Máy tính của Ngô Trạch Văn đã được lắp ráp xong, vỏ cpu là Lưu Xuyên chọn cho cậu lúc ban đầu, nhìn đơn giản mà rất cá tính, màn hình LCD cũng là Lưu Xuyên chọn, dù sao Ngô Trạch Văn lại không rành, nên dùng đồ Lưu Xuyên chọn cậu thấy rất an tâm.
Hai người cùng chủ cửa hàng khách sáo vài câu, sau đó trả tiền nhận hàng.
Lưu Xuyên chủ động vác cpu khiêng lên, Ngô Trạch Văn xách theo thùng đựng LCD. Hai người rời khỏi trung tâm máy tính thì cũng đã năm giờ.
Ngô Trạch Văn nói "Lưu Xuyên, hay chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi mới về trường."
Lưu Xuyên nói "Mới nãy Lý Tưởng gọi điện thoại bảo cậu ta đã xuống sân bay rồi, chờ cậu ta trở lại trường sẽ mời chúng ta ăn cơm."
Ngô Trạch Văn nghi hoặc "Tối hôm nay vẫn còn trận đấu ở sân đó mà? Cậu ấy không ở lại xem sao?"
Lưu Xuyên cười nói "Thì cậu ta vốn chỉ nhắm vào lễ khai mạc với trận của Trường An còn gì, hai trận đêm nay đều là của mấy chiến đội bình thường không nổi lắm, nên cậu ta bảo không muốn xem."
Ngô Trạch Văn nghe vậy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Giải thường quy là đấu hai vòng tuần hoàn, 16 chiến đội sẽ luân phiên đấu với nhau 2 trận, tính tổng cộng cũng có hơn trăm trận đấu, không ai siêng đến nỗi xem hết tất cả như vậy. Đại đa số người chơi sẽ chỉ chọn các trận đấu của chiến đội mình yêu thích xem, còn mấy trận giữa các chiến đội bình thường như hôm nay có rất ít người chịu bỏ thời gian xem.
Lý Tưởng thật sự rất thích Dạ Sắc, mới chịu bỏ tiền bay một chuyến xa như vậy đến đế đô chỉ để xem Trường An thi đấu. Cậu chàng hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với các chiến đội khác, cho nên mới trở về nhanh như vậy.
Trở lại trường, Lưu Xuyên tự giác khiêng máy tính lên phòng ký túc xá của Ngô Trạch Văn, cũng giúp cậu lắp máy lại.
Lúc nãy ở cửa hàng ráp máy người ta đã cài sẵn hệ điều hành, Lưu Xuyên mang theo USB chép bộ cài game Võ Lâm vào máy dùm Ngô Trạch Văn, cũng kèm theo một lô lốc các phần mềm thường dùng khác, coi như là giúp người giúp tới cùng.
Ngô Trạch Văn lấy bàn phím cơ Lưu Xuyên tặng mình lần trước ra gắn vào dùng, thử gõ vài cái, máy tính mới quả nhiên rất tốt, tốc độ vận hành cực nhanh, đồ hoạ hiển thị cũng rất tuyệt vời. Vào game chỉnh cấu hình hiển thị cao nhất cũng không thấy đứng hình hay giật hình, chất lượng hình ảnh đẹp hơn cả lúc chơi trong tiệm Net, có thể mở luôn các loại hiệu ứng bóng đổ, dựng ảnh 3D... Thử bước đi vài bước, thấy được sắc trời biến động qua thời gian, bóng đổ của từng ngọn cây cọng cỏ, gần như mỗi một thay đổi đều có thể dễ dàng nhận thấy, quả thực như khiến người ta cảm giác lạc vào xứ lạ kỳ...
Với 5000 tệ mà có thể lắp ráp được máy tính tốt như vậy, hoàn toàn là nhờ công của Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn cưỡi tiểu hoàng mã chạy tới lui trong game mới hỏi "Thế nào? Hài lòng với máy tính này không?"
Ngô Trạch Văn quay sang nhìn anh, thực lòng nói "Rất hài lòng, làm phiền anh rồi."
Lưu Xuyên cười nói "Khách sáo cái gì."
Hai người đang trò chuyện đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Lưu Xuyên đi ra mở thì thấy đứng bên ngoài là Lý Tưởng đang ôm cái túi to.
