Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Ha ha ha...
Đối với đám chí cường giả này, Lâm Phàm vẫn rất khinh thường, Bàn Cổ Ma Thần vừa đến, mỗi người đều trở nên kinh sợ, lúc đầu còn tưởng bọn họ là hảo hán, đầu đội trời chân đạp đất, nhưng bây giờ, gặp chuyện mới lòi ra, đáng chê cười a…. ha ha ha.
- Bàn Cổ huynh, hai phiến cửa đá này rốt cuộc là thứ gì vậy?
Thủy Hỏa Đại Đế không nói, chỉ đành hỏi Bàn Cổ Ma Thần thôi.
Dù sao những điều Bàn Cổ Ma Thần biết cũng không ít hơn Thủy Hỏa Đại Đế.
- Hai phiến cửa đá này tồn tại của đã rất lâu rồi, cho dù chúng ta cũng không sống lâu bằng chúng, chúng ta đều biết đến sự tồn tại của chúng, nhưng vẫn không biết phía sau nó rốt cuộc có cái gì.
- Khi chúng ta thức tỉnh trong kỷ nguyên này, trong đầu tất cả chí cường giả đều tiếp thu một tin tức, nếu muốn siêu thoát, nhất định phải đi vào bên trong cửa đá, mà cửa đá chưa bao giờ mở, vào thời điểm này sẽ khai mở, còn đến cuối cùng sẽ xảy ra tình huống gì thì đến đó mới biết được.
Bàn Cổ Ma Thần nói.
Lâm Phàm nghe Bàn Cổ Ma Thần nói xong, càng tò mò hơn.
Thật sự có thần vật như vậy?
Chỉ có đi vào bên trong cửa đá này mới có thể biết phía sau nó rốt cuộc tồn tại cái gì.
Xoạt xoạt!
Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, thần liên thô kệch đang quấn quanh cửa đá đột nhiên chuyển động.
Mỗi một lần trượt đều trời long đất lở.
Ừng ực!
Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, có chút căng thẳng, đối với những chuyện bí ẩn thế này, trong lòng hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác.
- Chú ý, cửa đá ngay lập tức sẽ mở ra.
Bàn Cổ Ma Thần kinh ngạc thốt lên.
Đông đảo chí cường giả cùng Ma Thần đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa đá.
Thần liên chuyển động chậm rãi biến mất trên cửa đá, trong chớp mắt, cửa đá giải khai phong ấn, bất ngờ tuôn ra một đạo dư âm.
Dư âm cường đại phóng lên cao, chấn động khiến đông đảo chí cường giả phải lui về phía sau.
- Sức mạnh thật lớn.
Nội tâm Lâm Phàm nghiêm nghị, chỉ vẻn vẹn một phiến cửa đá đã có sức mạnh lớn thế này, quả thực không thể tưởng tượng nổi a.
Kẽo kẹt!
Cảnh cửa nguyên bản không nhúc nhích kia bắt đầu run rẩy, tựa như đã tích lũy rất nhiều tro bụi, nhẹ nhàng run rẩy một cái cũng khiến thiên địa chấn động.
Chỉ mở ra khe hở nhỏ nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được khí tức phía sau phiến cửa đá đang tản mát ra bên ngoài.
Ăn mòn, cổ xưa, thâm trầm.
Xoạt xoạt! Xoạt xoạt!
Trong khoảng thời gian ngắn, cửa đá hoàn toàn khai mở, phía sau nó là một mảnh đen nhánh, tựa như quầng sáng, tựa như ngân hà.
- Mở ra, đi vào.
Đông đảo chí cường giả không chút chần chừ, hóa thành từng đạo cầu vồng đi vào hư không vô tận, tiến qua cửa đá.
- Chúng ta cũng đi.
Bàn Cổ Ma Thần nói.
- Ngươi cẩn thận một chút.
Thủy Hỏa Đại Đế nói với Lâm Phàm.
- Ừm, ngươi cũng vậy.
Lâm Phàm nói.
Xèo!
Thời khắc này, ngàn đạo cầu vồng phóng lên trời, lẩn vào bên trong cửa đá.
Trong chớp mắt, không gian bên ngoài cửa đá trở nên yên tĩnh như cũ, không còn khí tức sinh mệnh nào.
Một khắc khi tiến nhập vào cửa đá, Lâm Phàm liền trợn tròn mắt.
Xung quanh như chỉ có một còn đường, hắn muốn tìm kiếm thân ảnh nhóm Bàn Cổ và Thủy Hỏa Đại Đế nhưng lại không thấy ai.
- Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Lâm Phàm nghi ngờ trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm thấy được một vệt sáng ở phía xa.
- Lối ra sao?
Lâm Phàm không có chút do dự tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng tiến đến gần điểm sáng đó.
Thời điểm mở mắt lần nữa, tình cảnh chung quanh lại khiến Lâm Phàm trở nên đờ đẫn.
- Nơi nào đây trời?
Xung quanh núi non trùng điệp, một nơi có một ngọn lửa tựa đang phun trào dung nham như ở Địa Ngục, còn một nơi giá rét, băng thiên tuyết địa, ngoài ra còn có một vực sâu kinh khủng đang ẩn mình.
Phóng tầm mắt nhìn bốn phương, lại nhìn thấy các hư cảnh bất đồng.
Xung quanh như trước không một bóng người, thậm chí thời điểm triển khai thần niệm, Lâm Phàm cảm giác thần niệm như đang bị thứ gì đó hạn chế, không thể hoàn toàn triển khai.
Đây rốt cuộc là cái thứ đồ chơi gì vậy?
