Suy nghĩ của Ngô Trạch Văn rất đơn giản, cậu đưa mô hình Hải Nạp Bách Xuyên tặng cho Lưu Xuyên chỉ là muốn cổ vũ ủng hộ Lưu Xuyên. Tuy bây giờ cậu còn chưa thể gia nhập vào chiến đội của anh, trở thành đồng đội sát cánh với anh, nhưng cậu đã biết chuyện Lưu Xuyên dự tính lập đội để trở về thi đấu, làm chút gì đó ủng hộ đối phương về mặt tinh thần cũng là chuyện nên làm.
—— Nhưng cậu thật sự không ngờ là Lưu Xuyên sẽ ôm mình...
Cái ôm này đến quá mức đột nhiên, từ bé đến lớn Ngô Trạch Văn chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai khác ngoại trừ mẹ cậu ra... Cái ôm của Lưu Xuyên rất ấm áp, hai vòng tay nhẹ nhàng ghì cậu vào lồng ngực, gò má cọ xát cảm nhận được lớp vải áo mềm mại, khoang mũi tràn ngập đều là mùi hương sữa tắm trên người anh, khiến Ngô Trạch Văn cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn...
Lưu Xuyên cao hơn Ngô Trạch Văn gần nửa cái đầu, hai người như vậy ôm vào nhau, trán Ngô Trạch Văn vừa vặn đặt ngay môi của Lưu Xuyên.
Chỉ là một cái ôm bày tỏ cảm ơn từ bạn bè thôi... Tại sao tim lại đập nhanh như vậy?
Ngô Trạch Văn trong lòng hoang mang vô cùng, cả người cứng nhắc đứng im cho Lưu Xuyên ôm.
Lưu Xuyên thì không nghĩ nhiều cho lắm, chỉ ôm cậu một lát liền buông tay, anh khẽ cười nói "Lễ vật này rất có ý nghĩa kỷ niệm, tôi sẽ cất nó thật kỹ."
Ngô Trạch Văn cảm thấy hai gò má mình nóng nóng lên, cậu gật đầu nói "Vậy tôi về phòng trước."
Lưu Xuyên nói "Ừ, về nghỉ ngơi sớm đi."
Đưa mắt nhìn theo mãi đến lúc bóng nam sinh biến mất, Lưu Xuyên mới cúi đầu nhìn mô hình nho nhỏ trong tay, khoé miệng bất giác khẽ cong lên.
Từ lúc trở thành tuyển thủ tới nay anh từng nhận được vô số lễ vật, nào là các loại quà vặt đặc sản, các vật kỷ niệm, các thiết bị chơi game... nhưng đây là lần đầu tiên nhận được mô hình phỏng theo nhân vật trong game của mình.
Hải Nạp Bách Xuyên, nhân vật Đường Môn làm bạn đi cùng anh suốt năm năm, chỉ cần nhìn mô hình này, trong đầu sẽ bất giác hồi tưởng lại vô số những chông gai khổ cực, những quang vinh cùng huy hoàng mà anh đã từng trải qua... Giống như hết thảy những ký ức khó phai ấy đều được nén lại cất vào trong mô hình nhỏ bé này...
Ngô Trạch Văn... cậu nhóc này quả thật, tính cách đúng là thật lòng lại cẩn thận, đưa một món quà cổ vũ thôi mà cũng kèm theo cả đống đạo lý, đúng là lối suy nghĩ của học bá khác với người thường mà...
Ủng hộ về mặt tinh thần... Ha, chịu thua nhóc này luôn...
Khiến một kẻ luôn vô tâm vô phế như Lưu Xuyên cũng phải cảm động...
Lưu Xuyên khẽ cười, quay trở vào phòng mình, thu dọn một chút rồi mới đặt mô hình Ngô Trạch Văn tặng lên đầu giường của mình.
***
Hôm sau là thứ hai, giáo sư hệ Lịch sử ra đề yêu cầu viết một bài tổng thuật về văn hiến, yêu cầu trong 3 ngày phải nộp bài. Lưu Xuyên dự tính đợi buổi chiều sẽ đi thư viện tìm tư liệu.
