Trên bàn cơm, cả bàn trừ Tiểu Lộc Tường vẫn đang ăn như hạm, những người khác đều đã ăn no. Sức chứa dạ dày của Lộc Tường hoàn toàn chẳng liên quan tới chiều cao của cậu, mọi người cũng đã quá quen với cảnh này, rất bình tĩnh không thèm nhìn thiếu niên đang vùi đầu gặm đùi gà bên cạnh, thản nhiên mở miệng nói chuyện phiếm.
Tuy Lam Vị Nhiên đã xa giới bốn năm, nhưng dù sao Tiêu Tư Kính và Lam Vị Nhiên cũng là tuyển thủ cùng thời kỳ, bạn bè cũ gặp lại nhưng không hề có cảm giác xa lạ, Tiêu Tư Kính tự nhiên mở miệng hỏi: “Tứ Lam, vài năm nay cậu làm cái gì thế? Sao chẳng có tin tức gì?”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Tôi vốn tính sẽ hoàn toàn rời khỏi giới eSports, mấy năm nay đều học mỹ thuật ở nước ngoài.”
Tô Thế Luân quay đầu nhìn anh hỏi: “Học vẽ sao? Cậu tính sau này làm họa sĩ à?”
Lam Vị Nhiên nheo mắt cười nói: “Vốn định như thế.”
Tô Thế Luân cảm thấy hứng thú lại hỏi: “Vậy là đội huy của đội tuyển mấy người cũng là cậu vẽ à?”
Lam Vị Nhiên gật gật đầu: “Cậu thấy đẹp sao?”
Tô Thế Luân nói: “Rất đẹp, hình dáng xinh đẹp, đường cong chuẩn mực, đặt bên cạnh đội huy của cả đống đội tuyển nhưng vẫn rất nổi bật.”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Đồng phục Thất Tinh Thảo cũng rất đẹp.”
“Đương nhiên, tôi mất bao công sức thiết kế ra mà.” Tô Thế Luân dừng một chút, mỉm cười nói: “Tôi có cảm giác trong các tuyển thủ ở liên minh, thẩm mĩ của cậu và tôi khá giống nhau.”
Lam Vị Nhiên gật đầu nói: “Đúng, cậu nhất định chính là tri kỷ của tôi.”
Tiêu Tư Kính: “… Khụ khụ.”
Diệp Thần Hi: “… Khụ khụ.”
Lam Vị Nhiên và Tô Thế Luân bắt đầu bàn luận tâm đắc chuyện thiết kế, nào là phối hợp sắc thái, nét thẳng đường cong… Hai người rõ ràng cùng chung chí hướng, Tiêu Tư Kính và Diệp Thần Hi ngồi bên cạnh hoàn toàn không chen vào được.
Sau khi Lưu Xuyên quay về từ bàn Dương Kiếm, vừa lúc nghe được Tô Thế Luân và Lam Vị Nhiên đang nói về chuyện thiết kế đồng phục gì đó, cũng không thể xen miệng vào. Lưu Xuyên đành phải qua bên cạnh Tiêu Tư Kính, cười tủm tỉm lại gần nói: “Lão Tiêu, cậu nói xem hôm nay rút thăm không biết có bốc phải Thất Tinh Thảo không nhỉ?”
Tiêu Tư Kính nói: “Tốt nhất là không.”
Lưu Xuyên hỏi: “Sao lại không? Cậu không muốn đánh với bọn tôi à?”
Tiêu Tư Kính nói: “Bởi vì nếu rút phải bọn tôi chắc chắn các cậu sẽ bị cạo trọc 9:0, đây là trận đấu đầu tiên sau khi trở về liên minh của cậu, nếu như vậy thì sẽ rất mất mặt.”
“…” Lưu Xuyên không còn gì để nói. “9:0? Cậu quá tự tin rồi đó?”
Tiêu Tư Kính nhấc mi: “Tôi vẫn luôn tự tin như thế.”
Sau đó liền trưng ra biểu tình “Ngươi có gì không phục trẫm?”
Lưu Xuyên lười phản bác, khẽ cười cười không nói thêm.
Người con trai này luôn tự tin và mạnh mẽ như thế, nghe nói tên này thời học đại học đã từng học qua cảnh sát, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tư Kính, dù thành tích của Thất Tinh Thảo thế nào, các đội viên vẫn luôn tràn ngập tin tưởng và ý chí chiến đấu, đây cũng là điểm đáng sợ nhất của đội tuyển Thất Tinh Thảo. Mùa giải này, hai đệ tử chân truyền của Tiêu đội và Luân thần đều sẽ ra sân, thực lực đoàn chiến của Thất Tinh Thảo chắc chắn sẽ tăng lên, Tiêu Tư Kính hoàn toàn có cơ sở để tự tin như vậy.
