Trang Dịch cho dù ở thời khắc nguy hiểm nhất cũng có thể bình tĩnh vững vàng, lúc này đột nhiên bùng nổ, nhất thời dọa tất cả mọi người sững người, mọi người trừng mắt to nhìn Trang Dịch cảm xúc ngang ngược, lại nhìn đội phó Tưởng Tuyên đã hoàn toàn đắc tội đội trưởng ở bên cạnh, tất cả ngậm chặt miệng, không một ai dám mở miệng nói chuyện trong lúc này.
Tưởng Tuyên cũng là sửng sốt.
Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Trang Dịch, Tưởng Tuyên đã nhìn Trang Dịch không vừa mắt, hai người giống như trời sinh không hợp vậy, tất cả những thứ Tưởng Tuyên muốn, bắt đầu từ ngày Trang Dịch xuất hiện, liền bị hắn cướp đi toàn bộ, danh vọng trong Bardon, danh hiệu đứng đầu lớp phụ hồn sư, lão sư khen ngợi, bạn học ngưỡng mộ, phong độ quý tộc làm người ngưỡng vọng… Mỗi một thứ, Trang Dịch đều phải đè hắn gắt gao.
Cố tình tất cả mọi người đứng về phía Trang Dịch, ngay cả Thượng Thanh Vân lúc trước cùng một chiếc thuyền với Tưởng Tuyên, cũng không thế nào đặt hắn trong lòng, ngược lại hao tâm tổn trí đi mượn sức Trang Dịch.
Theo Tưởng Tuyên thấy, duy nhất Trang Dịch mạnh hơn hắn, chính là cá tính dối trá này. Lúc bị người khiêu khích ra vẻ không thèm để ý, sau đó lại nghĩ cách đòi lại, lúc bị người xem thường mỉm cười ứng đối, sau đó lại hung hăng một cái tát đánh trở lại, xé đi ngụy trang dịu dàng khiêm tốn mặt ngoài, nghĩ đến kết cục của những người đắc tội Trang Dịch kia, Trang Dịch tốt hơn hắn chỗ nào.
Mà hôm nay, Tưởng Tuyên cuối cùng thấy được dáng vẻ Trang Dịch thất thố, xé đi mặt nạ vân đạm phong khinh, Tưởng Tuyên nhìn Trang Dịch lạnh mặt ánh mắt tối tăm nhìn mình chằm chằm, trong lòng quỷ dị nổi lên một cảm giác thoải mái.
Vào lúc tất cả mọi người rùng mình ngậm miệng, Tưởng Tuyên nhếch nhếch môi cười, chậm rãi nở nụ cười: “Trang đội trưởng là muốn đổ tất cả trách nhiệm lên người ta sao?”
Trang Dịch nghe vậy, hơi híp mắt lại: “Không cần ta đổ, biểu hiện của ngươi hôm nay tất cả mọi người đều thấy, chuyện này rốt cuộc là ai cần gánh trách nhiệm, sau khi trở lại Bardon, ta tin tưởng đều có quyết định.”
“Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đâu, đã bắt đầu vội vã nói chuyện này để làm gì?” Tưởng Tuyên xuy cười một tiếng, “Nếu ta không nghe sai mà nói, vừa rồi Trang đội trưởng cùng mọi người đang bàn bạc chuyện tiếp theo đi vào thành Vũ Càn. Một vùng đất bùn nho nhỏ mà có thể xuất hiện loài ma thú chưa biết đến đáng sợ như vậy, thành Vũ Càn phía trước là trung tâm khí độc, bên trong không biết còn ẩn giấu bao nhiêu thứ…”
Trang Dịch nghe Tưởng Tuyên cố ý làm ra vẻ, trong lòng cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng mà hắn vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, khắc chế bản thân nhìn bề ngoài vẫn duy trì bình tĩnh, Trang Dịch nói: “Xem ra Tưởng học đệ có ý kiến gì hay?”