Rời trường học lâu quá rồi nên Lưu Xuyên gần như quên luôn tìm tìm tư liệu trong thư viện như thế nào, bèn gửi tin nhắn cầu cứu Ngô học bá.
Ngô Trạch Văn thấy tin nhắn liền đồng ý, cũng hẹn buổi chiều đến thư viện giúp đỡ Lưu Xuyên.
Hai người đến giờ hẹn cùng nhau đi thư viện, Ngô Trạch Văn dẫn theo Lưu Xuyên đến chỗ cất chứa sách cũ ở lầu bảy, toàn bộ nơi này đều được dùng để đặt các loại sách tra cứu lịch sử, Lưu Xuyên tìm mấy tựa sách theo yêu cầu của giáo sư trước, sau đó kiếm chỗ trống ngồi xuống mở laptop tuỳ thân mang theo ra. Ngô Trạch Văn ngồi bên cạnh chỉ anh cách tạo tài khoản đăng nhập vào để kiểm tra thư viện điện tử nội bộ của trường cùng với cách dùng kho số liệu văn hiến trên mạng. Lưu Xuyên nhẩm nhớ mật mã tài khoản sau đó bắt đầu nhanh chóng tra tìm các tài liệu mình cần, Ngô Trạch Văn ngồi bên cạnh, cũng kiếm một quyển sách cho mình đọc.
Không khí trong thư viện vô cùng im lặng, Lưu Xuyên lúc bình thường thì lười biếng vô lại, nhưng mỗi khi anh muốn làm gì đó đều sẽ lập tức đi làm ngay không chút do dự. Ngô Trạch Văn nghiêng đầu nhìn nam nhân vừa tra sách đọc văn hiến, thi thoảng lại gõ vài chữ khái quát lại ý vừa mới tra, hệ thống đếm chữ của phần mềm soạn văn bản rất nhanh liền nhảy lên con số một ngàn...
—— Tốc độ tay của anh ta không chỉ chơi game lợi hại, gõ văn bản cũng khiến người ta bội phục...
Ngô Trạch Văn liếc nhìn màn hình máy tính, đề mục tổng thuật hình như là "Kinh tế hàng hoá thời kỳ Xuân thu Chiến quốc", Ngô Trạch Văn là sinh viên khoa tự nhiên, tri thức lịch sử có hạn, nhiều lắm cũng chỉ nhớ được vài sự kiện lớn nổi tiếng trong lịch sử, bây giờ thấy Lưu Xuyên liệt kê ra nhiều thứ lại trôi chảy lưu loát như vậy, cũng nhịn không được sinh lòng nể phục anh...
Nhiều thứ không cần tra cũng có thể viết ra một cách dễ dàng thoải mái, chứng tỏ Lưu Xuyên đã thuộc nằm lòng đoạn lịch sử ấy...
Vẻ chuyên chú của nam nhân khi làm gì đó cũng... rất đẹp trai...
Lưu Xuyên vừa tra vừa đánh chữ, phát hiện Ngô Trạch Văn ngồi bên cạnh thi thoảng lại ngó sang một cái, liền quay lại nhìn cậu cười nói "Đừng tò mò, viết xong đưa cậu xem."
Bắt gặp nụ cười của anh, trái tim Ngô Trạch Văn lại thót một cái, lập tức cúi đầu ép mình chú ý đến nội dung trong sách...
Một buổi chiều bất tri bất giác trôi qua...
Không biết có phải do thanh âm gõ bàn phím của Lưu Xuyên ảnh hưởng hay không, cả buổi chiều hôm ấy Ngô Trạch Văn hoàn toàn chẳng nhét được chữ nào trong sách vào đầu mình, não cậu cứ như rối cả lên, cứ không tự chủ được ngó sang nhìn nửa mặt nghiêng chăm chú đọc sách của nam nhân, lại vô duyên vô cớ nhớ đến cái ôm tối qua...
