Dựa theo kế hoạch của Lưu Xuyên, mọi người trong đội được nghỉ Tết Âm lịch đến mùng Năm, nhưng mỗi năm phía quản lý phát hành game đều đổi mới các trang bị vào mùng Một, mọi người đương nhiên không nhịn được, bèn bảo nhau tập hợp sớm lên hai ngày.
Lưu Xuyên theo truyền thống phát cho mỗi người một bao lì xì, sau đó bắt đầu an bài kế hoạch huấn luyện.
Trong lúc này, tuyển thủ chuyên nghiệp các đội tuyển khác còn đang đi chúc Tết họ hàng, đội tuyển Long Ngâm lại tập hợp đầu tiên cũng là bởi sau vài ngày thường xuyên cùng nhau huấn luyện, một đội mới như bọn họ vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết, mùa giải thứ 13 sắp đến, bọn họ muốn tận dụng thời gian làm quen với các tình huống khác nhau.
Tại giải Toàn quốc, hai đội hạng ba và hạng bốn bị đào thải, mất tư cách đăng ký, nói cách khác, mùa giải này, đội ngũ mới lên từ nghiệp dư chỉ có Long Ngâm và Thương Lan, nâng tổng số đội tuyển lên con số 18.
Từ giờ đến tháng Ba khai mạc mùa giải thứ 13 còn nửa tháng, Lưu Xuyên yêu cầu mọi người buổi sáng thì xem video, buổi chiều huấn luyện như bình thường. Vòng bảng thường sẽ rơi vào buổi chiều, đồng hồ sinh học của các đội viên đều được điều chỉnh để sau này thích ứng dễ dàng hơn.
Gaming house mới đã trang hoàng xong, phòng ốc rộng rãi sáng sủa, phía trước treo bảng hiệu: “CÂU LẠC BỘ ESPORTS LONG NGÂM”, nét chữ thảo đầy soái khí đương nhiên do Lưu Xuyên tự tay viết, trên cửa cũng dán đội huy của đội tuyển Long Ngâm, sảnh trong khu huấn luyện có bốn khu ngồi, chứa được ít nhất 50 người, để thừa ra vì về sau quy mô đội tuyển còn mở rộng.
Trước chỗ ngồi có cả một màn chiếu lớn, có thể trực tiếp chiếu từ notebook lên, dùng làm phương tiện để phân tích video. Trong ổ cứng Lưu Xuyên lưu lại đủ video thi đấu từ mùa giải thứ nhất đến mùa giải thứ 12, đây chắc chắn là tư liệu học tập quý giá nhất. Mỗi buổi sáng Lưu Xuyên đều cho mọi người xem vài trận đấu điển hình, hắn ở bên cạnh tự mình giải thích, giải thích xong còn cùng mọi người phân tích trao đổi, học tập kinh nghiệm, những người mới cũng học được rất nhiều từ đây.
Ngoài ra, phía lãnh đạo phát hành thiết kế quần áo mới cho nhân vật cũng thu hút sự chú ý của các tuyển thủ chuyên nghiệp, Tô Thế Luân lại chửi bới kêu quần áo Ngũ Độc khó coi. Người khác thì chỉ để ý số liệu phối hợp trang bị, năm nay trang bị mới có thể dùng điểm để đổi được, không giống năm ngoái phải đánh Niên thú. Cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp lên đấu trường ngược nhau vài ngày, tích đủ điểm đi đổi trang bị xem thuộc tính. Lưu Xuyên cũng tiện thể mang đội đi đánh mấy cái phó bản, bảo Trạch Văn phân tích số liệu một chút, đưa ra phương án phối hợp trang bị phù hợp cho mỗi người.
Đương nhiên, điều chỉnh trang bị cụ thể thế nào còn phải xem tình huống thi đấu ra sao.
Thời gian cứ thế trôi nhanh, huấn luyện hàng ngày nháy mắt cũng hết tháng Hai.
Mùa xuân lại đến, giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp năm thứ bảy, lần thứ 13 mùa xuân năm nay cuối cùng cũng chính thức kéo màn!
Địa điểm đăng cai tổ chức của mùa giải thứ 13 được xác định là Thượng Hải, ban tổ chức đưa ra thông báo, đội trưởng đội phó các đội tuyển trong liên minh ngày 3 tháng Ba phải tới Thượng Hải tham gia hội nghị chuẩn bị cho mùa giải sắp tới. Nội dung hội nghị bao gồm động viên trước khi thi đấu, xác định danh sách dự thi, thông báo nội quy, còn có phỏng vấn ngắn gọn. Đây cũng là những hạng mục thông thường trong các mùa giải trước của liên minh Võ Lâm.
Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên đã đặt trước vé máy bay, sáng ngày mùng 3 tới Thượng Hải, phóng viên truyền thông bu đầy bên ngoài khách sạn, Lưu Xuyên hàn huyên vài câu đơn giản với các phóng viên sau đó liền kéo Lam Vị Nhiên chuồn vào trong.
