Chín thành viên chia tay nhau, ai nấy đều tự trở lại trường học hoặc là về với công tác hằng ngày. Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng cùng Lâm Đồng đều là sinh viên năm tư, nên sau khi khai giảng cả bốn người đều phải bắt tay chuẩn bị tài liệu để biện hộ cho luận văn tốt nghiệp của mình, Lam Vị Nhiên trở về trường tiếp tục giảng dạy, Từ Sách cũng về Thượng Hải, Giang Thiếu Khuynh bởi vì lúc trước khi nghỉ đông đã xin với đơn vị nghỉ hết các ngày nghỉ trong năm còn lại, cho nên lúc này cũng phải trở lại công ty đi làm. Như vậy kể ra, Tần Dạ lại trở thành người nhàn rỗi nhất bọn.
Vốn Tần Dạ tính sau khi rời Liên Minh sẽ sang Singapore nhờ chị hai của mình giúp đỡ tìm việc làm bên ấy, nhưng hiện tại kế hoạch lại đột nhiên thay đổi, anh cũng không bay qua Sing nữa mà tiếp tục ở lại Tây An. Từ bé đến lớn hai vị phụ huynh nhà Tần Dạ đều bận rộn việc làm ăn, rất ít khi quản lý anh, chị hai lại ở cách xa cũng không cách nào trông nom được, thế là Tần Dạ bắt đầu chuỗi ngày ăn sung ngủ sướng, mỗi ngày đều ngủ đến khi nào tự tỉnh mới thôi, thức dậy rồi liền ăn uống, xem phim hoặc là chơi game một chút, đôi lúc cũng lên mạng tra cứu chuẩn bị các tư liệu về giải đấu toàn quốc năm nay cho chiến đội, cuộc sống trôi qua thoải mái vô cùng.
Sau khi khai giảng, ai nấy đều trở nên bận rộn hẳn lên. Đồng thời, mùa giải thứ mười một của Liên Minh Võ Lâm cũng chính thức mở màn vài ngày 1 tháng 3.
Sân chủ nhà mùa giải thứ mười là ở Bắc Kinh, còn ở mùa giải mười một năm nay sân chủ nhà sẽ do sân Quảng Châu đảm nhiệm, Lưu Xuyên tranh thủ mua vé, dẫn theo Ngô Trạch Văn cùng Lý Tưởng đi xem.
Lễ khai mạc mùa giải năm nay hoành tráng hơn mùa trước rất nhiều, Diệp Thần Hi cùng các thành viên của chiến đội Lạc Hoa Từ dẫn đầu tiến lên sân khấu, cầm lệnh kỳ quán quân trả lại cho Liên Minh. Chủ tịch Lý Hán Tông vẫn như năm trước, bằng ba câu ngắn gọn giải quyết xong phần đọc diễn văn. Tiết mục giải trí của lễ khai mạc năm nay còn mời vài ca sĩ nổi danh đến biểu diễn các ca khúc chủ đề của tám môn phái, kèm theo rất nhiều màn kịch ngắn do các đoàn xã cosplay biểu diễn, khán giả khắp hiện trường vỗ tay như sấm dậy, tiếng reo hò, tiếng hoan hô vang liên tục không ngừng.
Như mọi năm, lễ khai mạc sẽ kèm theo hai trận đấu làm nóng mùa giải, trận đầu là quán quân mùa trước "Lạc Hoa Từ" đánh với chiến đội Kinh Cức mới thăng cấp bước vào Liên Minh năm nay. Trên cơ bản cũng không có gì bất ngờ hay lội ngược dòng nào diễn ra như năm trước; Trận thứ hai là Quốc Sắc đánh với Tuyết Lang, trận này thì đáng xem hơn một chút, được khá nhiều kênh thông tin truyền thông đăng tải, nguyên nhân là do tân đội phó Quốc Sắc – Hứa Hân Nhiên cùng tân đội phó Tuyết Lang – Dương Kiếm đều là tuyển thủ xuất thân từ chiến đội Trường An. Hai người từng là đội hữu, hiện tại lại phải đánh lẫn nhau... Trong lòng bọn họ nghĩ thế nào không ai biết, cơ mà các phóng viên cùng khán giả ngồi xem rất sung sướng nhìn màn kịch hay này... Chỉ có mỗi fan của Trường An mới cảm thấy khó chịu.