Bị nam nhân ôm ghì sát vào lòng, khoảnh khắc ấy cả bộ não của cậu gần như trống rỗng, thứ duy nhất nhớ rõ là tiếng tim đập hết sức kịch liệt...
Ngô Trạch Văn càng nghĩ càng tâm loạn, những công thức vật lý mà cậu yêu thích nhất giờ phút này đột nhiên biến thành những con chữ vô nghĩa đang giương nanh múa vuốt...
***
Mãi cho đến gần giờ cơm chiều, hai tay Lưu Xuyên rốt cuộc rời khỏi bàn phím, anh thả lỏng vươn vai giãn người, rồi quay đầu nhìn sang Ngô Trạch Văn "Còn đang làm bài?"
Ngô Trạch Văn xiết chặt cây bút trong tay, giả vờ bình tĩnh nói "Ừm, anh xong rồi?"
Lưu Xuyên nói "Mới xong một phần, ngày mai làm nốt đoạn còn lại."
Ngô Trạch Văn nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính, nhìn mấy đoạn nhưng không hiểu cho lắm.
Tục ngữ cũng có câu, khác nghề như cách cái núi, đọc mấy thứ Lưu Xuyên viết về kinh tế lịch sử vân vân Ngô Trạch Văn chỉ thấy thâm ảo vô cùng. Xuân thu Chiến quốc, niên đại quá mức xa vời, thậm chí có những quốc gia nào cậu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ có Khổng Tử Mạnh Tử gì đó... Lúc học trung học cậu ghét nhất là bị bắt học thuộc lòng mấy cái chi hồ giả dã, đọc muốn trẹo cả lưỡi...
Lưu Xuyên chắc là rất thích nghiên cứu cổ văn nhỉ... Dân khoa văn với dân khoa tự nhiên quả nhiên khác nhau một trời một vực...
Lưu Xuyên cười nói "Tôi tính chọn thời đại Xuân thu Chiến quốc làm đề tài viết luận văn, hôm nay lại đúng lúc tìm được mấy cuốn sách này, sẵn mượn về tham khảo luôn." Nói dứt lời liền đóng máy tính, đứng dậy ôm lấy chồng sách trên bàn nói "Đi thôi, ăn cơm."
Ngô Trạch Văn đứng dậy, nhanh chóng gom sách của mình đuổi theo sau Lưu Xuyên.
Xa xa ngoài căn tin thấp thoáng bóng của một nam sinh mặc áo thun vận động cũng đang đi về hướng bên này, trong tay cầm theo một trái bóng rổ. Có lẽ vì vận động lâu nên mồ hôi ra ướt đẫm cả chiếc áo màu xanh sẫm dính sát vào người, để lộ ra những đường cong mạnh mẽ của cơ thể.
Dáng người của Lý Tưởng khá là chuẩn, cao lớn lại rắn chắc, hai cánh tay để trần cũng thoáng hiện lên cơ bắp, cậu chàng nhìn thấy hai người liền cười toe "Tình cờ ghê hen~"
Lưu Xuyên vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của cậu ta nói "Đoán không ra nha, biết chơi bóng rổ nữa hả?"
Lý Tưởng đưa tay cầm lấy quả bóng tung lên rồi dùng đầu ngón tay xoay tít vài vòng, vẻ mặt đắc ý khoe khoang "Hồi cấp 3 tui còn nằm trong đội tuyển trường nữa kìa!"
Lưu Xuyên nói "Có một đội hữu heo như cậu chắc đội trường luôn thua đúng không?"
Lý Tưởng phản bác "Tui chơi bóng lợi hơi bị siêu nghen, không tin chúng ta 1v1 một ván!" Nói xong còn gồng tay khoe bắp tay với Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên cười nói "Không cần, tôi lười cho cậu ăn hành."
Lý Tưởng kinh ngạc "Ông cũng là dân bóng rổ?"
Lưu Xuyên nói "Không phải."
Lý Tưởng bó tay "Vậy mà mạnh miệng đòi hành tui!"
