Còn chưa đi ra bao lâu, mặt đất giẫm dưới chân truyền đến từng đợt chấn động, trong chớp mắt Ôn Bằng mang theo nhóm hồn sư chạy khỏi đất bùn kia, chỉ nghe một tiếng “ầm” thật lớn vang vọng nổ tung trong không trung, giống như sét đánh bên tai, chấn đau màng tai mọi người, lực trùng kích sinh ra do phát nổ làm cho nước bùn trên mặt đất bị đánh bay lên không trung, sau khi lơ lửng trên trời cao vài giây, lại nhanh chóng nhỏ giọt xuống giống như trời mưa, đánh lên trên mặt cùng trên người mỗi người ở đây.
Mùi tanh tưởi làm người buồn nôn lan tràn bốn phía, nhưng mà lúc này, mọi người rốt cuộc không rảnh bận tâm việc này, nước bùn vẩn đục chặn tầm mắt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào phía trước.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, nước bùn từ trên trời nhỏ xuống dần dần giảm bớt, mảnh đất bùn lúc trước kia đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chất lỏng chứa độc có thể ăn mòn thân thể người trộn lẫn bùn đất vẩn đục, triệt để trở thành một đầm bùn, mặt ngoài đầm bùn còn có những thứ dài nhỏ đang không ngừng nhúc nhích, rõ ràng là những phần thân thể còn lại của ma thú thực vật kia.
Ma thú đã như vậy, vậy Trang Dịch cùng hồn sư kia đâu?
Nhìn xác ma thú không ngừng bò loạn, vẻ mặt đám người Ôn Bằng nặng nề tự trách, trong lúc nguy cấp, hắn theo bản năng nghe lệnh của Trang Dịch, mang theo mọi người trốn thoát, nhưng nếu như hai hồn sư này vì cứu bọn họ mà hoàn toàn chôn xác trong đầm bùn, đám người bọn họ đây sau này phải làm thế nào.
Luận tuổi tác, Trang Dịch là nhỏ tuổi nhất trong số những hồn sư ở đây, luận thiên phú, tinh thần lực của Trang Dịch hiếm thấy trên đời, còn nhỏ tuổi đã cấp bảy, có thể nói, một hồn sư thiên tài như vậy, mới là hy vọng của nhân loại trong tương lai chống lại dị ma.
Nếu hôm nay vì cứu bọn họ mà chết ở chỗ này, vậy bọn họ…
Đúng lúc này, bề mặt đầm bùn bốc lên rất nhiều bong bóng, như là có cái gì ở đáy đầm sinh ra phản ứng với chất lỏng có tính ăn mòn gây ra.
Đôi mắt mọi người sáng lên, không nhịn được đi về phía trước vài bước, cẩn thận xem xét tình huống.
Dần dần, bong bóng càng ngày càng nhiều, cuối cùng, một cái lồng hồn lực nổi lên mặt nước, ngay sau đó, Trang Dịch cùng Lôi Tu được bọc trong lồng hồn lực, cũng dần dần ra khỏi đầm bùn.
Tuy rằng lúc này có vòng bảo vệ do hồn lực tạo thành phòng thân, nhưng lúc trước chiến đấu với ma thú thực vật, trên người Trang Dịch cùng Lôi Tu có nhiều chỗ bị cành mảnh của ma thú cùng với bùn đất bắn ra ăn mòn đến, lúc này cả hai đầy người nước bùn, áo cũng rách nát tả tơi, cũng may trạng thái của bọn họ còn tàm tạm, thân thể cũng không có tổn thương trí mạng.
Mọi người nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện, lập tức đi lên đón hai người lại đây, đồng thời đỡ bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Sau nghĩa trang là một con đường nhỏ, trực tiếp đi thông thành Vũ Càn.
Mọi người chịu đựng mệt mỏi đi hơn một giờ, theo cách đất bùn càng ngày càng xa, mùi tanh dần dần biến mất, bốn phía tất cả đều là rừng cây rậm rạp xanh um tươi tốt, không khí trở nên tươi mát, cho dù không ít người trên người còn mang theo bùn đất làm người buồn nôn, nhưng dưới sự tinh lọc của không khí trong lành này, xoang mũi lưu lại tất cả đều là mùi hương làm người thư thái.