Lý Tưởng ngồi trên ghế khán giả, dõi mắt nhìn Dương Kiếm cùng Hứa Hân Nhiên ở hai phòng cách âm, trong lòng có chút phức tạp... Còn nhớ lễ khai mạc mùa giải trước, mình từng chạy tới tận Bắc Kinh xem Dạ Sắc thi đấu, lúc ấy cả Dương Kiếm lẫn Hứa Hân Nhiên đều là đội hữu của Tần Dạ, cũng là lần Trường An bị Tuyết Lang bất ngờ đánh bại một cách nhục nhã... Hiện tại đội trưởng Trường An lại trở thành đội phó của Tuyết Lang, Tần Dạ thì nghỉ thi đấu ở nhà tĩnh dưỡng, mà trong danh sách 16 chiến đội của mùa giải năm nay cũng đã không còn cái tên "Trường An" nữa...
Tần Dạ ở nhà có đang xem lễ khai mạc nay không nhỉ? Có khi nào sẽ cảm thấy khổ sở khi thấy cái tên Trường An đã hoàn toàn biến mất hay không?
Lý Tưởng nghĩ vậy, không kềm được mình lấy di động ra nhắn tin cho người nọ "Tần Dạ, tui đang ngồi ở hiện trường lễ khai mạc nè, anh có đang xem không?"
Tần Dạ trả lời "Có, đang xem."
Lý Tưởng nói "Lát nữa có trận giữa Quốc Sắc với Tuyết Lang, anh xem thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá ha!"
Còn chưa kịp bấm gửi tin nhắn, đã nhận được một cái tin khác từ Tần Dạ "Lại tính an ủi tôi đấy à? Không cần."
Lý Tưởng "..."
Nhìn tin nhắn chưa kịp gửi đi trên màn hình di động, Lý Tưởng có chút xấu hổ gãi gãi đầu, sao Tần Dạ đoán ra được ý đồ của mình nhỉ... Cơ mà, cái cảm giác tâm linh tương thông như thế này khiến cho tâm trạng của cậu chàng đột nhiên vui sướng hẳn lên. Lý Tưởng bởi vì cảm thấy đau lòng nên mới muốn an ủi Tần Dạ, nhưng thực tế thì Tần Dạ là một người rất kiên cường, hoàn toàn không cần mấy lời an ủi này. Cũng phải, qua lâu như vậy rồi còn gì, trong lòng Tần Dạ hẳn cũng đã phai nhạt chuyện này rồi...
Lý Tưởng cười cười, xóa tin nhắn đi rồi mới nói sang chuyện khác "Anh cảm thấy Tuyết Lang với Quốc Sắc ai sẽ thắng?"
Tần Dạ nói "Phần thắng của Tuyết Lang cao hơn."
Cùng lúc này, Ngô Trạch Văn cũng đang hỏi Lưu Xuyên "Anh cảm thấy Tuyết Lang sẽ thắng hay là Quốc Sắc sẽ thắng?"
"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ là Tuyết Lang." Lưu Xuyên nhẹ giọng giải thích "Trước giờ lôi đài chiến vốn là điểm yếu của cả Tuyết Lang lẫn Quốc Sắc, đoàn chiến ngược lại mạnh hơn một chút. Hiện tại Tuyết Lang kéo Dương Kiếm vào đội, lôi đài chiến hoàn toàn có thể lấy trọn 3 điểm, còn về đoàn chiến thì... Chiến thuật đánh chậm kéo dài của Chu Mộc phỏng chừng cũng không xài được trước mặt Phương Chi Diên, dạo gần đây Phương đội luôn dẫn theo Dương Kiếm cùng nhau đánh rank, hiển nhiên là vì luyện tập phối hợp. Mùa giải lần này e là Tuyết Lang sẽ thay đổi đấu pháp mới."
Ngô Trạch Văn gật gù, lại hỏi "Vậy tỷ số? Bảy hai?"
Lưu Xuyên nói "Đại khái đi."
Nghe vậy, Ngô Trạch Văn liền lấy di động của mình ra, vào weibo đoán số trúng thưởng của phía tổ chức, share một cái kèm theo tỷ số đoán trước [7: 2].
Mùa giải trước cậu vẫn luôn chơi đoán điểm số với Lưu Xuyên, tuy là đoán trúng nhiều lần nhưng lại không được may cho lắm, chưa từng được rút trúng phần thường lần nào. Lần này coi như là tiện tay đoán thử xem, nếu trúng thì mừng vậy. Giải thưởng đoán tỷ số của mùa giải năm nay là figure kit của tám môn phái, ai trúng thưởng đều có thể yêu cầu môn phái mà mình thích, Ngô Trạch Văn vẫn luôn muốn có một nhóc figure Ngũ Độc để trên bàn.
