của lớp chúng ta đây rồi, đây, Khoa của Quỳnh đây. May quá mày ở đây rồi, huhu, Quỳnh mày quản thằng Khoa giúp tao với. Nó cứ sấn sổ vào Hoàng Lan của tao." Kiên nghe thấy Tùng nói thì vội quay ra, mếu mếu máo máo bấu vào người tôi cùng ánh mắt cầu khẩn.
Tôi cười xuề xoà, ôi Khoa, con người đang đứng cạnh tôi bên trái từ lúc nào. Tự dưng tôi thấy khó thở, cảm giác cứ ở gần bạn là như sắp bị Khoa ăn thịt tới nơi. Thăm dò biểu cảm của Khoa sau khi bị Kiên tố cáo, mặt bạn vẫn thản nhiên một cách bất ngờ.
"Hi my friend, bộ thích giày của tao lắm hả mà mày đi mãi vậy."
"Dùng tạm thôi, không tao đi chân đất à."
"Hì!" Hì cơ đấy, cái tiếng "Hì" của Khoa nghe không hề điêu, còn cộng thêm nụ cười đốn tim người nhìn kia nữa.
Tôi không dám nhìn Khoa thật, tự dưng đứng hình vài dây, chỉ chăm chăm đứng xếp hàng, mắt nhìn về phía trước.
"Tao sẽ không để mày đi chân đất đâu...tao sẽ...ưm...ao...bịt...ồm...ao." Tôi kiễng chân lên lấy tay chặn khẩu bạn.
"Mày trật tự giúp tao chút được không? Đàn ông gì nói lắm thế." Đấy chỉ là cái cớ, thứ nhất bạn lại thả thính khiến trái tim nhỏ bé của thiếu nữ này không chịu được. Thứ hai là tôi cảm giác Khả Hân đang thoắt ẩn thoắt hiện ở gần đây, tôi không muốn tạo thêm những mối căm hờn trong lòng các fangirl của Khoa.
Nhưng Khoa yên lặng thật, lần đầu tiên tôi chủ quan cảm nhận được Khoa nghe lời đến thế. Hình như tôi cảm giác môi bạn chạm vào mu bàn tay của tôi, gì vậy, sao lại manh động như thế. Vội vàng rút tay lại, tự dưng tôi thấy sượng sượng, chẳng phải tôi tiếp xúc với Nguyên đến mức chai lì, rằng sẽ không thẫn thờ khi tiếp xúc với bạn nam khác. Nhưng giờ tôi lại ngẩn ngơ, lúng túng quay đi.
"Yên tâm tao ăn cơm xong mồm thơm lắm." Khoa nhìn tôi, ý tôi không phải vậy.
"Mày về quản lại cái miệng của mày đi...nhé..."
"Ôi miệng thật hư, xin lỗi nhé, thi thoảng tao cũng không quản được. Nó cứ tung hoành vậy."
"..."
Khoa ơi cậu có đang bình thường...
"Quỳnh...mày biết rằng khi mày lúng túng...hành động của mày vụng về và... tao thấy điều đó rất..."
"Rất?"
"Dễ thương."
Khoa nói nhỏ đủ cho hai người nghe.
À thế à, ngoài Khôi Nguyên ra còn có một bạn nam khác, từ xa xưa cổ tích rồi mới có bạn nam mở mồm khen tôi dễ thương. Nhưng tất cả đều chui ra từ mồm của mấy thằng trai đểu.
Tôi thấy bất an.
"Tao cảm ơn nhé!" Tôi đáp lại Khoa bằng nụ cười, cười gượng. Mà trong trường hợp này sự tươi tắn như không bị trúng đạn bởi ngôn từ là cách duy nhất bản thân có thể bộc lộ.