Lưu Xuyên thản nhiên không biết xấu hổ nói "Tôi có thể dùng chỉ số thông minh đè chết cậu."
Lý Tưởng "..."
Hai sư đồ này vừa gặp liền phải nói móc nhau mấy câu mới thoải mái hay sao ấy, Ngô Trạch Văn gần như cũng thành thói quen, liếc nhìn hai tên kia một cái, quyết định đi lấy cơm trước.
Lý Tưởng nghi hoặc hỏi "Sao ôm nhiều sách vậy? Mới đi thư viện hả?"
Lưu Xuyên nói "Ừ, Trạch Văn cùng tôi đi thư viện tìm tài liệu tham khảo."
Lý Tưởng ngạc nhiên "Thật hả? Trạch Văn rất hiếm khi chịu đi thư viện cùng người khác."
Tới phiên Lưu Xuyên ngạc nhiên "Tại sao vậy?"
Lý Tưởng sáp lại gần nhỏ giọng nói "Ông chưa từng nghe sao? Chuyện tình yêu của các học bá luôn bắt đầu từ "cùng nhau đi thư viện tự học"... Hồi trước có một nhỏ kia kìa muốn theo đuổi Ngô Trạch Văn, sau đó bị cậu ta dắt vào thư viện tự học." Nói xong đứng thẳng người vỗ vai Lưu Xuyên "Trạch Văn chịu đi thư viện với ông là nể mặt ông ghê lắm đó."
Lưu Xuyên "..."
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng Ngô Trạch Văn đang xếp hàng cách đó không xa, Lưu Xuyên nhịn không được phì cười.
Cả buổi chiều hôm nay nhóc này vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh mình, thỉnh thoảng quay đầu lại đều có thể thấy nửa bên mặt thực lòng chuyên chú đọc sách của cậu ấy...
Không hiểu tại sao Lưu Xuyên đột nhiên cảm thấy.. đi thư viện tự học với học bá nhà mình... cũng được lắm chứ.
Hay là ngày mai cũng kéo cậu ấy đi thư viện nhỉ, quyết định như vậy đi!
***
Ăn xong cơm chiều cả đám trở lại ký túc xá, Lưu Xuyên tranh thủ chạy đi tắm một cái rồi mới ngồi vào máy tính, mở máy đăng nhập vào trò chơi.
Mỗi ngày từ 8 giờ đến 12 giờ là thời gian hoạt động cố định của đội, lâu như vậy mọi người cũng đã thành thói quen, mà Lưu Xuyên làm đội trưởng tự nhiên sẽ không để mình trễ giờ.
Hôm nay mới 6 giờ đã lên mạng, có hơi sớm nên cả Thanh Phong Đạo Trưởng lẫn Cá đều chưa lên mạng. Ngô Trạch Văn ăn cơm trở về liền online, bên kia Lý Tưởng mở acc Thất Dạ Tuyết đi đánh mấy lượt phụ bản thường, thế nên Lưu Xuyên mời Trạch Văn lập đội trước.
Lưu Xuyên nói "Vẫn còn chưa tới giờ, chúng ta đi làm nhiệm vụ vợ chồng trước cho xong ha?"
Ngô Trạch Văn nói "Ừ cũng được."
Hai người đến chỗ giao nhiệm vụ phu thê ở thành Giang Lăng tập họp, con ngựa cưỡi đôi lúc trước hệ thống tặng mừng kết hôn đã sớm hết hạn từ lâu, Lưu Xuyên đắn đo một chút liền nạp ít tiền gia hạn thời gian thêm cho nó. Ngựa cưỡi đôi tốc độ nhanh lại có thể chở hai người, cưỡi đi làm làm nhiệm vụ vợ chồng cũng tiện hơn. Đợi đến 50 cấp mở ra hệ thống nuôi ngựa, tới lúc đó đi kiếm bắt cho Trạch Văn một con màu trắng.
Lưu Xuyên nhận nhiệm vụ, cúi người ôm [Mê Vụ Chiểu Trạch] lên ngựa, vòng thứ nhất của nhiệm vụ phu thê lần này lại là tìm kiếm cảnh điểm.