***
Cuối cùng cũng đến lúc bắt đầu hai trận đấu khai mạc, trận đầu là Lạc Hoa Từ vs Kinh Cức, tính thế hoàn toàn là nghiêng về một phía, căn bản chẳng khác gì treo lên mà đánh cả.
Ở lôi đài chiến, Diệp Thần Hi là người đầu tiên lên thi đấu, lợi dụng ưu thế địa hình chơi diều từ xa, làm một phát Nhất Sát Tam.
Đến phần đoàn chiến, chỉ trong mười phút mà đánh đối phương diệt đoàn suốt ba lượt, Diệp Thần Hi dựa vào chiến thuật bố trí tinh vi cùng tài chỉ huy của mình đánh cho đối phương rối loạn đội hình lẫn tiết tấu, chiến đội Kinh Cức hoàn toàn không có cách nào chống trả lại, khán giả ngồi xem ai nấy đều cảm thấy đồng tình với chiến đội mới toe này, aiz, tự dưng lại đi đặt cái tên như vậy, khác gì báo trước đội mình sẽ phải lăn lộn bước đi trong bụi gai đâu chứ...
Lúc này ở hậu trường, các đội trưởng cùng thành viên chiến đội của mình đang chăm chú ngồi xem thi đấu, nhìn Lạc Hoa Từ đánh Kinh Cức toàn bại với tỷ số 9: 0. Các vị đội trưởng ngoài mặt thì bình tĩnh không biểu hiện ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng thì lại kinh ngạc đến khiếp sợ— Diệp Thần Hi này giống như... còn đáng sợ hơn so với lúc trước. Chiến đội Lạc Hoa Từ mùa trước đoạt quán quân, thành viên chiến đội ai nấy đều còn trẻ, đều đang ở phong độ đỉnh cao của nghiệp tuyển thủ, cả chiến đội đoàn kết nhất trí, lại có thêm đội trưởng Diệp Thần Hi dẫn dắt, thật sự là thế mạnh đến khó đỡ.
Lúc này, trong group QQ của chiến đội Long Ngâm, Tần Dạ đột nhiên trồi đầu lên tiếng "Tứ Lam, mới nãy có xem trận đấu không? Thấy đồ đệ của mình lợi hại như vậy có cảm tưởng gì không?"
Lam Vị Nhiên mỉm cười đáp lại "Tôi còn lợi hại hơn nữa, vậy được chưa?"
Cả đám còn lại xếp hàng giơ ngón tay, thực sự là cam bái hạ phong với vẻ bình tĩnh tự tin của Tứ Lam.
Trận thứ hai, Tuyết Lang vs Quốc Sắc.
Ở phần lôi đài chiến, tuyển thủ đầu tiên lên đài bên Tuyết Lang là người anh trai trong cặp song sinh Lữ Minh Kiệt, nữ tuyển thủ Lý Tố Nguyệt cùng với đại tướng thủ lôi Dương Kiếm, còn bên Quốc Sắc thì cả ba tuyển thủ đều là gương mặt lạ chưa ai từng thấy qua, hoàn toàn là tuyển thủ mới toanh lần đầu tham gia thi đấu.
Nhưng, khiến mọi người bất ngờ một phen chính là tuyển thủ thứ nhất bên Quốc Sắc rất mạnh, chỉ dùng nửa thanh máu đã giải quyết Lữ Minh Triết, sau đó dùng nửa thanh máu còn lại đánh cho Lý Tố Nguyệt thành máu tàn. Lý Tố Nguyệt cũng phải gian nan lắm mới đánh chết được đối phương, tiếc là với chút máu còn lại cô không có cách nào lật ngược tình thế, bị tuyển thủ thứ hai bên Quốc Sắc nhanh chóng giết chết. Cũng tức là hiện tại Dương Kiếm phải 1v2 đánh chết hai người liên tục, nếu không 3 điểm lôi đài của Tuyết Lang sẽ hoàn toàn mất trắng.