“Tranh luận miệng có lẽ ta nói không qua Trang đội trưởng, nhưng mà bản thân ta đây thích những thứ thực tế một chút. Nếu Trang đội trưởng đã bó tay với khí độc trong thành Vũ Càn phía trước, để cho kẻ được việc không đủ bại sự có thừa ta đây nghĩ chút biện pháp thực tế đi.” Tưởng Tuyên nói xong, ngồi ngay ngắn nhìn mọi người nói, “Không biết tình huống thành Vũ Càn, sai người đi thăm dò điều tra trước là được.”
“Người phụ trách dò đường lúc trước đi qua đất bùn, cũng đã bị…” Ôn Bằng thấp giọng nói.
“Toàn đội ngũ đều là hồn sư, người phụ trách dò đường cũng chỉ là thân hình nhẹ nhàng hơn so với hồn sư bình thường một chút mà thôi, thời điểm mấu chốt, bất cứ kẻ nào cũng có thể vì đội ngũ mà làm nhiều vài chuyện.” Tưởng Tuyên lập tức nói.
Trong lòng Trang Dịch cười nhạo một tiếng, lời này của Tưởng Tuyên nói nghe rất nhẹ, nhưng thật ra người có chút kinh nghiệm đều hiểu được, tùy ý thay đổi trách nhiệm của các hồn sư trong đội ngũ, chính là tối kỵ.
Đến thành Vũ Càn tình huống không rõ dò đường, người có đầu óc đều biết nguy hiểm, Tưởng Tuyên tùy ý sửa đổi trách nhiệm của mỗi người, sẽ chỉ gây ra hoảng sợ mà thôi.
Không chỉ có Trang Dịch nghĩ như vậy, các hồn sư ngồi ở bên cạnh, cũng sinh ra bất mãn với Tưởng Tuyên. Lời nói trước kia của Trang Dịch, bọn họ nghe vào tai cũng đều cảm thấy có lý, chỉ là kiêng kỵ thân phận Tưởng Tuyên mà không dám biểu hiện rõ ràng, nhưng lúc này kế hoạch của Tưởng Tuyên liên quan đến tính mạng của bọn họ, ai cũng không muốn không hiểu sao lại bị đưa đi chịu chết, bất mãn bị áp lực lâu trong lòng, cuối cùng bắt đầu bạo phát.
Tưởng Tuyên nhận thấy được ánh mắt không vui của mọi người nhìn về phía mình, chậm rãi nói: “Khẩn trương cái gì, không ai nói muốn đưa các ngươi đi dò đường, hơn một trăm hồn sư ở đây, là lực lượng trung kiên của toàn đội ngũ chúng ta, cũng là hy vọng hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta, ta làm sao có thể đề nghị cho các ngươi đi chịu chết vô ích.”
“Ngươi là nói…”
“Ta nói chính là những hồn sư bị thương căn bản, trong thời gian ngắn không có sức chiến đấu kia… Giữ lại cũng chỉ liên lụy tốc độ tiến lên của đội ngũ, sau khi mang theo bọn họ đi vào thành Vũ Càn, cũng là một con đường chết, không bằng ——”
“Không được!” Không đợi Tưởng Tuyên nói xong, Trang Dịch quả quyết cự tuyệt.
“Cũng phải, linh khí quý giá cỡ nào, Trang đội trưởng để lại giữ mạng còn không kịp, làm sao nỡ cho đám hồn sư chúng ta sử dụng.” Tưởng Tuyên nghe vậy, lập tức trào phúng nói.