Sau khi làm thủ tục ở lễ tân, hai người về phòng cất hành lý, đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên bên ngoài, Lưu Xuyên cười nói: “Ai đây nhỉ? Đừng nói là đồ đệ cậu tới tìm nhé?”
Lam Vị Nhiên ngồi bên giường phơi nắng nheo mắt nói: “Mở cửa ra là biết…”
Lưu Xuyên mở cửa vừa thấy, nhịn không được sửng sốt nói: “Bệ hạ sao lại tới đây, vi thần thật sự kinh hãi.”
Tiêu Tư Kính khoát tay nói: “Trẫm không tới tìm ngươi.”
Dứt lời liền trực tiếp vòng qua Lưu Xuyên đi vào trong phòng, ngữ khí bình tĩnh nói: “Lam Vị Nhiên, nhìn thấy bạn cũ cũng không chào hỏi một tiếng sao?”
Tô Thế Luân cũng đi theo bên cạnh, mỉm cười nhìn về người con trai đang nheo mắt phơi nắng bên cửa sổ.
Lam Vị Nhiên quay đầu nhìn thấy hai người, nhẹ nhàng nhếch môi nói: “Hai vị, đã lâu không gặp.” Dứt lời lại nhìn về phía Lưu Xuyên hỏi: “Tiêu đội béo hơn hồi trước rồi, là bị Luân thần vỗ béo à?”
Lưu Xuyên giơ ngón tay cái lên: “Cậu quả nhiên tinh mắt.”
Tiêu Tư Kính nhíu mày nói: “Ta béo ngươi có ý kiến sao?”
Lam Vị Nhiên nói: “Vi thần không dám!”
Tô Thế Luân cười nói: “Là ‘rắn chắc’ hơn hồi xưa mới đúng, trước đây anh ấy đến Thanh Đảo chỉ ăn hải sản lại không hợp khí hậu, hiện tại khẩu vị tốt hơn rồi đương nhiên sẽ không gầy như hồi đó nữa. Còn cậu nhìn qua sao vẫn y hệt như hồi trước vậy? Chẳng thay đổi gì cả.”
Tiêu Tư Kính quét ánh mắt khắp người Lam Vị Nhiên, gật gật đầu nói: “Đúng là không thay đổi gì, vẫn lười như thế.”
Vài năm trôi qua, bộ dạng Lam Vị Nhiên vẫn y hệt hồi đó, chẳng thèm để ý chuyện gì, không quan tâm, chỉ lười biếng nằm bên cửa sổ phơi nắng, chẳng thèm để ý người khác đi lại bên cạnh, chỉ cần không quấy rầy anh thì anh vẫn cứ mãi thư thư phục phục nằm như vậy.
Người con trai này thoạt nhìn rất phóng khoáng, tùy tâm sở dục, thực ra lại là người rất trọng tình nghĩa. Năm ấy bị đả kích vì cái chết của cha, không chịu được áp lực lựa chọn ra đi, thời điểm Tứ Lam giải nghệ nhiều người còn cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Không ai ngờ đến anh sẽ trở về, lại còn cùng Lưu Xuyên thông đồng với nhau. Dù sao anh vẫn luôn làm việc theo ý mình như vậy, chẳng câu nệ tiểu tiết, Tô Thế Luân dù rất bất ngờ những lại cảm giác dường như vẫn hợp lẽ đương nhiên.
Sau đó những người bạn cũ bỗng nhiên trầm mặc, trong đầu đều hoài niệm nhớ về chuyện cũ.
Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Lưu Xuyên ra mở, thì ra là Dương Kiếm. Dương Kiếm nhìn vào trong phòng lại thấy Tiêu đội và Luân thần cũng đang ở đây, lập tức lùi về phía sau một bước nói: “Xin lỗi… tôi nhầm phòng.”
Sau đó liền nhanh chóng trốn mất.
Lưu Xuyên không nói gì nhìn cậu, vừa định đóng cửa thì Diệp Thần Hi cũng đến.
Lưu Xuyên cười nói: “Nơi này của chúng tôi thực sự náo nhiệt quá, lại tới gặp sư phụ à?”
Diệp Thần Hi mỉm cười đi tới nói: “Sư phụ, mọi người ăn cơm trưa chưa?”
Lam Vị Nhiên nói: “Chưa, vừa xuống máy bay.”
Diệp Thần Hi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tư Kính: “Tiêu đội cũng vừa tới phải không? Cùng xuống nhà hàng ăn cơm nhé?”
Tô Thế Luân nói: “Được đó, vừa lúc đói bụng rồi.”
Bữa tối của hội nghị trước mùa giải là liên minh tổ chức theo kiểu tiệc bàn, còn cơm trưa lại theo hình thức ăn buffet. Đương nhiên liên minh cũng không keo kiệt đến độ bắt các đội trưởng tự bỏ tiền ăn bữa trưa, ban tổ chức đã sắp xếp trước với khách sạn, các đội trưởng chỉ cần cầm thẻ phòng đi tới nhà ăn là có thể ăn thoải mái.