Tiếp theo đến phiên Dương Kiếm lên thi đấu, ngay sau khi bình luận viên hô lên ID "Kiếm Ngân", toàn bộ hiện trường khán giả đột nhiên im lặng vài giây, rất nhiều người không biết nên vỗ tay hay là nên "xì" một tiếng khinh miệt vị cựu đội trưởng chiến đội Trường An này, thậm chí có rất nhiều fan hâm mộ Trường An cực kỳ ghét Dương Kiếm, trong lòng chỉ trù cho người này cũng nghỉ luôn rời khỏi Liên Minh như Tần Dạ cho rồi... Nhưng ngược lại rất nhiều fan của Tuyết Lang chờ mong vị tuyển thủ này có thể vớt vát điểm lôi đài chiến cho Tuyết Lang, thế là tất cả mọi người ai nấy đều nhìn người này với cặp mắt phức tạp.
Mà Dương Kiếm lúc này cũng cảm thấy có chút khẩn trương, lúc trước khi vẫn còn là đội trưởng của Trường An, dù đang trong trận đấu chung kết cậu cũng chưa từng cảm thấy khẩn trương như bây giờ... Hôm nay có thể xem như trận đấu đầu tiên của Dương Kiếm kể từ sau khi chuyển đến Tuyết Lang, suốt một mùa nghỉ đấu bị mọi người cười nhạo chế giễu, đi tới đâu cũng không dám ngẩng đầu ngẩng mặt, status xin lỗi giải thích trên weibo vẫn ngày ngày lưu lại vô số lời bình luận mắng chửi. Lần này mặt dày mày dạn chuyển sang Tuyết Lang, nếu như thi đấu phát huy không tốt vậy coi như hết đường cứu vãn, về sau chắc chắn sẽ bị biến thành trò cười cho toàn bộ giới Liên Minh này...
Dương Kiếm hít sâu một hơi, đang tính bước lên sàn đấu thì Phương Chi Diên đột nhiên bước đến, choàng tay ôm nhẹ cậu một cái, kề sát tai cậu nói một câu "Khẩn trương cái gì đâu? Cậu là Dương Kiếm, chẳng lẽ cậu lại sợ mấy tên tân nhân bên Quốc Sắc ấy sao?"
"..." Dương Kiếm khẽ giật mình, cánh cửa đáy lòng đột nhiên mở toang ra...
Đúng rồi, cậu là Dương Kiếm, từng là đội trưởng của chiến đội trứ danh Trường An, một trong những tuyển thủ kiếm tông mạnh nhất Liên Minh, chẳng lẽ lại đi sợ vài tên tân nhân?
Phương Chi Diên mỉm cười vỗ vai cậu "Đi đi, xử lý hai người kia, tôi tin cậu có thể làm được."
Dương Kiếm nghiêm túc gật đầu, sau đó mới xoay người bước lên sàn đấu, ngồi xuống trước máy tính.
Nhân vật Võ Đang "Kiếm Ngân" xuất hiện tại điểm hồi sinh, sau đó nhanh chóng tiến đến trung gian đụng độ với tuyển thủ phe đối phương, trong nháy mắt ấy, ánh mắt của Dương Kiếm đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, tay trái nhanh chóng ấn lên bàn phím, tay phải linh hoạt di chuyển chuột, trong chớp mắt đã phóng ra liên chiêu bùng dmg của Võ Đang kiếm tông—— Tam Hoàn Sáo Nguyệt— Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Trên màn hình, kiếm khách Võ Đang đột nhiên biến thành một thanh kiếm sắc bén, bằng tốc độ nhanh như chớp phóng thẳng về phía đối phương!
Kiếm Ảnh Vô Ngân! Vạn Kiếm Quy Tông!
Bóng kiếm vung tán loạn khiến cho người xem thấy hoa cả mắt, ở giữa màn hình, vũ khí trong tay kiếm khách bị chia ra làm vô số lưỡi kiếm nhỏ, sau đó từ bốn phương tám hướng vây bủa địch nhân, khiến cho đối phương muốn tránh cũng không thể tránh!
Tuyển thủ bên đối phương rõ ràng bị tư thế hùng hổ của Dương Kiếm đánh đến mức khiến cho tay chân bối rối, tiết tấu của Dương Kiếm quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không tài nào phản ứng kịp! Cứ mỗi lần vừa mới tìm ra được một điểm sơ hở, Dương Kiếm liền nhanh chóng chuyển sang chiêu thức tiếp theo—— từ đó đến giờ Dương Kiếm chưa bao giờ sợ hãi chuyện để lộ sơ hở, bởi vì đối phương vốn không cách nào nhằm vào sơ hở của cậu để tiến hành công kích, tốc độ tay của Dương Kiếm quá nhanh, nhanh đến mức có thể lấp đi mọi sơ hở của bản thân mình, đây chính là điểm đáng sợ nhất trong "Đấu pháp kiếm ảnh" sở trường của Dương Kiếm!