Lý Tưởng thấy máy tính mới của Ngô Trạch Văn liền đưa mặt xáp lại gần "Wao Trạch Văn, ông mua máy tính mới hả, đã nha! Máy ngon thiệt ta! Chơi game dùng máy bàn vẫn là tốt nhất, màn hình rời nhìn chất lượng gì đâu... Hay là tui cũng để dành tiền đổi cái máy bàn ta, notebook cũ của tui chạy lâu nóng tới nổi đem chiên trứng cũng được." Vừa nói vừa dùng tay sờ sờ màn hình LCD của máy, tỏ vẻ hâm mộ cực kỳ.
Lưu Xuyên hỏi "Mới từ sân bay về hả?"
Lý Tưởng nói "Ừ, tui về ký túc xá không thấy ông đâu liền đoán ông ở chỗ Trạch Văn... Phải rồi, quà của hai người nè."
Lý Tưởng cầm túi lôi ra hai con thú nhồi bông chibi, cũng chính là hai con trong bộ chibi số lượng có hạn kỷ niệm mùa giải thứ mười mà cậu được rút trúng trong lễ khai mạc, Đường Môn đưa cho Lưu Xuyên, Ngũ Độc thì đưa Trạch Văn, ngoại trừ hai thứ này ra còn có rất nhiều vật lưu niệm khác do quan phương bán ra, nào là bookmark sách, bưu thiếp rồi móc chìa khoá vân vân...
Lưu Xuyên thấy cậu chàng đổ ra ngoài một đống thứ, có chút dở khóc dở cười "Mua chi mà nhiều quá vậy?"
Lý Tưởng nói "Thì hiếm khi mới đi xem trực tiếp như vậy, không mua thêm ít đồ tui cảm thấy có lỗi với tiền vé máy bay lắm! Để rảnh ký gửi cho đạo trưởng với Cá luôn, mỗi người một phần."
Rất nhiều vật lưu niệm ăn theo game chỉ có thể mua ở hội trường trực tiếp, xem như một loại phúc lợi riêng dành cho khán giả đi xem thi đấu. Lý Tưởng cá tính rộng rãi lại thoải mái, đi xem có một lần thôi mà mang về cả núi đồ vật như vậy. Lưu Xuyên không hứng thú với mấy thứ này cho lắm, nhưng Lý Tưởng đã có lòng mang quà về chia sẻ cho mọi người, anh cũng sẽ không từ chối, liền nhận cả.
Soạn xong lễ vật cho mọi người rồi Lý Tưởng mới nói "Đi thôi, đi ăn cơm, gần chết đói rồi!"
Lưu Xuyên hỏi "Đi đâu ăn?"
Lý Tưởng nói "Minh Nguyệt Lâu!"
Lưu Xuyên bó tay "Lại đi Minh Nguyệt Lâu?"
Nhớ lần trước lúc Lưu Xuyên dọn vào phòng 301, cả đám cùng phòng mời đi Minh Nguyệt Lâu ăn một bữa xem như tẩy trần, đúng là mấy món tương thái ở đó mùi vị rất được, nhưng lần nào cũng chỉ đi có một chỗ như vậy không thấy ngán sao?
Lý Tưởng trả lời nguyên nhân đơn giản đến cực "Thì nó gần."
Lưu Xuyên bất đắc dĩ "Ok ok, ưu tiên gần."
***
Bởi vì cách trường rất gần, vừa ra khỏi cổng liền đến nên tiệm ăn này buôn bán khá đắt, tới giờ cơm chiều mà gặp bữa đông đông còn phải giành chỗ trước nữa.
May là Lý Tưởng đã đặt chỗ trước từ sớm, vừa vào tiệm liền bước thẳng tới quầy phục vụ nói "Lý tiên sinh đặt chỗ."
Ngô Trạch Văn nhớ kỹ số phòng, bảo đi wc một lát, Lưu Xuyên theo Lý Tưởng vào phòng ăn. Vừa ngồi xuống Lý Tưởng liền ngoắt phục vụ viên đến gọi liền tù tì nguyên một bàn thức ăn, còn kêu thêm một lốc bia. Bia được bưng lên, cậu chàng rót một ly kính Lưu Xuyên "Sư phụ, mời sư phụ một ly."
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Không phải hôm trước la hét bảo không muốn nhận tôi sao?"
Lý Tưởng xấu hổ gãi đầu "Khụ, nếu biết ông là Hải Nạp Bách Xuyên thì ngày đầu tiên ông vào ký túc xá tui đã bái làm sư phụ từ lâu rồi!"
