Ra về. Tôi không vội về nhà ngay mà la cà khắp các con hẻm. Trời bây giờđã vào mùa thu, không còn cái nắng gắt của mùa hạ, không còn tiếng vekêu râm ran trên những cành cây hay những nhành hoa phượng đỏ rực nữa.Thay vào đó là một bầu trời trong lành, mát mẻ, một cái cây lá rụng đầysân...
Tôi rất thích mùa thu vì người ta nói: mùa thu là mùa của khởi đầu mới. Mùa thu khởi đầu một năm học mới, khởi đầu một câu chuyện mới, khởi đầu một trang vở mới. Có người nói với tôi rằng mùa xuân cũng là một khởi đầu,tại sao tôi lại không thích mùa xuân thay vì mùa thu? Ừ thì, ai bảo tôisinh vào mùa thu làm gì!
Tôi đi đến góc cua thì gặp phải Linh- con bạn thân cấp 2 của tôi và Chiến - thằng bạn ngồi bên tôi suốt năm lớp 9. Hai chúng nó học cùng trường nên đi đâu cũng có nhau. Ngoài hai đứa đó ra thì tôi còn một con bạn thânlà Quyên nữa, nó học cũng khá giỏi nên cũng theo học trường chuyên nhưtôi.
Tôi nhận ra bọn nó. Chúng nó đi chơi cùng nhau và ngoài hai đứa đó ra thìxung quanh còn có mấy đứa khá lạ. Chắc đều là bạn học mới của tụi nó.Nghĩ lại mà thấy tủi thân ghê gớm. Bọn nó cũng mới vào học ngày đầu nhưtôi thôi nhưng đã làm quen được ngần ấy bạn bè. Còn tôi, ngoài tên Phong ra thì tôi chẳng biết tên ai cả.
Đang định quay đầu rời đi nơi khác thì Linh đã trông thấy tôi. Nó ngoắc tay về hướng tôi, ý bảo tôi sang đó.
” Đi học vui không mày? Học trường chuyên thế nào?” Đợi tôi lại gần, nóliền tiến tới khoác vai tôi thân thiết. Tôi cũng không đẩy nó ra, chỉcười cười:
” Cũng bình thường à. Tụi mày chung lớp hả?”
” Ừ! Tao ngồi cạnh nó!” Linh nhìn tôi rồi quay sang nhìn Chiến. Chiến trông thấy tôi thì cũng chạy qua:
” Ê nhỏ 2 lờ, đi học vui không?”
Ơ cái thằng này! Nó không mở miệng thì thôi chứ mở miệng ra toàn xỉ nhụctôi. À mà '2 lờ' là 'lùn- lép' ý chứ không phải như mọi người nghĩ đâu.
” Lâu ngày mới gặp mà phũ phàng vậy đó hả? Tất nhiên không ngồi kế màythì tao vui rồi!” Tôi nửa đùa nửa thật nhìn Chiến. Thật ra không ngồicạnh nó thì cũng thấy nhớ nhớ nhưng mà tôi là vậy đó. Hễ có cơ hội làtôi lại chọc tức nó.
Hồi đó tôi và nó là cặp đôi phản nghịch. Nó cao bao nhiêu thì tôi thấp bấynhiêu. Tôi học được bấy nhiêu thì nó lơ là bấy nhiêu. Nhưng nhờ cái phản nghịch ấy mà chúng tôi mới chơi thân với nhau.
” Phũ vừa thôi con! Sao? Phát biểu cảm nghĩ nghe chơi coi!” Nó cũng bắtchước động tác của con Linh, cũng vòng tay khoác lên vai tôi. Tôi cũngkhá quen với hành động này nên cũng chẳng buồn đẩy ra. Đừng thấy nókhoác vai tôi mà nghĩ tôi với nó tình tứ. Thật ra nó đang lợi dụng chiều cao của cơ thể mà nhấn đè người tôi xuống.
” Học ở đó cũng tốt, nhưng mà không có tụi bây cũng buồn!”