Cuối cùng Lộc Tường cũng giải quyết xong đồ ăn trước mặt, thỏa mãn ợ một tiếng, cầm khăn giấy lau miệng cười nói: “Buổi chiều ba giờ họp, hiện tại còn hai tiếng, chúng ta trở về ngủ trưa thôi.”
Lưu Xuyên nhìn cậu một cái nói: “Lộc Tường, cậu là lợn à?”
Lộc Tường gãi gãi đầu nói: “Sư phụ, đệ tử tuổi chó.”
Mọi người: “…”
Thiệu Trạch Hàng liếc nhìn Lộc Tường nói: “Ra ngoài tản bộ rồi về, em ăn nhiều như thế đã ngủ luôn sẽ không tốt cho dạ dày.”
Lộc Tường gật gật đầu, ngoan ngoãn đi cùng Thiệu đội.
Lam Vị Nhiên nhìn bóng dáng cậu nhóc không nhịn được cười mà nói: “Đồ đệ này của cậu ngốc thật, cậu độc miệng với cậu ta hoàn toàn không có tác dụng, mắng cậu ta là lợn cậu ta liền phản ứng như vậy.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Phải rồi, đệ tử tôi ngốc như thế sao mà so với đệ tử ổn trọng nhà cậu.”
Lam Vị Nhiên quay đầu nhìn về phía đồ đệ ổn trọng của mình, nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Diệp Thần Hi, lại thấy hắn dịu dàng nói: “Đêm nay tôi mời, mọi người cùng đi karaoke một buổi, không biết các vị có nể mặt mà tới không?”
Lam Vị Nhiên sờ cằm nói: “Tôi không biết hát.”
Diệp Thần Hi nói: “Cũng không sao, mỗi năm vào thời điểm họp hội nghị mọi người đều sẽ ra ngoài tụ tập một trận, coi như là thả lỏng đi.”
Lưu Xuyên hiểu rõ nói: “Đây là truyền thống hàng năm trước trận đấu, buổi chiều họp xong vẫn còn sớm, ăn tối xong mọi người cùng ra ngoài chơi, cậu cũng đi đi, tiện thể làm quen đội trưởng các đội tuyển khác một chút.”
Lam Vị Nhiên gật gật đầu: “Được rồi.”
Mọi người cứ thế quyết định kế hoạch buổi tối, mỗi năm sau khi tiệc tối hội nghị trước trận đấu kết thúc mọi người sẽ đều ra ngoài chơi. Bình thường thì nếu giải đó đăng cai ở thành phố nào thì sẽ tới phiên đội nhà ở đó mời, coi như giải trí trước khi bắt đầu thi đấu.
***
Cơm nước xong xuôi, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, đến tận ba giờ chiều mới cùng nhau đi tới sảnh hội nghị.
Lam Vị Nhiên rời liên minh chuyên nghiệp nhiều năm, khi vào phòng hội nghị cũng hoảng sợ trước quy mô và khí thế của liên minh hiện tại – bên trong phòng hội nghị rộng mở, ngay dưới sân khấu là chỗ ngồi ngay ngắn chỉnh tề, sau ghế có dán các hình đội huy khác nhau, 18 đội tuyển và 36 vị đội trưởng đội phó, ban lãnh đạo của liên minh chuyên nghiệp, ban phụ trách livestream, đại biểu phóng viên, đại biểu bình luận viên v…v…, trên sân khấu có dán biểu ngữ dài “Hội nghị trước trận đấu chuẩn bị cho mùa giải thứ 13 giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp”, hai bên trái phải còn có cờ của liên minh cùng với poster áp phích, nhiều người như vậy tề tựu ở một nơi, nhìn qua cực kỳ hoành tráng.
Có rất nhiều phóng viên chụp ảnh tại hiện trường, ánh đèn flash sáng như ban ngày, Lam Vị Nhiên và Lưu Xuyên cùng đi tới chỗ có viết “Đội tuyển Long Ngâm” ngồi xuống, bên cạnh vừa vặn là đội tuyển mới Thương Lan, Lý Thương Vũ và Bạch Hiên đã sớm ổn định chỗ ngồi, nhìn thấy hai người, Lý Thương Vũ hơi gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Nhìn Lão Miêu với làn da màu chocolate trước mặt, Lưu Xuyên nhịn không được mỉm cười nói: “Miêu thần, bầu không khí Võ Lâm bên này thế nào?”