Kiếm trong tay người này giống như một chiếc bóng mờ ảo không chừng, khiến người ta không cách nào nắm lấy được, cho nên mới được gọi là "Đấu pháp kiếm ảnh". Ở Liên Minh hiện tại, cũng chỉ có một số lượng ít ỏi các cao thủ đứng đầu có trình độ ngang ngửa mới có thể trong tích tắc nắm lấy sơ hở cũng thành công ngắt ngang tiết tấu của Dương Kiếm.
Mà tân nhân của Quốc Sắc rõ ràng vẫn chưa đạt đến trình độ này, vị tuyển thủ thứ hai kia cơ hồ là vẻ mặt dại ra bị Dương Kiếm dùng một bộ liên chiêu đánh cho tới chết, tuyển thủ thứ ba tuy rằng có thể chống cự được một lúc, nhưng cuối cùng vẫn là ấm ức chết dưới lưỡi kiếm sắc bén của Dương Kiếm.
—— Kiếm khách đứng đầu Liên Minh, rốt cuộc đã trở lại...
Chỉ có điều... một Dương Kiếm lấy thân phận đội phó chiến đội Tuyết Lang trở về với sàn đấu, tựa hồ như có một vài điểm thay đổi nho nhỏ, không còn là một tuyển thủ cấp tiến dễ nổi nóng như lúc trước nữa, ngược lại thi đấu rất là bình tĩnh, có lẽ trong vô tình bị đội trưởng Phương Chi Diên của Tuyết Lang ảnh hưởng đến, khiến cho Dương Kiếm có chút trưởng thành. Dương Kiếm của ngày trước không biết cách thu bớt nhuệ khí của bản thân mình, chỉ biết một đầu tiến lên, dùng kiếm sắc trong tay đâm bị thương kẻ khác, đồng thời cũng làm bị thương đồng đội bên cạnh mình, Dương Kiếm của hiện tại rốt cuộc đã hiểu được phải làm sao sử dụng thanh kiếm trong tay mình, một Dương Kiếm như vậy mới là thực sự đáng sợ!
Fan hâm mộ của Trường An mặc dù cực kỳ ghét người này, nhưng thấy biểu hiện xuất sắc của Dương Kiếm trong trận đấu hôm nay cũng không nhịn được thầm cảm thán... Nếu biết hôm nay như vậy, lúc trước như thế làm gì...
Nhưng mà dù cho thế nào đi nữa, Dương Kiếm cũng đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ bảo về lôi kỳ chủ, thành công mang về 3 điểm lôi đài cho Tuyết Lang.
Đây cũng là lần đầu tiên trong các trận đấu với các đội mạnh từ mùa giải trước cho đến nay Tuyết Lang có thể thành công bảo vệ được lôi kỳ chủ.
Người của Tuyết Lang hiển nhiên vô cùng vui mừng với kết quả này, rất nhiều tuyển thủ thậm chí đứng phắt dậy vỗ tay hoan hô, sau khi Dương Kiếm trở lại phòng chờ, Phương Chi Diên liền mỉm cười bước đến, vươn hai tay ôm lấy đối phương, nhẹ giọng nói "Tuyệt lắm, Dương Kiếm."
Bị nam nhân ôm vào lòng, Dương Kiếm cảm thấy cả người có chút mất tự nhiên.
Lúc trước còn ở Trường An, dù cho đám thành viên trong đội thi đấu hay dở ra sao, Dương Kiếm cũng chưa bao giờ thử cái trò "ôm một cái" này đối với bọn họ, cậu cảm thấy một đám đàn ông với nhau mà ôm ôm ấp ấp như vậy rất kỳ cục, nhưng mà lần này... ngay lúc vừa bước xuống đài, đột nhiên bị đội trưởng ôm như vậy, mặc dù trong lòng Dương Kiếm thấy kỳ muốn chết nhưng mà cũng nhịn không được có chút... vui vẻ.
Các thành viên của Tuyết Lang đều rất hòa đồng thân thiện, đối với một vị đội phó giữa đường xuất hiện như cậu cũng đối đãi rất chân thành thiện ý, may là cậu không làm cho các đội hữu thất vọng, cũng thành công mang về cho Tuyết Lang 3 điểm lôi đài này.