Nhớ hồi ban đầu lúc Lưu Xuyên mới vào 301, Lý Tưởng còn dõng dạc tuyên bố "Tui sẽ bảo kê cho ông", giờ ngẫm lại thiệt sự là... mất hết mặt mũi.
Dám mạnh miệng nói bảo vệ Xuyên thần... Đúng là chán sống!
Lý Tưởng cười nói "Thật sự không ngờ ông là Xuyên đội đó, nào nào, sư phụ, đây là rượu bái sư chính thức, mời sư phụ!"
Lưu Xuyên thấy nam sinh vẻ mặt chân thành, cũng không đùa giỡn nữa, cầm ly bia uống một hơi cạn sạch, mới nói "Đã vậy tôi liền chính thức nhận cậu."
Lý Tưởng cũng uống cạn sạch ly của mình, chân thành gọi một tiếng "Vâng, sư phụ."
Lưu Xuyên dừng một lát, lại bảo "Bình thường lúc ở ký túc xá đừng gọi sư phụ, xưng hô như trước đây đi. Cậu gọi tôi sư phụ hai tên còn lại mà nghe được kiểu gì cũng thắc mắc cho xem."
Lý Tưởng gật đầu "Đã biết! Cứ yên tâm, chuyện sư phụ là Hải Nạp Bách Xuyên đệ tử sẽ không nói với ai hết!"
Lưu Xuyên nói "Vậy thì tốt."
Lưu Xuyên cũng không phải lo lắng hai vị bạn cùng phòng còn lại phát hiện thân phận của mình. Nhưng mà hiện tại anh đang ở trường để học tập, tự nhiên không muốn quá phô trương. Hiện tại anh là sinh viên C đại, Hải Nạp Bách Xuyên với anh mà nói đã là quá khứ, ngoại trừ Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng, anh cũng không muốn có thêm người biết được điều này.
Uống xong một ly bia, Lý Tưởng lại hỏi "Về sau ông dự tính như thế nào? Về làm bình luận viên hay huấn luyện viên?"
Lưu Xuyên cười hỏi "Cậu cảm thấy phong độ hiện tại của tôi không thể tiếp tục tham gia thi đấu sao?"
Lý Tưởng vội nói "Không tui không có ý này, nhưng bình thường tuyển thủ nghỉ thi đấu rồi đa phần đều chuyển làm huấn luyện viên hoặc bình luận viên mà? Giống Trương Thư Bình đó, đội phó đầu tiên của Hoa Hạ nghỉ thi đấu rồi trở lại làm bình luận viên. Tối qua cả hai trận đấu anh ta đều bình luận rất chính xác."
Lưu Xuyên nói "Tôi sẽ không làm bình luận viên, cũng không muốn làm huấn luyện viên."
Lý Tưởng nghe vậy hoang mang "Vậy anh tính nghỉ hoàn toàn sao?"
Lưu Xuyên cười nói "Tôi sẽ trở lại."
Lý Tưởng "..."
Bia trong miệng suýt chút là sặc phun ra ngoài, Lý Tưởng vội vàng ho khan mấy cái, mở mắt kinh ngạc nhìn Lưu Xuyên "Trở lại?"
Lưu Xuyên nói "Ừ, lập một đội mới."
Lý Tưởng "..."
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Lập một đột mới cần nhất là đội hữu, hiện tại tôi đang thiếu người lắm, cậu hiểu không?"
Lý Tưởng "..."
Hiểu? Hiểu cái chi?
Bị người nào đó cười tủm tỉm nhìn chằm chằm, Lý Tưởng đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh lẽo.
Lý Tưởng gian nan nuốt nước miếng "Ý... Ý của ông là?"
Lưu Xuyên nói "Tôi dù gì cũng là sư phụ cậu, đương nhiên phải theo tôi lăn lộn rồi đúng không? Gia nhập chiến đội của tôi đi."
Lý Tưởng giật mình "Tui á?"
Lưu Xuyên nói "Phải, chính là cậu. Trước giờ tôi chỉ nhận hai người đệ tử, đại sư huynh Lộc Tường lúc trước cậu cũng từng giao thủ rồi, cậu cảm thấy trình độ nhóc kia thế nào?"
Lý Tưởng vội nói "Lộc Tường là đại thần hàng đầu liên minh, trong lớp tui cũng có cả đống người hâm mộ Lộc Tường, trình độ cỡ nào đương nhiên không cần nói."