Lý Thương Vũ nói: “Rất tốt, tôi cảm giác chế độ điều lệ bên này còn chính quy hơn Thần Tích trước đây.”
Lưu Xuyên nói: “Xem ra cậu thích ứng rất nhanh.”
Lý Thương Vũ gật đầu: “Ừ, hình thức chơi và hình thức thi đấu cũng không khác nhau là mấy.”
Thần Tích cũng có đấu lôi đài và đấu đoàn chiến, hơn nữa cả hai đều là game nhập vai, tuy bối cảnh game không giống nhau, các loại kỹ năng, tên gọi cũng khác biệt, nhưng nguyên lý lại tương đồng, vì vậy đội tuyển Thương Lan thích ứng rất nhanh.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Phải rồi, bên này còn có group QQ của liên minh chuyên nghiệp, là group kín của đám tuyển thủ già bọn tôi, trong đó có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, bình thường vẫn chém gió vớ vẩn, đôi khi cũng sẽ có trao đổi tâm đắc, nếu có hứng thú tôi có thể add cậu vào.”
Lưu Xuyên lấy di động đưa số group cho hắn, Lý Thương Vũ cười nói: “Cảm ơn.”
Người con trai làn da ngăm đen, thời điểm cười lên liền lộ ra hàm răng trắng mang đến cho người ta một cảm giác đáng tin cậy.
Lưu Xuyên đưa số group cho hắn cũng là muốn cho con mèo đen này mau chóng dung nhập vào trong đoàn thể liên minh, không nói đến chuyện thi đấu thắng thua, đối với Miêu thần, trong lòng Lưu Xuyên vẫn rất bội phục. Hắn cự tuyệt lời mời các câu lạc bộ nước ngoài để mang theo cả đội đổi game, sang bên này chắc chắn không quen biết nhiều, Lưu Xuyên là tuyển thủ lão làng trong liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, đương nhiên cũng rất muốn lôi kéo hắn.
Rất nhanh sau đó đội trưởng đội phó của cả 18 đội tuyển đều có mặt đông đủ, theo thứ tự đi vào, phụ trách chủ trì hội nghị cũng bắt đầu đọc lên nội dung đại hội.
Nội dung hội nghị đầu tiên là xác nhận đội huy, đồng phục và thông tin tuyển thủ của 18 đội tuyển. Trong khi thi đấu, đội huy sẽ trực tiếp được đưa vào game, trước ID các tuyển thủ đều sẽ có hình đội huy xuất hiện, vì vậy tuyệt đối không được xuất hiện sai lầm. Đồng thời, tư liệu về tuyển thủ sẽ được đưa lên, camera sẽ chiếu hình giới thiệu tuyển thủ dự thi, chuyện này cũng không thể qua loa.
Trên màn hình lớn bắt đầu đưa lên tư liệu các đội tuyển, xác nhận theo thứ tự. Các đội trưởng đã sớm gửi tài liệu cho liên minh, cẩn thận kiểm tra, nếu không còn vấn đề gì thì ký tên xác nhận, nếu có vấn đề thì sửa lại ngay lập tức.
Việc xác nhận thông tin này trên thực tế cũng là để công khai danh sách tuyển thủ mỗi đội trong mùa giải thứ 13 này. Mặt khác, đội trưởng các đội cùng giới báo chí cũng sẽ chú ý tới thông tin trên màn hình, để xem đội hình các đội có điều chỉnh gì không. Quả nhiên, danh sách thi đấu của một số đội tuyển xuất hiện một vài cái tên mới chưa từng gặp qua, có thể là những người mới chủ lực trong trại huấn luyện được điều đến.
Quá trình xác nhận tiến hành rất có trật tự, đội tuyển Long Ngâm là đội ngũ mới tới, xếp cuối cùng, người phụ trách đọc tên đội: “Đội tuyển Long Ngâm.”
Trên màn hình lớn xuất hiện đội huy hình rồng màu băng lam, đồng phục trắng có in biểu tượng cùng thông tin chín tuyển thủ.
Đội trưởng: Hải Nạp Bách Xuyên; Tên thật: Lưu Xuyên; Giới tính: Nam; Tuổi: 25 tuổi; Môn phái: Đường Môn.
Đội phó: Lam Lam Lam lam, Tên thật: Lam Vị Nhiên; Giới tính: Nam; Tuổi: 25 tuổi; Môn phái: Tiêu Dao.
Đội viên: Dạ Sắc; Tên thật: Tần Dạ; Giới tính: Nam; Tuổi: 24 tuổi; Môn phái: Nga Mi.