Linh khí? Trang Dịch lúc này mới nhớ đến lúc trước khi hắn sử dụng lệnh bài, không ít người đều nhìn thấy, một số hồn sư bình dân chưa từng thấy linh khí, còn tưởng rằng là dựa vào thực lực của Trang Dịch cùng Lôi Tu đánh bại ma thú, nhưng Tưởng Tuyên không giống, xuất thân thế gia, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra thực hư. Nghĩ thông suốt điểm này, Trang Dịch nói: “Nếu ngươi đã biết linh khí, nên hiểu được sử dụng thứ này là có điều kiện hạn chế, hồn sư trên cấp bảy mới có thể sử dụng nó, mà trong toàn đội ngũ, trừ ta ra, không biết còn ai đến cấp cao?”
“Thì ra là thế.” Tưởng Tuyên nghe vậy, ánh mắt lập lòe, hắn nhìn Trang Dịch, hừ lạnh, “Linh khí bảo mệnh không thể sử dụng, lại không chịu điều động thương binh lợi dụng phế vật, vậy ý của ngươi là muốn để cho người ở đây đi dò đường? Hoặc là cả đội ngũ chúng ta mang theo thương binh đi mạo hiểm, cuối cùng tất cả đều chết ở bên trong?”
“Làm hồn sư, ai chưa từng có lúc bị thương? Bởi vì tạm thời mất sức chiến đấu, đã bị đội ngũ vứt bỏ ném đi làm vật hy sinh, những người khỏe mạnh ở đây có lẽ có thể tạm thời được an toàn, nhưng trong các ngươi, ai lại dám cam đoan tương lai mình không có lúc bị thương? Tưởng Tuyên ngươi dám ra chủ ý như vậy, đơn giản chính là ỷ vào bản thân là hồn sư hệ chữa trị mà thôi.” Trang Dịch nói xong, biểu cảm trong mắt lạnh đi, “Hoặc là nói, ngươi đang ám chỉ ta cho ngươi làm tiên phong, đến thành Vũ Càn dò đường?”
“Có gì không thể?” Tưởng Tuyên lập tức nói.
Vẻ mặt Trang Dịch hơi thay đổi, hôm nay làm khó dễ, cảm xúc của Trang Dịch không ổn định là một nguyên nhân, đồng thời, Trang Dịch cũng tính toán nhân cơ hội này hoàn toàn tước quyền của Tưởng Tuyên, để hắn kế tiếp tiện chỉ huy đội ngũ, nhưng Trang Dịch không nghĩ đến, Tưởng Tuyên lại đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm, hóa chủ động thành bị động, dùng hình thức như vậy ngược lại đưa hắn một quân.
“Nếu ta đã dám nói như vậy, đương nhiên là cũng tính cả ta vào, thế nào, Trang đội trưởng sẽ không cho rằng ta trông chờ người khác chết, chính mình lại giống một kẻ nhu nhược núp ở phía sau đấy chứ?” Tưởng Tuyên có ý cười nói.
“Không biết Tưởng đội phó có tính toán gì không?” Đúng lúc này, Lôi Tu vẫn luôn không mở miệng hỏi.
“Ta xuất thân thế gia hồn sư, thời điểm mấu chốt tự nhiên có thủ đoạn bảo mệnh người thường không có.” Tưởng Tuyên chậm rãi đứng lên, trên cao nhìn xuống mọi người nói, “Đêm nay ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai liền cho các ngươi kiến thức một chút, cái gì gọi là phụ hồn sư hệ chữa trị. Miễn cho mấy ngu xuẩn không hiểu chuyện kia còn tưởng rằng phụ hồn sư hệ chữa trị chỉ đơn giản là trị liệu bản thân mà thôi.”
Nói xong, Tưởng Tuyên lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, vẻ nắm chắc phần thắng kia, dọa sợ không ít người ở đây.
Trang Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Tuyên, đột nhiên, Trang Dịch chú ý đến bàn tay bị che một nửa dưới ống tay áo đang run nhè nhẹ kia của hắn.
Trong lòng Tưởng Tuyên cũng không bình tĩnh như bề ngoài hắn biểu hiện ra, hắn rất khẩn trương, hắn đang khẩn trương cái gì chứ?