—— Tìm ra Nguyệt Nha Tuyền, đồng thời mang hà đăng tượng trưng cho lời chúc phúc thả vào dòng suối...
Lưu Xuyên cưỡi ngựa chạy về phía Nguyệt Nha Tuyền ở Nam Cương, cũng ngay lúc này bên góc trái đột nhiên nhảy lên dòng thông báo
Hảo hữu của ngài [ Đoạn trường thảo ] đã lên mạng.
Lưu Xuyên lập tức gửi tin nhắn cho Đoạn trường thảo hỏi "Hội trưởng, boss thế giới sao rồi?"
Lúc trước Lưu Xuyên từng nói với Đoạn trường thảo về quyền chỉ huy đoạt boss thế giới, Đoạn trường thảo có nói để trở về hỏi ý kiến tổng hội trưởng xem như thế nào. Lưu Xuyên cũng cho Đoạn trường thảo thời hạn là trễ nhất trước thứ hai phải trả lời lại mình, nếu không được anh sẽ kiếm công hội khác hợp tác.
Đoạn trường thảo nhanh chóng trả lời lại "Xin lỗi nha cao thủ, giờ tôi mới đi hỏi nè, tại hội trưởng vừa mới từ đế đô trở về."
Lưu Xuyên nghi hoặc "Mới trở về?"
Đoạn trường thảo giải thích "Ừ, lần này tổng hội trưởng đi cùng chiến đội đến đế đô, chiều hôm nay mới từ sân bay trở về nè. Tôi đi hỏi ngay bây giờ ha, chờ tôi một xíu..."
Lưu Xuyên tỏ vẻ hiểu được "Ok, anh hỏi đi, tối nay cho tôi câu trả lời chắc chắn đó."
Đoạn trường thảo nói "Không thành vấn đề."
***
Câu lạc bộ Thất Tinh Thảo.
Một cô gái dung mạo xinh đẹp dáng người cao gầy bưng một tách càfe bước vào khu văn phòng của nhóm quản lý công hội, mái tóc dài bị buộc lên thành cái đuôi ngựa gọn gàng. Vẻ mặt của cô lúc này vô cùng nghiêm túc, giày cao gót bước nhanh đến trước máy tính, vừa tranh thủ uống cafe vừa đăng nhập vào game.
Trên màn hình hiển thị hình ảnh loading bản đồ, trong chốc lát, trước mặt liền hiện ra một toà thành to lớn phồn hoa cổ kính.
Lúc này công hội Thất tinh thảo trong game cũng đồng thời nhảy lên một dòng chữ thông báo nhỏ——
Hội trưởng công hội [ Tam sắc phong cảnh thảo ] đã lên mạng.
Nhìn thấy tin tức này, một đám người ẩn nấp trong công hội lập tức trồi đầu lên, dâng kính hoa tươi hỏi han "Tam sắc tỷ lên mạng rồi!
"Hội trưởng lâu lắm mới gặp!"
"Sắc tỷ đi theo Tiếu đội đến đế đô phải không ạ?"
Tam sắc phong cảnh thảo nói "Ừ, vừa mới về. Tình hình công hội mấy hôm nay như thế nào?"
Đậu đậu thảo nói "Mọi thứ đều ổn, ai nấy đều làm đúng bổn phận, em đang pk ở cạnh kỹ trường nà."
Tam sắc phong cảnh thảo hỏi "Đậu đậu lên chiến giới sáu chưa?"
Đậu đậu thảo phát cái biểu tình rơi lệ đầy mặt "Còn chưa nữa! Sắc tỷ dẫn em đi, cầu ôm đùi!"
Đây là tổng bộ của công hội Thất tinh thảo đặt ở khu Võ Lâm Đại Hội liên đấu server, có thể nói là tập họp đủ loại cao thủ đến từ khắp các server khác.