…
Vào lúc màn hình lớn liên tục xuất hiện ba hàng chữ, hiện trường đột nhiên vang lên tiếng hít vào, sau đó toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Lưu Xuyên!
Bị vây giữa bao ánh mắt phức tạp xung quanh, Lưu Xuyên lại rất bình tĩnh sờ cằm cười cười.
Lại qua một năm, hắn và Tứ Lam đều đã 25 tuổi, Tần Dạ cũng đã 24, so với các đội tuyển khác toàn những thiếu niên 17 18, đội tuyển Long Ngâm đích thực là “Quân đoàn những lão già”.
Nhưng chính ID của những tuyển thủ khiến người ta nghe nhiều đến thuộc mới là thứ khiến đội trưởng đội phó các đội tuyển rớt cằm! Các phóng viên càng trợn mắt hà mồm, lập tức chụp ảnh liên tục.
– Tứ Lam? Dạ Sắc? Hai người này cũng ở đội tuyển Long Ngâm?!
– thực sự quá nghịch thiên!
– Đội trưởng đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ, đội trưởng đầu tiên của đội tuyển Lạc Hoa Từ, đội phó đầu tiên của đội tuyển Trường An, ba nguyên lão đại thần cấp cao cùng trong một đội, đây là muốn như thế nào hả?!
Chẳng phải Tứ Lam đã giải nghệ sau mùa giải thứ tư sao?
Tần Dạ không phải cũng đã giải nghệ sau mùa giải thứ mười sao? Sao giờ lại đột nhiên quay lại cùng lúc thế này?!
Trừ Diệp Thần Hi đã biết trước chuyện này mỉm cười vô cùng bình tĩnh, các đội trưởng khác đều vô cùng sửng sốt!
Thấy thông tin tuyển thủ hiện ra, sắc mặt phức tạp nhất có lẽ chính là Dương Kiếm. Tần Dạ vậy mà lại quay về chung đội với anh họ? Dương Kiếm bỗng cảm giác trước mắt tối đen, suýt chút nữa ngã ra!
Đối với sự xuất hiện của người đội phó Tứ Lam này, hai người Tiêu, Tô đã sớm đoán được, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường khi nãy ăn cơm cũng đã gặp qua. Nhưng thực sự là không ai nghĩ tới việc Tần Dạ gia nhập Long Ngâm! Vì vậy trên mặt hai vị đội trưởng luôn bình tĩnh Tiêu Tư Kính và Thiệu Trạch Hàng cũng tràn đầy sửng sốt.
Những người chưa từng gặp Tứ Lam nhưng đã nghe qua về ID của vị đội trưởng Tứ Lam này đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về người con trai đang ngồi cạnh Lưu Xuyên – người ấy đang tựa lưng vào ghế ngồi rất ưu nhã, híp mắt ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, mái tóc nâu dài buộc thành một lọn nhỏ đằng sau, trên người có loại khí chất lười biếng tản mạn nghệ sĩ… Đây chính là Tứ Lam trong truyền thuyết sao?
Mọi người đều rất tò mò nhìn anh, nhưng Lam Vị Nhiên bị biến thành động vật quý hiếm lại chỉ mỉm cười, tựa như con mèo tựa vào sofa híp mắt phơi nắng, không thèm để nhân loại ngu xuẩn xung quanh vào mắt.
Việc xác nhận tư liệu của đội tuyển Long Ngâm nhanh chóng hoàn tất, mọi người nhận ra đội ngũ mới này có tuổi trung bình khá cao, trừ ba nguyên lão Xuyên, Lam, Dạ, những đội viên khác phần lớn cũng đều trên dưới 22, chỉ có một thiếu niên năm nay vừa tròn 18 kéo tuổi trung bình xuống một chút.
Nhìn đội hình như vậy, tâm tình của đội trưởng các đội tuyển khác đều rất phức tạp.
Tiêu Tư Kính quay đầu liếc nhìn Lưu Xuyên, cau mày nói: “Tần Dạ thế mà cũng bị tên đó kéo qua?”
Tô Thế Luân bất đắc dĩ nói: “Tôi còn tưởng mình nhìn lầm, Lưu Xuyên thực sự là thần rồi!”