Trang Dịch suy ngẫm, chỉ cảm thấy cảm giác bất an trong lòng kia lại đến nữa…
Ngày kế, Tưởng Tuyên dẫn mười ngự hồn sư, sáu chiến hồn sư cùng bốn phụ hồn sư hợp thành một tiểu đội dò đường lâm thời, tiên phong đi vào thành Vũ Càn.
Trong hai mươi hồn sư theo Tưởng Tuyên đi vào, trừ có hai phụ hồn sư là thành viên Huyền Nhạn ra, còn lại tất cả đều là học sinh Bardon, cũng là hồn sư tuyệt đối ủng hộ Tưởng Tuyên.
Tưởng Tuyên lựa chọn mang theo bọn họ cùng đi vào thành Vũ Càn, ở ngoài mặt nhìn dường như vô cùng hợp lý, mang theo tâm phúc của mình đi làm việc, vừa yên tâm lại làm được chủ ý hôm qua hắn đưa ra. Nhưng Trang Dịch luôn cảm thấy có vài phần không thích hợp, từ sau khi dẫn đầu đội ngũ này rời Bardon, Trang Dịch luôn luôn tâm thần không yên, lúc trước còn đỡ, lúc này càng đến gần thành Vũ Càn, Trang Dịch lại càng cảm thấy bất an.
Đề nghị của Lôi Tu, hắn nghe, cũng cố gắng điều tiết tâm tình cùng tâm tính, nhưng từ đầu đến cuối, Trang Dịch đều không tìm thấy ngọn nguồn làm hắn bất an… Hắn cảm thấy khả năng lớn nhất có thể xuất hiện trên người Tưởng Tuyên, nhưng mơ hồ, Trang Dịch lại cảm thấy cũng không phải.
Đúng lúc này, trong khí độc màu trắng phía trước, xuất hiện một luồng sáng màu tím nhạt, mà hướng ánh sáng phát ra, chính là vị trí Tưởng Tuyên mang người đi đến.
Ánh sáng màu tím lấy một điểm làm trung tâm, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khuếch tán ra bốn phía, nơi ánh sáng tím quét qua, sương mù màu trắng giống như bị nhiệt độ cao bốc hơi, nhanh chóng tiêu tán, cùng với sương mù màu trắng biến mất, mùi hương ngọt ngào kia, cũng từng bước nhạt đi.
Cuối cùng, ánh sáng tím mở rộng đến đường kính khoảng tám trăm mét mới từ từ dừng lại, sau đó, ánh sáng dần dần nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.
Nơi ánh sáng tím quét qua, sương trắng rút đi không còn một mảnh, tất cả trước mắt rõ ràng sáng tỏ, một phần vẻ ngoài của thành Vũ Càn, cũng hiện ra trước mắt mấy người Trang Dịch.
Từ khi bị dị ma vào ở đến nay, đã qua hơn nửa năm, thành nhỏ phồn vinh trước kia, sau khi không còn nhân loại ở lại, cũng hoàn toàn trở nên hoang phế. Thảm thực vật màu xanh mọc khắp nơi, xuyên qua giữa những tòa kiến trúc, phá hỏng hơn một nửa số kiến trúc trong thành Vũ Càn, mơ hồ lộ ra hình dạng ban đầu của một rừng cây rậm rạp.
Trang Dịch cùng đội ngũ hồn sư không lãng phí thời gian, lập tức nhân lúc có thể nhìn rõ, cẩn thận tiến lên. Vừa đi đường, vừa nhìn mảnh thực vật này, Trang Dịch luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, hắn nhịn không được hơi nghiêng đầu khẽ nói với Lôi Tu: “Lôi Tu, có cảm thấy…”
“Phương hướng.” Lôi Tu lập tức hiểu được ý của Trang Dịch, thấp giọng chỉ dẫn.