Cả hai bên nghỉ giải lao vài phút, sau đó bắt đầu tiến vào trận đoàn chiến. Khiến cho tất cả mọi người bất ngờ là, Dương Kiếm cũng tham gia vào trận đoàn chiến này!
Vốn dĩ ai cũng nghĩ Tuyết Lang mời Dương Kiếm về chỉ là để đánh lôi đài, thật không ngờ Dương Kiếm cũng đánh luôn cả đoàn chiến! Có thêm Dương Kiếm, đội hình của chiến đội Tuyết Lang liền biến thành tổ hợp bạo lực Võ Đang kiếm tông + cặp anh em song sinh Minh Giáo, cặp anh em song sinh Minh Giáo vốn dĩ đã ăn ý vô cùng, lại cộng thêm tuyển thủ am hiểu mạnh mẽ xung phong như Dương Kiếm... Bên Quốc Sắc, Chu Mộc vốn dự tính dùng chiến thuật khống trận đánh kéo dài, kết quả lại bị Dương Kiếm cơ hồ là xé toạc đội hình...
Dương Kiếm với Hứa Hân Nhiên cơ hồ là hiểu nhau vô cùng, thế nên Tuyết Lang để Dương Kiếm "kèm" lá chắn Hứa Hân Nhiên, khiến đội hình bên Quốc Sắc không cách nào thi triển được, đây cũng chính là Phương Chi Diên cố ý đặt ra chiến thuật nhằm vào điểm đặc sắc của cả hai bên—— cũng chính là đấu pháp nhắm vào một cá nhân trong tập thể mà Phương Chi Diên am hiểu nhất.
Cuối cùng, Quốc Sắc gian nan đoạt được một thanh lệnh kỳ, Tuyết Lang đoạt được hai cái, điểm số cuối cùng giữa hai bên là 7: 2, hoàn toàn trùng khớp với điểm số mà Ngô Trạch Văn đã đoán trước đó.
Sau khi trận đấu kết thúc có một khoảng thời gian dành cho phóng viên phỏng vấn các đội ngũ, bên Lạc Hoa Từ thì không cần nói nhiều, quán quân mùa trước đánh bại đội mới là điều rất bình thường, Diệp Thần Hi mỉm cười khách sáo với phóng viên vài câu liền dắt theo các đội viên trở về. Ngược lại bên Tuyết Lang, Phương Chi Diên cùng Dương Kiếm bị phóng viên bao vây cơ hồ đặc nghẹt.
Biểu hiện của Dương Kiếm trong trận đấu làm nóng lễ khai mạc hôm nay quả thực vô cùng xuất sắc, rất nhiều phóng viên tranh thủ thời gian vây lấy hỏi các loại vấn đề "Chào anh Dương Kiếm, mùa giải mới lần này anh trở lại với thân phận là đội phó của chiến đội Tuyết Lang tham gia thi đấu, anh có lời gì muốn nhắn gửi đến chiến đội Trường An trong quá khứ cùng người hâm mộ hay không?"
Dương Kiếm thản nhiên đáp lại "Đối với chuyện đã qua, tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi, tôi biết mình là kẻ có trách nhiệm lớn nhất trong chuyện Trường An giải tán, tôi vẫn luôn mang trong lòng áy náy đối với những đội hữu cũ của Trường An năm đó, chỉ hy vọng sau khi chuyển sang đội mới bọn họ có thể thuận lợi phát triển."
Phóng viên tiếp tục hỏi "Hôm nay trong giai đoạn đoàn chiến với Quốc Sắc, anh đã phải đối đầu gay gắt với đội hữu ngày xưa Hứa Hân Nhiên, trong lòng anh có ý kiến gì với việc này hay không?"
Dương Kiếm nghĩ một lát, mới nói "Hứa Hân Nhiên là một tuyển thủ vô cùng xuất sắc, chúng tôi từng là đội hữu của nhay, hiện tại lại mỗi người một chiến đội, về sau rất có thể sẽ thường xuyên đối đầu trên sàn đấu, cả hai chúng tôi sẽ không nương tay nhường nhịn đối phương, hôm nay tôi cùng cô ấy đối chiến cũng chỉ là một phần trong chiến thuật, hoàn toàn không phải cố ý làm khó dễ cô ấy, tôi tin Hân Nhiên sẽ hiểu được điều này."