Lưu Xuyên nói "Tôi chưa bao giờ nhận đệ tử bừa bãi, thiên tư của cậu không kém so với nhóc kia bao nhiêu. Nếu cậu đồng ý trở thành tuyển thủ tham gia thi đấu, tôi dám cam đoan cậu có thể trở thành cao thủ như Lộc Tường vậy."
Lý Tưởng nháy mắt bị Lưu Xuyên lừa dối đến "tê tái" cả người—— Mình rất có thiên tư sao? Mình có thể trở thành cao thủ như Lộc Tường thật sao? Có thể tin tưởng sao?
Lưu Xuyên tiếp tục gạt gẫm "Vả lại nếu cậu muốn đánh thắng Tần Dạ, phải tôi luyện nhiều hơn nữa."
Lý Tưởng kinh ngạc "Tần Dạ? Lúc trước tôi pk với anh ấy lần nào cũng thua thảm muốn chết, tui cảm thấy thực lực giữa tui với anh ấy chênh lệch rất lớn."
Lưu Xuyên nói "Chênh lệch là có thể thu hẹp lại."
Nghĩ đến việc có thể đánh bại Tần Dạ, Lý Tưởng lập tức hưng phấn vô cùng—— Không, không cần đến mức đánh bại Tần Dạ, chỉ cần óc thể đạt được trình độ ngang ngửa như Tần Dạ, không bị Tần Dạ hành ê người, Lý Tưởng cũng đã cảm thấy thoả mãn... Hơn nữa nếu như mình trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy là có thể gặp được Tần Dạ lúc thi đấu rồi?"
Cùng Tần Dạ tranh tài trên đấu trường... Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi!
Lý Tưởng lập tức nói "Vậy được rồi, tui gia nhập!"
Lưu Xuyên thật không ngờ mình chỉ tuỳ tiện lừa gạt tên này vài câu như vậy mà cậu ta đã cao hứng đòi gia nhập, nhịn không được hỏi lại "Không cần suy xét kỹ lại hả? Không sợ người thân của cậu phản đối?"
Lý Tưởng xua tay nói "Không cần lo, ông già bảo tui chỉ cần không đi phóng hoả giết người làm chuyện xấu, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc đàng hoàng ổn định có thể nuôi sống bản thân mình là được."
Lưu Xuyên "..."
Ba Lý thật là một người cha rộng lượng...
Lý Tưởng bổ sung thêm "Nhỏ lớn giờ hai ổng bả có bao giờ quản tui đâu, sau 18 tuổi muốn làm gì đều tự mình quyết định, hai người họ sẽ không phản đối đâu, yên tâm đi."
Lưu Xuyên nghe vậy mới cảm thấy an tâm hơn, nhìn gương mặt hưng phấn của Lý Tưởng liền bật cười, nghiêm túc nói "Nếu cậu quyết định gia nhập, vậy tôi phải báo trước cho cậu biết vài điều."
Lý Tưởng gật đầu "Nói đi."
Lư XUyên nói "Thứ nhất, đội ngũ hiện tại của chúng ta chỉ có ba thành viên chính thức, tôi, Thanh Phong Đạo Trưởng với cậu là người thứ ba. Thứ hai, sang năm chúng ta sẽ bắt đầu tham gia giải anh hùng tranh bá toàn quốc, nhất định phải lọt vào trận chung kết toàn quốc. Giải toàn quốc theo chế độ đấu loại, cho nên không thể thua bất cứ trận đấu nào, nếu không hết thảy công sức sẽ đổ sông đổ bể. Thứ ba, trước mắt chiến đội của chúng ta vẫn chưa... có tên gọi..."
Lý Tưởng nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.
Cái! Đậu!!!
Một đội ngũ hoàn toàn không hề đáng tin chỉ có đúng ba tên thành viên, vậy mà cũng dám mời người khác gia nhập!? Đây là hố người khác sao?
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói "Cậu đã đồng ý rồi đó, không được phép đổi ý. Hoan nghênh cậu gia nhập chiến đội chưa có tên, tôi cạn một ly này chúc mừng."
Lưu Xuyên không thèm chờ Lý Tưởng lên tiếng liền uống cạn một ly bia ngay tức khắc.
Lý Tưởng rất muốn hộc máu.
Một lúc thật lâu sau, cậu chàng mới bất đắc dĩ nhìn người nào đó "Cứ tưởng là chiến đội đã gần hoàn thiện rồi, ai mà dè... đến giờ cũng chỉ mới có ba người, tính luôn cả tui? Ông giỡn tui hả?"