Tổng bộ tự nhiên là nơi tập trung các tinh anh mạnh nhất của công hội, đại đa số người nơi này đều đã đánh lên chiến giới sáu trong cạnh kỹ trường. Tam sắc phong cảnh thảo là tổng hội trưởng quản lý nơi này, cũng là là người duy nhất đánh lên được chiến giới bảy. Trong mắt các người chơi game nghiệp dư thì những người có thể xông lên được chiến giới bảy đều là cao thủ số một, bởi vì chiến giới bảy tập trung rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, đã lên tới đây rồi mà không thể bảo trì tỷ lệ thắng của mình sẽ bị hệ thống trừ điểm đá xuống dưới trở lại.
Mà Tam sắc phong cảnh thảo có thể duy trì vị trí của mình nằm vững ở chiến giới bảy nơi mà cao thủ nhiều như mây này là bởi vì hai nguyên nhân: Thứ nhất là cô có thực lực, đặt ở giới game nghiệp dư đủ để trở thành cao thủ đứng đầu rồi; Thứ hai là vì bên cạnh cô có một "thánh buff" thật sự luôn luôn che chở—— người này chính là Ngũ Độc buff chủ lực của Thất Tinh Thảo – Hà Phương, cũng là em gái của cô.
Hà Phương, Hà Duyệt, cặp chị em xinh đẹp nổi danh toàn liên minh.
Em gái là Hà Phương, ID Nguyệt Mãn Tây Lâu, tân nhân được Tiếu Tư Kính khai quật từ huấn luyện doanh ở mùa giải thứ tám, năm đó Hà Phương chính thức trở thành đội dự bị thay thế của Thất Tinh Thảo, sau một năm tiến bộ thần tốc nay đã trở thành buff chủ lực của cả chiến đội. Hà Phương theo lưu phái Ngũ Độc bổ thiên, thao tác buff máu quần thể cực kỳ chắc tay lại ổn định, hơn nữa phối hợp với đội ngũ cũng ngày càng ăn ý. Trong liên minh rất ít khi thấy tuyển thủ chuyên nghiệp là nữ tính, Hứa Hân Nhiên của Trường An là dạng mạnh mẽ nhưng thích khiêm tốn, Chu đội của Quốc Sắc thì lạnh lùng cao ngạo, còn Hà Phương ngược lại là mẫu nữ sinh hoạt bát sáng sủa, bởi vậy fan hâm mộ cũng đông nhất.
Chị gái Hà Duyệt, ID Tam sắc phong cảnh thảo, thiên tư của cô không bằng em gái mình, tốc độ tay cũng không đủ tiêu chuẩn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng bởi vì tính cách bình tĩnh, hành xử dứt khoát lại rõ ràng, hơn nữa cũng có kinh nghiệm quản lý công hội trong game, cho nên trở thành tổng hội trưởng công hội Thất tinh thảo, chủ yếu phụ trách kahi quật các tân nhân có tiềm lực từ game.
Hai chị em từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cảm tình thân thiết vô cùng.
Hà Phương thì bôn ba thi đấu, Hà Duyệt ở lại quản lý công hội, có hai chị em họ gia nhập, Thất Tinh Thảo chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Dưới sự quản lý của Hà Duyệt, công hội Thất tinh thảo dần dần trở nên có thứ có tự, thực lực tổng thể cũng thuộc hàng đứng đầu trong số các công hội Võ Lâm, Hà Duyệt cũng giúp đỡ quản lý công việc ở huấn luyện doanh, có thể nói chế độ điều lệ của huấn luyện doanh Thất Tinh Thảo trở nên hoàn thiện nhất trong số các chiến đội cũng là nhờ công của cô.
Tiếu Tư Kính từng nói "Bởi vì có Hà Duyệt nên công hội lẫn huấn luyện doanh Thất Tinh Thảo đều phát triển ổn định, chiến đội chúng ta mói có thể tập trung vào thi đấu mà không cần lo lắng bất cứ điều gì."
Tiếu đội rất ít khi khen ai, nhưng lại tuyên bố như vậy trước mặt các phóng viên, đủ để thấy anh vô cùng tán thưởng cách làm việc của cô gái này.