Tầm nhìn bất tri bất giác trở nên mơ hồ, sương mù màu trắng không biết tên vờn quanh mọi người, cùng thảm thực vật màu xanh làm nổi bật lẫn nhau, nhìn qua xa hoa rực rỡ, có lẽ là do lúc trước vừa ác chiến một trận, lúc lại trầm tĩnh lại, càng đi về phía trước, cảm giác mỏi mệt buồn ngủ thổi quét toàn thân, bước chân của mọi người vô thức dần dần chậm lại, thậm chí đi đi, có người còn bắt đầu ngủ gật.
Trang Dịch vừa điều khiển lệnh bài giam giữ ma thú thực vật, tiêu hao cực lớn, nhưng ma thú thực vật chỉ có thể vây ma thú khoảng mười phút, sau khi ma thú được thả ra, là Lôi Tu giải quyết rụng nó. Hai người đại chiến một trận, sau khi được đồng đội tiếp ứng, lập tức nắm chặt thời gian khôi phục hồn lực, bởi vì thể chất đặc thù, tốc độ khôi phục của bọn họ nhanh hơn người thường không ít, lúc này đã nhận ra khác thường trong đội ngũ, Trang Dịch quyết định thật nhanh, nói to: “Dừng!”
Mọi người nghe vậy, lập tức dừng bước chân, trải qua một trận chiến vừa rồi, rốt cuộc đã không còn ai dám coi thường hồn sư trẻ tuổi này. Thấy Trang Dịch phục hồi lại từ trong trạng thái tu luyện, nhìn qua cũng không có gì đáng ngại, không ít người thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nhìn Trang Dịch, nghe theo hắn chỉ huy.
“Hiện tại chúng ta đến đâu rồi?” Trang Dịch quay đầu nhìn về phía Ôn Bằng nói.
“Cách cổng thành Vũ Càn chỉ có không đến năm trăm mét.” Ôn Bằng lập tức trả lời.
“Sương trắng bốn phía này là sao?”
“Trời sắp tối, ở trong rừng cây đêm đến sẽ xuất hiện loại sương mù này rất bình thường…”
“Thành Vũ Càn nổi danh vì khí độc, nơi này cách thành Vũ Càn chỉ có không đến năm trăm mét, có cái này làm tiền đề, sương mù này liền không rất bình thường!” Trang Dịch nói xong, hơi hơi giật giật mũi hít chút không khí vào phổi, cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong lành kia, Trang Dịch lại nhíu mày, “Đường cũ rút lui, trước tiên lùi khỏi khu vực sương trắng này.”
“Nhưng chúng ta vất vả lắm mới ra khỏi mảnh đất bùn kia…”
“Yên tâm, sẽ không lại để cho mọi người đi đất bùn, tuy rằng con ma thú kia đã chết, thế nhưng mảnh đất kia cũng hoàn toàn không thể đi nữa, tình huống của chúng ta hiện tại không thể lui về phía sau, chỉ có tiến lên.” Trang Dịch nói tiếp, “Chẳng qua, bất luận là đất bùn tanh tưởi hay là sương trắng hương vị ngọt ngào, đều là một dạng biểu hiện của khí độc, chỉ là dùng hai hình thức khác nhau để mê hoặc người mà thôi, mọi người vừa đại chiến một trận, không chỉ hồn lực hao tổn quá nhiều, trong chúng ta còn xuất hiện thương vong, hiện tại lui đến điểm giao giới giữa hai loại khí độc này trước, nơi đó hẳn là tương đối an toàn, kiểm kê nhân số một lượt, nghỉ ngơi cho tốt một chút rồi lại vào thành Vũ Càn.”
“Được.” Ôn Bằng lập tức gật đầu đáp.