Lưu Xuyên vẻ mặt bình tĩnh không biến nói "Từ từ cũng đủ người thôi mà, đừng có nóng."
Lý Tưởng "..."
Trầm mặc một lát, Lý Tưởng mới hỏi "Trạch Văn không gia nhập hả? Hay là ông chưa nói với cậu ấy? Tui thấy Trạch Văn giỏi hơn tui nhiều lắm ấy, tốc độ tay cực nhanh vân vân..."
Lưu Xuyên cười nói "Đương nhiên tôi có mời cậu ta, cậu ta bảo sẽ suy nghĩ cẩn thận rồi cho tôi câu trả lời cuối cùng. Gia cảnh cậu ta thế nào cậu cũng biết rồi đó, cậu ta không giống cậu, hơn nữa đây là lần đầu tiên chơi game, không giống cậu chơi lâu nên yêu thích nó... Chuyện cậu gia nhập chiến đội của tôi tạm thời đừng nói với cậu ta, tôi không muốn cậu ta bị áp lực."
Lý Tưởng gật đầu "Ồ biết rồi."
Ngô Trạch Văn đi WC trở về, đúng lúc nghe được Lưu Xuyên nhỏ giọng nói câu kia "Chuyện cậu gia nhập chiến đội của tôi tạm thời đừng nói với cậu ta, tôi không muốn cậu ta bị áp lực."
Ngô Trạch Văn bất giác khựng lại, đương nhiên cậu biết người mà Lưu Xuyên ám chỉ trong câu nói kia là chỉ chính mình. Lúc ấy Lưu Xuyên thành tâm mời cậu gia nhập chiến đội, nói mỗi một câu đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ... Cậu cũng biết Lưu Xuyên tạo dựng một chiến đội mới có cỡ nào gian nan vất vả, biết nếu mình gia nhập sẽ là trợ lực lớn cho Lưu Xuyên...
Nhưng Ngô Trạch Văn khác với Lý Tưởng, Lý Tưởng còn có một người anh lớn ở trên, ba mẹ cậu ta cũng rất cưng chiều cậu con trai út của mình... Nên Lý Tưởng có thể tuỳ theo sở thích muốn làm những chuyện mình thích làm, nhưng Ngô Trạch Văn không thể chỉ lo cho bản thân mình, sau khi tốt nghiệp cậu sẽ trở lại Bắc Kinh tìm việc làm cùng với chăm sóc mẹ mình, đây là kế hoạch cậu đã đặt ra sẵn từ trước, rất khó cải biến...
Ngô Trạch Văn thở ra một hơi, bước vào phòng.
Lưu Xuyên thấy cậu lập tức dừng câu chuyện, quay đầu mỉm cười nói "Đúng lúc thức ăn mới được bưng lên, mau tới dùng cơm."
Nhìn ánh mắt thản nhiên của nam nhân, không biết tại sao trong lòng cứ cảm giác rầu rĩ...
Lưu Xuyên nhất định sẽ trở thành đội trưởng xuất sắc nhất... Tiếc là cậu lại không có cơ hội được trở thành đồng đội có thể sóng vai chiến đấu với anh...
***
Dùng cơm xong cũng vừa lúc đến thời gian hoạt động cố định của đội ngũ, tối đó cả đám không cần phải cuốc bộ ra quán Net mà tự trở về phòng ký túc xá dùng máy tính lên mạng.
Tần Dạ buổi tối bận việc nên không lên mạng, Lý Tưởng cảm thấy có chút thiếu thiếu gì đó, cơ mà cậu cũng hiểu... Dù sao Tần Dạ cũng là đội phó của Trường An, không thể dành nhiều thời gian lên mạng chơi game được.
Đánh xong năm lượt phụ bản rồi thì Cá chạy đi luyện khinh công, Lý Tưởng mở acc Thất Dạ Tuyết làm nhiệm vụ, Ngô Trạch Văn với Lưu Xuyên cũng chạy đi làm mười vòng nhiệm vụ vợ chồng, làm xong hết nhiệm vụ cũng chẳng có gì làm, Lưu Xuyên liền đi tắm một cái.
Tắm ra xong đã cũng gần 12 giờ, Lưu Xuyên đang ngồi trước bàn lau tóc thì đột nhiên góc trái xuất hiện một dòng tin tư tán gẫu.
[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] nói với ngài "Có đó không?"