Mặc dù là nữ tính, nhưng trong giới quản lý của các công hội, vị nữ hội trưởng Tam sắc phong cảnh thảo này nổi danh là vô cùng lợi hại.
Hà Duyệt đăng nhập vào tài khoản ở server cũ chỉ là muốn tự mình xem xét tình huống của công hội như thế nào. Làm tổng hội trưởng, cô đương nhiên không cần chuyện gì cũng phải đích thân đi làm, mỗi server đều có một quản lý phân hội đáng tin cậy chịu trách nhiệm trông nom rồi, nhiệm vụ của cô là đưa ra quyết định trong những chuyện quan trọng.
Vừa mới từ đế đô trở về, Hà Duyệt cũng lười không muốn đi đánh nhau, vừa uống cafe vừa mở group quản lý nghe các hội trưởng phân khu báo cáo công tác.
Các công hội Thất tinh thảo ở mỗi server đều khá hài hoà, ai nấy đều nghe quản lý an bài, tổ chức đoàn cố định đi đánh cạnh kỹ trường, tới giờ thì đi giành boss, hoặc làm nhiệm vụ công hội, trên bảng xếp hạng công hội các server đều có thể thấy bóng dáng Thất tinh thảo ở những thứ hạng top đầu.
Nhưng đúng lúc này, một cái tin nhắn tư tán gẫu khiến Hà Duyệt chú ý đến.
Đoạn trường thảo hỏi "Hội trưởng có đó không?"
Hà Duyệt đặt tách cafe xuống, đánh chữ hồi phục "Tiểu Đoàn? Có chuyện gì?"
Đoạn trường thảo, tên thật là Đoàn Lâm, quản lý Hà Duyệt phái đi làm hội trưởng công hội phụ trách khai hoang ở khu bảy Điện Tín, là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, con người rất năng nổ lại vô cùng nhiệt tình. Hà Duyệt phái cậu ta đi server mới cũng là muốn nhân cơ hội tôi luyện cậu quản lý mới này một chút.
Đoàn Lâm nói "Hội trưởng, hôm bữa em có nói với chị chuyện đánh boss hôm thứ tư này ấy, chị còn nhớ không?"
Hà Duyệt rất nhanh liền nghĩ tới, lần trước lúc cô chuẩn bị đi cùng Tiếu đội đến đế đô gặp mặt công ty quảng cáo có từng nhận được tin nhắn của Đoàn Lâm, bảo rằng bên server mới có một cao thủ muốn giúp đỡ công hội bên đó đoạt boss thế giới 40 Thiên Chu trưởng lão, nhưng yêu cầu của vị cao thủ này có chút khó xử lý, nên phải chờ Hà Duyệt quyết định...
Lúc ấy vì rất bận nên Hà Duyệt bảo như vậy "Đợi thứ hai tôi trở về rồi bàn lại."
Hà Duyệt nghĩ nghĩ, mới đánh chữ trả lời "Ừ còn nhớ, cậu nói rõ lại cho tôi nghe xem tên kia yêu cầu cái gì?"
Đoàn Lâm nói "Ý của anh ta đại khái là... anh ta sẽ giúp chúng ta đoạt được boss thế giới, nhưng chúng ta nhất định phải giao quyền chỉ huy cho anh ta."
Hà Duyệt nói "Lúc trước tôi cũng từng trả lời rồi mà? Cho cậu ta một đoàn muốn làm gì thì làm?"
Đoàn Lâm lau mồ hôi "Anh ta muốn quyền tổng chỉ huy cơ..."
Hà Duyệt khẽ cau đôi mày xinh đẹp, đưa tay dằn tách cafe lên bàn cái cốp, mở miệng nói thẳng "Tổng chỉ huy? Hắn ta coi công hội này là cái gì? Mảnh vườn sau nhà mình à?"
Đoàn Lâm vừa nghe lời này nháy mắt liền đổ mồ hôi lạnh....
Hội trưởng nổi giận rồi, hậu quả thực nghiêm trọng!