Trang Dịch ngẩn ra, cuối cùng liếc nhìn đám thực vật hắn thấy này, cũng nhận ra nguyên nhân không bình thường.
Trên tường thành bị phá hỏng do thực vật sinh trưởng, thảm thực vật tươi tốt rắc rối khó gỡ, rễ cây thô to chui ra khỏi nền đất, dùng đủ loại hình thái vặn vẹo thân thể, bày ra đường nét làm người khó chịu. Nhưng bất luận mỗi cây có vặn vẹo sinh trưởng như thế nào, phương hướng chúng nó hướng đến, đều thống nhất là trung tâm thành Vũ Càn.
“Giống như thần tử đang triều bái vua của chúng nó vậy…” Trang Dịch thấp giọng nói, “Chỉ tiếc phía sau bị sương mù dày đặc che chắn, chúng ta không nhìn rõ bộ mặt thật của ‘vua rừng rậm’ này.”
“Đây đã là ta cố gắng lớn nhất có thể làm được.” Thanh âm của Tưởng Tuyên từ phía trước truyền đến.
Trang Dịch quay đầu nhìn, liền thấy được hai mươi hồn sư kia vây quanh Tưởng Tuyên đang đi đến, sử dụng kỹ năng hồn lực tinh lọc cực mạnh, lúc này sắc mặt Tưởng Tuyên đã không chỉ là tái nhợt, trên khuôn mặt trước giờ luôn diễm lệ, lúc này quỷ dị mang theo chút xám xanh suy bại, mà hồn sư bên cạnh đỡ hắn càng thêm kinh khủng, khuôn mặt xanh mét, tứ chi cứng ngắc, nếu như không phải bọn họ còn đang đỡ Tưởng Tuyên bước đi, Trang Dịch quả thật phải hoài nghi đám người kia có còn sống hay không.
Trang Dịch hơi nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi làm gì?”
“Ta tinh lọc hết khí độc trong phạm vi một nghìn mét, còn chưa đủ?” Tưởng Tuyên nghe vậy, lập tức nhướn mày nhìn Trang Dịch, “Một người cũng không tổn thất, chỉ là hao tổn một chút hồn lực cùng vài thứ không cần thiết, cho dù là những đội ngũ dò đường thân kinh bách chiến kia, cũng sẽ không làm được tốt hơn ta. Ta mệt chết rồi, cần phải lập tức nghỉ ngơi khôi phục hồn lực, chiến đấu kế tiếp, chỉ sợ ta không thể tham gia.”
Không có Tưởng Tuyên vướng bận, đúng hợp ý Trang Dịch, hắn gật gật đầu: “Được.”
“Trang đội trưởng có lòng từ bi, không đành lòng để cho thương binh đi vào chiến đấu chịu chết, để cho đám thương binh không thể chiến đấu kia cùng ở lại lại với ta đi… Đồng thời, người của ta cũng cần ở lại một bộ phận, bảo vệ chúng ta.” Tưởng Tuyên tiếp tục nói.
Trang Dịch nghe vậy, lập tức sinh lòng cảnh giác.
Tuy rằng tb cực kỳ chán ghét Tưởng Tuyên, nhưng không thể không nói, so với người như Thượng Thanh Vân, Tưởng Tuyên hiển nhiên đơn giản hơn, hắn muốn cái gì Trang Dịch rất rõ ràng, bởi vậy từ trước đến nay Trang Dịch luôn đoán trúng tâm tư của Tưởng Tuyên. Nhưng một chuyến đi này, Tưởng Tuyên lại thay đổi đến mức làm người không nắm bắt được, giống như yêu cầu lúc này, nhìn như hợp lý, nhưng Trang Dịch lại có một loại cảm giác không thể đồng ý.
Ngay khi Trang Dịch còn do dự, đột nhiên, máy cảm ứng trong tay sáng lên —— nhóm Lục Duẫn Vi ở ngay trong khoảng năm trăm mét phía trước!