Có một nữ phóng viên lên tiếng hỏi "Dương đội phó, thân phận của anh từ đội trưởng Trường An biến thành đội phó Tuyết Lang, ngoại trừ thân phận bên ngoài thay đổi, anh có cảm thấy bản thân mình cũng có sự thay đổi hay không?"
Chính bản thân mình muốn nhìn thấy sự thay đổi của bản thân là điều rất khó, nếu như nói quá tốt ngược lại sẽ biến thành khoe khoang, Dương Kiếm không biết phải trả lời như thế nào, liền đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về sang Phương Chi Diên.
Nhìn ánh mắt "tội nghiệp" của người nào đó, Phương Chi Diên khẽ mỉm cười, đưa tay cầm lấy microphone tiếp lời "Cậu ấy đã trở nên chín chắn trưởng thành hơn so với lúc trước, cũng càng xuất sắc hơn. Tôi tin chắc Dương Kiếm trong tương lai sẽ trở thành thanh vũ khí lợi hại nhất của chiến đội Tuyết Lang chúng tôi, đó cũng là nguyên nhân lúc trước tôi mời cậu ấy đến Tuyết Lang, tôi rất xem trọng tài năng của cậu ấy. Bất kể những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cậu ấy vẫn luôn là một trong những tuyển thủ kiếm tông mạnh nhất Liên Minh."
"..." Dương Kiếm nghe Phương Chi Diên khen mình mà ngượng hết cả người, đưa tay sờ sờ chóp mũi, Phương Chi Diên làm kẻ đánh lạc hướng chủ động tiếp lời, phóng viên lập tức chuyển đề tài hỏi Phương Chi Diên chuyện khác "Phương đội, làm một đội ngũ mới toanh từ nghiệp dư bước lên chuyên nghiệp, mùa giải trước trực tiếp đánh thẳng vào bát cường, có thể nói chiến đội Tuyết Lang đã sáng tạo nên kỷ lục mới trong lịch sử Liên Minh suốt mấy năm qua, rất nhiều đội trưởng đều nhận định Tuyết Lang là hắc mã nổi bật nhất của mùa giải trước, vậy mùa giải lần này anh có dự tính gì hay không?"
Phương Chi Diên mỉm cười nói "Chiến đội không muốn đoạt quán quân không phải là một chiến đội đúng nghĩa, điều tôi tính toán đương nhiên là chiếc cúp quán quân kia. Nhưng thật sự mà nói thì hiện tại Liên Minh có vô số đội mạnh, không có vị đội trưởng nào dám cam đoan bản thân mình chắc chắn sẽ đoạt được quán quân, cho nên chúng tôi chỉ có thể nói là Tuyết Lang sẽ cố gắng hết sức để đoạt về quán quân của mùa giải này, nhưng lỡ đến cuối cùng thất bại ra về với tay không, mọi người đừng cười nhạo chúng tôi là được rồi."
Cả đám phóng viên nghe vậy đều bật cười, Phương đội vẫn hài hước dí dỏm như lúc trước. Cơ mà trong lòng ai nấy đều ngầm hiểu, vị đội trưởng trẻ tuổi này bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa thân thiện, nhưng thực sự thì lại gian giảo muốn chết, cả bụng ý nghĩ xấu nhiều đến không đếm được, nếu không làm sao có thể dẫn dắt một chiến đội mới toanh đoạt được thành tích tốt như vậy.
Ở giới Liên Minh này, chỉ có thực lực mới có quyền lên tiếng, Phương Chi Diên tuy là một đội trưởng mới nhưng lại được rất nhiều đội trưởng lão thành lên tiếng thừa nhận ở mùa giải trước, chiến đội Tuyết Lang cũng dần dần tích tụ được một lượng fan hâm mộ cho riêng mình, thế nên mùa giải lần này bọn họ muốn cố gắng đoạt quán quân cũng là chuyện đương nhiên.
***
Sau khi chấm dứt buổi phỏng vấn, trên đường trở về khách sạn, Dương Kiếm vẫn luôn cúi đầu ngồi im trong góc, lông mày khẽ cau, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó, Phương Chi Diên ngồi bên cạnh liếc nhìn một cái, nói "Có chuyện thì nói ra đi, đừng nghẹn trong lòng chi cho khó chịu."
Dương Kiếm trầm mặc một lát, mới nhỏ giọng nói "Hôm nay anh bảo muốn đoạt quán quân, nhưng tôi cảm thấy... khoảng cách giữa cúp quán quân với chiến đội chúng ta giống như còn thiếu một chút..."