Dùng nửa giờ về đến một nơi lúc trước đã đi qua, tìm một chỗ thích hợp đóng quân, Trang Dịch để mọi người tự dựng lều trại, đồng thời tranh thủ thời gian thanh lý bản thân một lượt, tránh cho nước bùn lưu lại bên ngoài cơ thể tạo thành phiền toái không cần thiết gì, mà hắn cùng Lôi Tu thì thăm dò quanh nơi đóng quân một lượt, hai người tốn chút thời gian, bố trí trận pháp phòng ngự đơn giản ở bốn phía.
Đợi hai người làm xong chuyện này, mọi người đã sớm xử lý bản thân sạch sẽ.
Trời dần dần tối, trung tâm doanh trại dấy lên ngọn lửa u lam nho nhỏ, có thể chiếu sáng lại không thu hút, cũng sẽ không làm cho ma thú bốn phía chú ý, Trang Dịch Lôi Tu, cùng hơn một trăm hồn sư cùng nhau ngồi, mở hội nghị sau chiến với trận chiến lần này.
Đội ngũ vốn hơn hai trăm người, lúc này chỉ còn lại một trăm tám mươi ba người, mà trong hơn một trăm người này, tổng cộng có một trăm sáu mươi mốt người bị thương, trong đó một trăm linh một người bị thương nhẹ, không ảnh hưởng đến hành động, chữa trị sư chỉ cần trị liệu một chút là có thể hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng sáu mươi người còn lại, thân thể lại có tổn hại ở các mức độ khác nhau, Tưởng Tuyên có năng lực chữa trị mạnh nhất trong toàn đội ngũ, rõ ràng cũng trong số này.
Hắn cùng với nhóm hồn sư kia đi ở cuối đội ngũ, lúc ma thú tấn công, Tưởng Tuyên cũng bị cành mảnh đâm xuyên qua người, chẳng qua là vận khí của hắn tương đối tốt, vết thương ở sau lưng cùng trên đùi. Lúc này Tưởng Tuyên đang dùng hết toàn lực trị liệu thương thế cho mình, căn bản không tâm tư đi để ý người khác.
Mà trừ Tưởng Tuyên ra, phụ hồn sư hệ chữa trị trong đội ngũ chỉ còn bốn người, tất cả đều dưới cấp sáu, trong đó có hai người bản thân bị thương nhẹ, trị liệu cho bản thân phí không ít hồn lực, bởi vậy số người có thể trị liệu đã ở trong phạm vi có hạn.
Vì thế lúc này, trong một đội ngũ hồn sư cỡ trung, số lượng có thể tiếp tục chiến đấu chỉ còn lại vẻn vẹn một trăm người.
“Còn chưa đến thành Vũ Càn, người cũng chưa tìm được, không ngờ đội ngũ đã tổn thương thảm trọng như vậy.” Nghe xong Ôn Bằng báo cáo tình huống đội ngũ, Trang Dịch nhìn mọi người, chậm rãi nói, “Ta rất vui, vào thời điểm cuối cùng, các ngươi nghe theo mệnh lệnh của ta, giảm bớt tổn thất cho đội ngũ. Thế nhưng, sớm biết như thế, từ lúc mới bắt đầu, vì cái gì có người lại không nghe khuyên bảo, vì thoải mái trong chốc lát kia, âm thầm thả hồn lực ra, không chỉ kinh động ma thú, còn làm liên lụy đến cả đội ngũ!”
Lời nói nghiêm khắc của Trang Dịch nhất thời làm toàn đội ngũ rơi vào yên lặng, không ít người ngẩng đầu tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lùng của hắn, đều xấu hổ cúi đầu. Đám người đi ở cuối đội ngũ trộm lười lặng lẽ thả hồn lực kia, phần lớn đã chết hết trong trận chiến, thế nhưng không thể không nói, người lúc này còn sống sót, trước đó cũng vẫn luôn ôm thái độ chống đối với mệnh lệnh của Trang Dịch.