Lưu Xuyên trả lời "Đây, có chuyện gì à?"
Ngô Trạch Văn nói "Ra ngoài một lát, tôi có việc muốn nói với anh."
Lưu Xuyên bỏ khăn lau xuống, đứng dậy mở cửa.
Ngô Trạch Văn ở phòng 401 tầng trên, đi xuống chỉ mất chừng nửa phút, tay cầm theo một cái hộp.
Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi "Gì đấy?"
Ngô Trạch Văn kéo Lưu Xuyên ra ngoài hành lang, đưa chiếc hộp trong tay cho anh, nói "Cái này tặng cho anh."
"Quà cảm ơn đó hả?" Lưu Xuyên tò mò nhận lấy, mở ra xem, bên trong nằm một bộ mô hình Hải Nạp Bách Xuyên dạng chibi, kia là vật lưu niệm chiến đội Hoa Hạ ra mắt lúc anh nghỉ thi đấu... Bởi vì khi đó đi rất vội vàng, không có thời gian chờ lấy bộ Hải Nạp Bách Xuyên bản chibi này...
Lưu Xuyên hỏi "Cậu mua đấy à?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Hôm nay đúng dịp gặp nó ở tiệm bán quà nên mua về..."
Lưu Xuyên cúi đầu nhìn mô hình bé xíu trong tay, vô số hồi ức ngày xưa đột nhiên ập đến, tâm tình cũng bất giác có chút phức tạp "Đây là nhân vật lúc trước của tôi, cậu tặng nó cho tôi làm gì?"
Ngô Trạch Văng ngẩng đầu nhìn nam nhân, nói "Tôi tặng nó cho anh là hi vọng anh có thể vượt qua quá khứ của chính mình."
Lưu Xuyên không đáp lại.
Ngô Trạch Văn thật lòng nói "Tuy tôi không hiểu lắm về chuyện liên minh, nhưng tôi biết anh sẽ gặp rất nhiều vất vả nếu muốn lập lại đội ngũ cho mình. Đừng lùi bước... Hải Nạp Bách Xuyên quá khứ đã từng nếm trải không ít chông gai, cũng đạt được những thành tựu huy hoàng... Anh của tương lai sẽ càng xuất sắc hơn so với hắn."
"Lưu Xuyên, tôi tin tưởng anh sẽ vượt qua được hắn."
Từng tiếng từng tiếng một, nhấn mạnh rõ ràng...
Trên hành lang tối tăm được chiếu sáng bởi ánh đèn ấm vàng, rọi vào ánh mắt trong suốt của nam sinh tràn ngập thật lòng cổ vũ.
Vượt qua Hải Nạp Bách Xuyên, vượt qua quá khứ của chính mình...
Lưu Xuyên rốt cuộc hiểu được ý nghĩa món quà mà Ngô Trạch Văn tặng cho mình...
Hải Nạp Bách Xuyên là biểu tượng cho quá khứ lừng lẫy của Lưu Xuyên... Hiện tại trên tay anh cầm mô hình nhân vật này giống như là cầm lấy tất cả những huy hoàng vinh quang của quá khứ nắm chặt trong tay, sau đó... vượt qua nó.
Có mục tiêu rõ ràng như vậy, dẫu cho về sau có khó khăn trắc trở đến mức nào đi nữa cũng sẽ trở thành nhỏ bé không đáng kể.
So với gian khổ mà năm đó Hải Nạp Bách Xuyên dẫn dắt Hoa Hạ từ con số 0 đi lên thì một chút khó khăn của hiện tại có đáng là bao?
Mình có khả năng vượt qua được quá khứ của chính mình, đó cũng là điều mình nên làm...
Món lễ vật này của Ngô Trạch Văn tuy bé nhỏ nhưng có thể cổ vũ anh hơn bất cứ thứ gì khác.
Nhìn vào ánh mắt chân thành của nam sinh, Lưu Xuyên nhịn không được khẽ mỉm cười, anh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Trạch Văn một chút, cũng nói "Cảm ơn, đây quả là khích lệ lớn lao nhất tôi từng nhận."
Dù biết đây chỉ là một cái ôm bày tỏ cảm xúc giữa bạn bè với nhau, nhưng ngay khoảnh khắc bị Lưu Xuyên nhẹ nhàng ghì vào lồng ngực, Ngô Trạch Văn lại một lần nữa cảm giác được... có một cái nháy mắt trái tim mình tựa hồ như ngừng đập...