Trước đây khi biết Lam Vị Nhiên trở về, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân vẫn tương đối bình tĩnh, Lưu Xuyên liên thủ với Tứ Lam bọn họ cũng không sợ, dù sao hai đại thần có giỏi nhưng mang theo một đống người mới cũng sẽ rất khó để vùng vẫy trong liên minh, nhưng giờ lại thêm một Tần Dạ thì không còn giống như vậy nữa – Tần Dạ là tuyển thủ cực kỳ bình tĩnh, lại mang danh hiệu “Thích khách đệ nhất liên minh chuyên nghiệp”, năm ấy ở liên minh còn có câu: “Không có phòng tuyến nào mà Dạ Sắc không thể đột phá, không có chủ lực nào mà Dạ Sắc không thể miểu sát!”
Dạ Sắc ở trạng thái sung mãn nhất có thể phá vây thiên quân vạn mã để xông vào lấy đầu của người chơi chủ lực phe đối thủ. Dù sau khi bước qua tuổi 23 tốc độ tay không được như xưa, nhưng nhìn thấy vị thích khách này vẫn khiến người ta rét lạnh trong lòng, đội tuyển nào cũng không dám chủ quan…
Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân đưa mắt nhìn nhau thấp giọng nói: “Chúng ta quá coi thường Lưu Xuyên rồi, dã tâm của cậu ta vẫn còn rất lớn.”
Tô Thế Luân ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Tần Dạ cũng gia nhập Long Ngâm, ba người bọn họ cùng nhau trở lại, rõ ràng là hướng về cúp quán quân. Xem ra thực lực thật sự của Long Ngâm mạnh hơn rất nhiều những gì bọn họ thể hiện trong giải Toàn quốc.”
Tiêu Tư Kính gật đầu: “Không sai, hồi đấu giải Toàn quốc Tần Dạ vẫn chưa hết thời hạn giải nghệ.”
Tô Thế Luân sờ sờ cằm, đăm chiêu nói: “Sau khi thua Thương Lan, Minh Giáo kia của Long Ngâm rõ ràng không hòa hợp với đội ngũ, quả nhiên Lưu Xuyên không hề có ý muốn bồi dưỡng người đó trở thành thích khách chân chính. Khi ấy tôi còn cảm thấy lạ, cá tính của Lưu Xuyên làm sao có chuyện sử dụng loại tuyển thủ có phong cách cá nhân quá mạnh này đi đánh đoàn chiến, hiện tại xem ra trong lòng Lưu Xuyên sớm đã tính toán, vị trí thích khách kia… rõ ràng là lưu lại cho Tần Dạ.”
Vì lý do giải nghệ, Tần Dạ không thể tham gia giải Toàn quốc, thích khách để cho Minh Giáo đánh, khi đoàn chiến tổng thể đội tuyển Long Ngâm có chút gượng ép, lúc này nghĩ kỹ lại liền dễ dàng hiểu ra, Lưu Xuyên vốn không bồi dưỡng Từ Sách đi đánh thích khách đoàn đội, bởi vì hắn còn có quân bài bí mật Tần Dạ này!
Tô Thế Luân quay đầu nhìn về phía Lưu Xuyên, vừa lúc thấy ánh mắt tủm tỉm của Lưu Xuyên, Tô Thế Luân trợn trắng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Tên này thực sự giảo hoạt, giấu Tần Dạ kỹ như thế, giờ mới cho mọi người một kích, có lẽ rất nhiều đội trưởng bị hắn dọa sợ.”
“Tính tên đó trước giờ đều như vậy, dọa được mọi người là hắn vui vẻ.” Tiêu Tư Kính dừng một chút, bình tĩnh nói: “Nhưng ba người bọn họ tụ lại để lấy quán quân cũng nên hỏi trước xem chúng ta có đồng ý hay không đã.”
Tiêu đội vẫn quyết đoán khí phách như vậy, Tô Thế Luân nhìn bộ dạng người con trai đầy bình tĩnh bên cạnh, mỉm cười nói: “Sau khi trở về phải mau mau chuẩn bị, nhỡ đâu Lưu Xuyên tay đen rút phải chúng ta, trận đầu đã thua thì mất mặt lắm.”
Tiêu Tư Kính nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cầm tay đội phó nhà mình nói: “Đừng lo, Long Ngâm chỉ dựa vào ba đại thần thì chống đỡ không nổi, những người mới kia kinh nghiệm còn khiếm khuyết, phải luyện tập dài dài. Người cần lo không phải là chúng ta, mà chính là Lưu Xuyên.”
Tiêu đội nói không sai, Lưu Xuyên ngoài mặt cười tủm tỉm trong nháy mắt kéo được cừu hận của đội trưởng toàn liên minh, nhưng trên thực tế trong lòng hắn lại rất rầu rĩ – sắp tới thời điểm bốc thăm rồi, không biết tay đen như hắn rút phải ai đây?!