Ma thú trong đầm bùn đã hoàn toàn đập tan hoang tưởng “thoải mái hoàn thành nhiệm vụ lần này, trở về Bardon công thành danh toại” của bọn họ, đội ngũ hồn sư hơn hai trăm người, ngay trong trận chiến vừa rồi, mấy chục người đã vĩnh viễn chôn thân trong vũng bùn, cho dù trong số người còn sống đi ra, cũng có hơn sáu mươi người có gãy xương các mức độ… Kết quả này giống như tảng đá thật lớn thật nặng, nặng nề đặt trên trái tim mỗi người.
Nghĩ nhiệm vụ lần này rất thoải mái, vì một chút chiến công mà tùy tiện tham gia, trên đường hành quân không nghe lệnh người chỉ huy, cuối cùng làm cho bi kịch này xảy ra. Mà Trang Dịch cũng dùng hành động thực tế chứng minh thực lực chân chính của hắn, chứng minh hắn có đầy đủ tư cách, làm tổng chỉ huy của đội ngũ này, chẳng qua, giáo huấn dùng mấy chục mạng người để đổi, quá mức thảm thiết.
“Càng không xong là, đường lui của chúng ta đã bị phá hỏng, một vũng bùn nho nhỏ lại có ma thú quỷ dị như thế, trong thành Vũ Càn thần bí khó lường phía trước, ai cũng không biết còn cất giấu những thứ gì đang chờ chúng ta…”
Trang Dịch nói xong, sắc mặt mọi người đều hơi thay đổi.
Đúng lúc này, một âm thanh từ phía sau đội ngũ truyền đến: “Cần gì đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu mọi người, lúc đi qua đất bùn, có lẽ chỉ huy của ngươi là chính xác, nhưng sớm hơn trước đó thì sao?”
Mọi người nghe vậy, đồng thời nhao nhao quay đầu lại —— Tưởng Tuyên lười biếng dựa vào trên người một hồn sư, vừa mới chữa khỏi vết thương trên người, tiêu hao lượng lớn hồn lực làm sắc mặt Tưởng Tuyên có chút tái nhợt, hoàn toàn không nhìn ánh mắt mọi người nhìn hắn, Tưởng Tuyên nhìn chằm chằm Trang Dịch: “Nếu như lúc ấy chúng ta lựa chọn đi hướng thành Bích Xuân, có lẽ tất cả mọi chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.”
“Ngươi vẫn luôn nghĩ như vậy sao?” Trang Dịch nghe vậy, cảm xúc vẫn kiềm chế triệt để bộc phát ra, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên nói, “Bởi vì đi về phía thành Bích Xuân, bởi vì bất mãn với mệnh lệnh của ta, cho nên khi đi qua đất bùn, ngươi cùng với hồn sư ở phía sau, lén lút thả hồn lực kích động ma thú. Tưởng Tuyên, ngươi là đội phó của đội ngũ này! Không chỉ dẫn đầu không nghe lệnh đội trưởng, thậm chí ở phía sau đội ngũ kích động đồng đội cùng nhau chống đối ta? Ta đã sớm nói với các ngươi, người thời điểm mấu chốt không nghe mệnh lệnh, trước khi xuất phát thì rời khỏi đội ngũ cho ta, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?!
Ngươi không chỉ đưa đến ma thú, sau đó thì sao? Ngươi làm cái gì? Ngươi bị thương, ngươi mang thêm phiền toái cho mọi người, sau đó liền nằm trên mặt đất cái gì cũng không quản! Lúc ta cùng mọi người cùng nhau chém giết ma thú, ngươi đang làm cái gì? Lúc chúng ta lui lại, ngươi ngược lại chạy rất nhanh! Đúng vậy, ngươi là phụ hồn sư, ngươi không am hiểu chiến đấu, cho nên thời gian chiến đấu không tham chiến, tránh ở phía sau an toàn nhất! Như vậy hiện tại thì sao? Dùng tất cả hồn lực trị liệu cho bản thân, là phụ hồn sư hệ chữa trị cấp bậc cao nhất trong toàn đội ngũ, xin ngươi hiện tại nói cho ta, sự tồn tại của ngươi, trừ hại người ra, còn có tác dụng gì?!”