Mọi người cùng nhau đi xuống dưới nhà hàng, vừa vào cửa liền thấy một thiếu niên cao không tới mét bảy mặt đầy vui vẻ bưng một khay đồ ăn lớn đi về phía trước. Trong đĩa có đủ thứ gà vịt thịt cá, bên cạnh còn có một người con trai đeo kính mặt không biểu cảm cầm một mâm đồ ngọt, hiển nhiên cũng là cho cậu nhóc kia ăn.
Lưu Xuyên nhịn không được cười nói: “Ăn nhiều như thế mà vẫn không lớn nổi, thực sự lãng phí lương thực.”
Cậu nhóc quay đầu lập tức trợn tròn mắt: “Sư phụ!”
Sau đó cậu liền quăng cái khay cho Thiệu Trạch Hàng, xoay người chạy tới: “Mọi người cũng đến rồi! Vị này là ai thế?”
Lộc Tường nhìn về phía Lam Vị Nhiên, Lưu Xuyên mỉm cười giới thiệu: “Đội trưởng đầu tiên của đội tuyển Lạc Hoa Từ, là tiền bối của cậu.”
Lộc Tường ngoan ngoãn nói: “Chào tiền bối!”
Lam Vị Nhiên cười cười quay đầu nói với Lưu Xuyên: “Tiểu Lộc phải không, đây là lần đầu tôi gặp đồ đệ cậu.”
Tới mùa giải thứ năm Lộc Tường mới bắt đầu thi đấu, trước đó vẫn vùi đầu trong trại huấn luyện, chưa từng gặp vị đội trưởng này của Lạc Hoa Từ, vì thế không biết rõ Tứ Lam, Thiệu Trạch Hàng cũng chưa từng gặp anh, chỉ mới nghe nói qua, hôm nay cũng là lần đầu gặp mặt.
Thiệu Trạch Hàng tìm vị trí đặt hai khay đồ ăn xuống, đi tới chào hỏi nói: “Các vị, qua bên kia ngồi đi.”
Mọi người đi cùng Thiệu đội tới bàn gần đó ngồi, Tứ Lam lười động đậy, Diệp Thần Hi liền chịu khó đi lấy đồ ăn cho sư phụ, người khác cũng đi lấy đồ ăn cho mình. Nhà hàng buffet trong khách sạn đều kê bàn lớn đủ cho tám người ngồi, bảy người Tiêu, Tô, Thiệu, Lộc, Diệp, Xuyên, Lam ngồi cùng một bàn, vốn đang trống một chỗ. Nhưng Lộc Tường lại lấy quá nhiều đồ ăn, bày ra đầy cả bàn vì thế cũng chẳng ai tới chỗ bọn họ ngồi nữa.
Một lát sau đội trưởng đội phó các đội tuyển khác cũng tới khách sạn, những người buổi trưa chưa ăn đều tự giác đi tới nhà ăn, những người quen nhìn thấy bàn toàn đại thần liền đi tới khách khí lên tiếng chào hỏi. Dương Kiếm lại tránh thật xa vùi đầu ăn, cơ hồ muốn cắm luôn mặt vào trong đĩa.
Phương Chi Diên mỉm cười ghé vào tai cậu hỏi: “Không tới chào hỏi anh cậu sao?”
“Khụ khụ khụ.” Dương Kiếm bị sặc buồn bực trừng mắt lườm Phương Chi Diên.
Chẳng ngờ Dương Kiếm cố ý tránh Lưu Xuyên, Lưu Xuyên lại chủ động đi tới chào hỏi bọn họ: “Phương đội phải không? Từ đội ngũ nghiệp dư thăng hạng lại giành được quán quân thực sự khiến người ta bất ngờ, Phương đội đúng là tuổi trẻ triển vọng.”
Phương Chi Diên mỉm cười đứng lên: “Xuyên thần quá khen, là chúng tôi may mắn mà thôi.”
“Không cần khiêm tốn, trong thế hệ các đội trưởng mới, cậu thực sự rất lợi hại.” Lưu Xuyên cười cười, nhìn lại mới phát hiện Dương Kiếm đang vùi đầu vào trong đĩa, nhịn không được nói: “Đội phó Dương? Cậu đói bụng đến thế hả?”
Dương Kiếm xấu hổ ngẩng đầu lên: “Anh đi ăn cơm của anh đi, đừng để ý tới tôi có được không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Sao lại không để ý tới cậu? Đã lâu không gặp, đội phó Dương có tinh thần hơn hồi trước ghê, xem ra ở Tuyết Lang cũng không tệ nhỉ?”
“…” Dương Kiếm thực sự muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống.
Anh ơi làm ơn đừng có náo loạn nữa! Phương đội biết cả rồi! Anh như thế sẽ khiến em sợ chết khiếp được không hả?!
Lưu Xuyên nghiêm trang trêu thằng em họ mình, Dương Kiếm mặt đầy buồn bực biểu tình muốn hộc máu, Phương Chi Diên chỉ đứng bên cạnh cười cười không lên tiếng.