” Có ai ăn hiếp hay bắt nạt mày không? Nói tao biết có gì tao xử cho!”Chiến giả vờ gồng tay gồng chân. Tôi hơi im lặng nhưng rồi cũng lắc đầu. Hồi đó ngồi kế nó được nó bảo bọc kĩ lắm nên căn bản chẳng đứa nào dámbắt nạt tôi. Nó là đứa thuộc kiểu dân anh chị nên nhiều khi mấy đứa kiacũng nể mặt.
” Ê Vi, mày thấy bình thường thật à?” Linh đứng một bên nhìn tôi nãy giờtự nhiên lại lên tiếng. Tôi cũng có chút giật mình. Bình thường á?Không! Không bình thường chút nào!
” Ừ, sao vậy?”
Tôi không dám nói mình cảm thấy không ổn vì lại sợ tụi nó lo lắng. Linhnhìn tôi chằm chằm, lát sau nó khẽ thở dài rồi lên tiếng:
” Không có gì, tại tao thấy mặt mày buồn buồn thôi! Nhưng mà nếu mày thấy không ổn phải nói tao biết nhé!”
” Ừ, biết rồi mà! Thôi tao đi nha, trễ rồi!” Tôi cười trấn an Linh sau đó tạm biệt hai đứa nó. Mỗi ngày được ở cạnh tụi nó thì sướng biết bao. Vì tôi có thân hình nhỏ nhắn nên luôn được bọn nó chăm như em út.
Tôi về đến nhà đã hơn 12 giờ trưa. Vì ba mẹ đều đã đi làm nên trong nhà chỉ còn mình tôi. Tôi lên cất cặp, thay quần áo sau đó dọn cơm ăn. Hôm naymẹ làm nhiều món tôi thích nên tôi ăn khá nhiều. Nhìn tôi be bé thế kiachứ ăn cũng không tồi.
Sau khi dọn dẹp chén đĩa, tôi leo lên lầu nằm. Tôi lục trong ngăn bàn ra 5viên bi. Đây là món quà mà tôi giữ kĩ nhất từ trước tới giờ.
Tôi còn nhớ hồi đó, lúc còn sống trong Sài Gòn thì cạnh nhà tôi có mộtthằng con trai cũng bằng tuổi tôi. Gia đình nó mới chuyển vào chưa đầymột tháng liền chuyển đi nơi khác. Khi ấy chúng tôi cỡ 5 tuổi thì phải.Tôi và thằng con trai ấy chơi với nhau rất thân. Ngày nào tôi và nó cũng rủ nhau chơi bắn bi. Ngày ấy tôi quậy chẳng khác gì con trai cả. Cứ đinhà trẻ về là cùng tên đó la cà khắp nơi. Nó chẳng chịu nói tôi biết nótên gì cả, chỉ nghe người lớn gọi nó là Bi nên tôi cũng gọi là Bi. Bitính tình hơi hướng nội nên ngoài tôi ra cũng chẳng có một đứa bạn nào.Ban đầu gặp nó tôi nghĩ rằng nó kiêu. Sau này tôi mới biết rằng hóa raBi ít nói vì ngay từ bé bố mẹ nó đã li dị. Nó là dân miền bắc, mẹ nó lidị bố nó xong liền dọn vào nam sinh sống nhưng nghe đâu cỡ 3 tháng sauthì mẹ nó tái hôn cùng người khác, nó cũng chuyển đi theo. Ngày Bi đi là ngày sinh nhật lần thứ 5 của tôi. Hôm đó mặt nó buồn hiu còn tôi thìkhóc sướt mướt. Đoạn gần lên xe, nó thả vào tay tôi 5 viên bi, bảo tôigiữ kĩ để sau này nó quay lại lấy.
Tôi nghe lời nó thật. 5 viên bi đó tôi cất rất kĩ. Dù chuyển nhà ra Hà Nộinhưng tôi vẫn luôn mang theo. Có lẽ là tôi không muốn đánh mất chúng,cũng có lẽ là tôi đang chờ đợi...