Lâm Phàm thật sự hiếu kỳ, sau đó bắt đầu tìm kiếm lung tung không mục đích.
Bảo bối đâu? Thần vật đâu? Vật then chốt để rời khỏi đâu?
Tất cả những thứ này đều không tồn tại.
Lâm Phàm cũng cảm giác như mình bị bỏ lại thế giới này, một thân một mình.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã đi tới nơi nào.
Trong chớp mắt, bỗng có một đầu hung vật từ trong lòng đất rít gào xuất hiện, hung vật này Lâm Phàm chưa từng thấy bao giờ, nó có ba đầu, mỗi cái đầu đều như đã bị liệt hỏa đốt cháy, một màu đỏ chót, đặc biệt là ba đôi mắt màu tím, càng toát ra vẻ hung tàn.
Thần Thiên Vị tầng tám.
- Mẹ nó, một sinh vật quái lạ nhưng lại có thực lực cỡ này.
Lâm Phàm kinh hãi biến sắc, thật sự quá sức tưởng tượng.
Ào ào ào!
Ngay thời điểm Lâm Phàm đang suy nghĩ lung tung, mặt đất bắt đầu run rẩy mãnh liệt, một đầu lại một đầu hung vật từ trong lòng đất bò lên
Lít nha lít nhít, mênh mông cuồn cuộn, đếm mãi không hết.
- Trời ạ, này con mẹ nó rõ ràng là bí cảnh mà, như vậy cũng quá biến thái đi.
Lâm Phàm phát hiện, trong đại quân hung vật này, có không ít con tu vi đã đạt đến Thần Thiên Vị tầng mười.
Sao có thể có chuyện đó, chỉ là hung vật thôi, sao cường đại như thế.
Ngay thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị động thủ trấn áp chúng, lại xuất hiện một chuyện kỳ lạ, chỉ thấy một đầu hung vật cao lớn nhất hạ đầu xuống, nằm rạp trước mặt hắn.
- Có ý gì? Ngươi muốn ta bước lên người ngươi à?
Lâm Phàm nghi ngờ, có phải ý này không?
Để Lâm Phàm kinh ngạc chính là, hung vật này thế nhưng lại gật đầu.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cực kỳ vui vẻ, tụi này quả thật hiểu lời mình nói, vậy mới ghê chứ.
Quái dị a.
Sau đó Lâm Phàm nhảy đầu của hung vật.
- Thật không tệ.
Lâm Phàm vỗ vỗ đỉnh đầu của nó.
Gào!
Hung vật điên cuồng hét lên, biểu thị lòng trung thành của mình.
Ầm! Ầm!
Hung vật cuồn cuộn đi về phía trước, mặt đất bắt đầu chấn động, Lâm Phàm không biết đam hung vật này rốt cuộc dẫn hắn đi đâu.
Tuy không biết gì, nhưng trong lòng hắn vẫn thật sự vui sướng.
Chẳng lẽ vì thấy hắn quá mức đẹp trai nên chúng mang hắn đi tìm bảo bối hay sao nhỉ?
Ngoại trừ lời giải thích này, Lâm Phàm thật sự không nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn cả.
Qua hồi lâu.
Ngay thời điểm Lâm Phàm đang muốn ngủ gật, thiên địa phía trước đột nhiên chấn động, tựa như đang xảy ra chiến đâu.
Lâm Phàm trợn to đôi mắt quan sát, không biết đang có chuện gì xảy ra phía trước.
...
Một đám nam nữ quần áo hoa lệ, thần sắc nghiêm túc bồng bềnh trong hư không.
Một người đàn ông xoay ngang trường kiếm trong tay, kiếm ý ngập trời bạo nổ, chém chết hàng loạt hung vật, sau đó xòe năm ngón tay, từng viên từng viên tinh hạch bay ra từ cơ thể những hung vật này.
- Lực lượng Hỏa Linh của những Địa Uyên Hỏa Thú này quả nhiên rất sung túc, chỉ cần chém chết mười ngàn đầu đã có thể ngưng luyện ra một viên Hỏa Linh Đan.
Nam tử nói chuyện có một khuôn mặt đẹp trai, khí chất bất phàm.
- Chúc mừng sư huynh, bí cảnh này tồn tại đã lâu, trong đó có vô số trân bảo, lần này chúng ta có thể tiến nhập vào đây hết thảy đều phải cảm tạ ngươi.
Một nữ tử cung kính nói.
- Không sao, bí cảnh này sớm đã bị nhóm đại năng giả vơ vét vô số lần, những thứ đến giờ vẫn còn dư lại chỉ là những vật bình thường mà thôi, tuy dù chỉ là những thứ bình thường, nó cũng đủ cho chúng ta sử dụng rồi.
Nam tử nói.
- Sư huynh, nghe đồn bí cảnh này do thân thể Tân Phong Thiên Quân ngã xuống biến thành, không biết tâm của Thiên Quân này bị vị cường nào giả đoạt đi.
- Những thứ này bất quá chỉ là lời đồn mà thôi, Thiên Quân mờ ảo không hình bóng, trong tông môn không có ghi chép nào về chuyện này cả, nếu bí cảnh này thực sự do thân thể Thiên Quân ngã xuống biến thành, sao còn đến phiên chúng ta vơ vét chứ, sớm đã bị những đại năng đương thời chiếm làm của riêng rồi, cố gắng chém chết những Địa Uyên Hỏa Thú này, lần này có rất nhiều tông môn tiến vào, nếu chậm tay, sẽ không thu hoạch được nhiều đâu.
Nam tử nói.