Nhìn vẻ mặt thật lòng của Dương Kiếm, Phương Chi Diên nhịn không được bật cười "Cậu nghe mà tin thật à? Tôi chỉ là nói nói với phóng viên thôi, bảo muốn đoạt quán quân nghe cho có chí khí chút ấy mà. Thực tế mà nói thì mùa giải lần này mục tiêu của Tuyết Lang là đánh vào tứ cường, có thể đoạt được cái cúp tôi liền thấy thỏa mãn rồi. Đâu có ai ăn một bữa liền thành kẻ mập đâu, chuyện gì cũng phải từ từ."
Dương Kiếm nghe vậy có chút xấu hổ nhìn qua chỗ khác... Tính ra mà nói thì câu "Muốn đoạt quán quân" cơ hồ đã trở thành đáp án tiêu chuẩn của các đội trưởng khi trả lời phóng viên chẳng phải sao? Vậy mà nãy giờ mình còn ngồi suy tính đắn đo cả buổi trời khả năng đoạt quán quân của Tuyết Lang, kết quả hóa ra là Phương Chi Diên chỉ là nói lời khách sáo với phóng viên mà thôi! Dương Kiếm nhất thời cảm giác như chỉ số IQ của mình quên đóng tiền cước, đi hỏi cái vấn đề như vậy, ngu chết!
Thấy vẻ mặt xấu hổ của đối phương, Phương Chi Diên khẽ mỉm cười, nhoài người kề sát tai cậu nói nhỏ "Lúc nãy phóng viên hỏi cậu có điều gì thay đổi hay không, có một điểm tôi chưa nói."
Dương Kiếm nghi hoặc quay sang hỏi "Cái gì?"
Phương Chi Diên nói "Hiện tại cậu có sức hấp dẫn hơn so với lúc trước."
Dương Kiếm "..."
Nhìn vào ánh mắt ôn hòa của đối phương, không hiểu lồng ngực đột nhiên giật nhẹ một cái, tuy bản thân Dương Kiếm trước giờ vẫn biết bản thân mình rất có sức hấp dẫn, nhưng bị Phương Chi Diên ngay mặt khen như vậy lại khiến cậu đột nhiên có chút... ngại ngùng.
Phương Chi Diên mỉm cười, nói tiếp "Lúc trước cậu giống như một con cọp con cứ luôn nhe răng giơ vuốt, móng vuốt tuy rằng sắc bén nhưng tính cách lại quá mức ngây thơ. Hiện tại cậu đã chín chắn hơn nhiều, tự nhiên cũng càng hấp dẫn hơn. Đợi đến mùa giải chính thức diễn ra, cậu chắc chắn sẽ được càng nhiều người yêu mến, đừng luôn nghĩ đến những chuyện đã qua đi, hiện tại chúng ta là đồng đội sát vai chiến đấu với nhau, có muốn nghĩ thì nghĩ đến đội trưởng tôi đây nhiều hơn một chút, biết chưa?"
"..." Dương Kiếm xấu hổ gật đầu "Biết rồi."
Nhưng mà... lời này nghe sao có cái gì đó là lạ thì phải? Cái gì mà "Nghĩ đến đội trưởng tôi đây nhiều hơn" chứ? Phải là "Nghĩ đến chiến đội chúng ta nhiều hơn" mới đúng chứ?
Dương Kiếm cố ý phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong đáy lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quảng Châu về đêm sáng rực vô số đèn màu rực rỡ, trên đường xe cộ qua lại tấp nập, Dương Kiếm không chỉ một lần đến thành phố này, nhưng mỗi lần đến đây đều mang trong lòng tâm trạng khác nhau.
Hôm nay, trong trận chiến khai mạc mùa giải thứ mười một, cậu rốt cuộc đã tự chứng minh bản thân mình trên sàn đấu—— chứng minh Dương Kiếm chưa bao giờ là một kẻ hèn nhát nhu nhược.
Dẫu cho kẻ khác mắng chửi cậu thế nào, cười nhạo cậu ra sao đi nữa, chuyện qua đi chung quy là qua đi, cậu cũng không có cách nào vãn hồi mọi thứ, những kẻ thích cười... thôi cứ mặc bọn họ cười đi.
Bắt đầu từ mùa giải này trở đi, Dương Kiếm sẽ là đội phó của chiến đội Tuyết Lang, cậu sẽ sát cánh bên cạnh Phương Chi Diên, dẫn dắt đội ngũ này, một lần nữa hướng về giải quán quân mà tiến!