Học kỳ đầu tiên của lớp mười một đã trôi qua hơn một nửa, có một học sinh mới đã chuyển đến.
Sớm đã có người hỏi thăm rõ ràng thân phận của học sinh mới chuyển đến, nghe nói bạn học mới họ Tiêu, tên là Tiêu Sở Dịch, sống ở thành phố A, gia thế không tầm thường, gọi một tiếng thiếu gia cũng không quá.
Gần đây Tiêu gia cũng không có ý định dời đi các tỉnh thành khác, cũng không có ai đi theo, cho nên vị thiếu gia này một mình đến thành phố này.
Thành phố B và thành phố A cách nhau ngàn dặm, nói xa thì cũng không xa, nói gần thì cũng không gần, tóm lại là không thoải mái bằng thành phố mình ở ban đầu, cũng không biết vị thiếu gia này đến đây là muốn làm gì.
Có mấy nữ sinh tụ tập ở một góc, mặt mày hớn hở nói về buổi sáng nhìn thấy một gương mặt mới đi theo bên cạnh giáo viên chủ nhiệm, nói về ngoại hình của đối phương, phát ra từng đợt kinh ngạc cảm thán.
Bạn học mới có gia thế tốt, ngoại hình đẹp, nhìn qua thì hình như tính tình cũng rất tốt.
Mấy loại nhãn hiệu chồng chất tập hợp thành một chỗ, luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý của người khác.
Không đợi bạn học mới vào lớp, tin tức hóng hớt trong lớp đã lan truyền khắp bầu trời.
Trong lớp rất ít người tỏ ra không mấy hứng thú, trong đó bao gồm Thẩm Tiêu Bích.
Thẩm Bích Tiêu nghe xong liền quên mất, tiếp tục dùng dư quang âm thầm quan sát hai người trong góc phòng học, đó mới là trọng tâm chú ý gần đây của hắn.
Hai người kia có tiếng là Hỗn Thế Ma Vương, lại còn là anh em thiết thiết mặc chung một cái quần cùng nhau lớn lên.
Bất cứ khi nào có đánh nhau trong và ngoài trường học, thì không thể thiếu bóng dáng của bọn họ.
Các bạn học bình thường không dám trêu chọc bọn họ, chỉ có thể chủ động tránh mũi nhọn, tự động chừa cho bọn họ một không gian lớn.
Nhìn sâu hơn, thật ra Thẩm Bích Tiêu cũng không có ân oán gì lớn với hai người đó.
Nếu như nhất định phải nói, đại khái là lúc khai giảng hắn đụng phải một trong hai người đó, sau đó bị trừng mắt mắng một câu.
Thẩm Bích Tiêu liền ghi nhớ trong lòng, một nửa là bởi vì khó chịu, một nửa là bởi vì nhàm chán nên gợi lên bản tính khó nhịn của hắn.
Vì vậy đối với hắn mà nói, tin tức về bạn học mới chỉ là gió thoảng qua tai, không để lại chút dấu vết nào.
Thẳng đến khi giáo viên chủ nhiệm dẫn bạn học mới đi vào, cả lớp đột nhiên im lặng trở lại.
Trong không gian yên tĩnh, thanh âm hít thở cảm thán của một số người cũng trở nên rõ ràng.
Con người rõ ràng là động vật thị giác, nhìn thấy sự vật xinh đẹp liền không nhịn ăn mà dừng chân, nhìn thấy người đẹp cũng vậy.
Thẩm Bích Tiêu ngẩng đầu liếc mắt một cái, cái liếc mắt này cũng làm cho hắn sinh ra một chút cảm giác kinh diễm.
Thiếu niên trên bục giảng yên lặng đứng ở phía sau giáo viên, mặt mỉm cười, dáng vẻ thoạt nhìn ôn hòa lại hào phóng, như tắm mình trong gió xuân.
Nhưng chiếm nhiều điểm nhất đương nhiên vẫn là gương mặt kia.
Giữa hai hàng lông mày thiếu niên còn mang theo vài phần ngây ngô, nhưng không che giấu tinh xảo, mặt mày thanh tuyển như vẽ, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, nhìn qua tựa như mang theo hơi thở ấm áp của gió xuân.
Ánh mắt Thẩm Bích Tiêu dừng ở trên người thiếu niên thêm vài giây, sau đó liền không có hứng thú nhìn đi chỗ khác.
Hắn vẫn đang chú ý đến hai người trong góc.
Bởi vậy trong nháy mắt dời tầm mắt đi chỗ khác, hắn không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và trầm xuống của thanh niên thoáng nhìn về phía mình.
Chủ nhiệm nhìn quanh một vòng lớp, tự giác bỏ qua vị trí của hai vị Hỗn Thế Ma Vương, nhìn về phía gần cửa sổ.
Sau đó cô lập tức quay đầu nhìn thiếu niên, đại khái so sánh với chiều cao của cậu một chút, liền chỉ chỉ vị trí gần cửa sổ, bên cạnh Thẩm Bích Tiêu.
"Em ngồi ở chỗ đó trước đi." Chủ nhiệm lớp nói xong, nâng cao giọng nói, "Khương Kiêu, giúp một tay, em di chuyển ra vị trí phía sau đi.”
Bạn học Khương Kiêu ỉu xìu xua tay, quay đầu nhìn thoáng qua, nhắc nhở: "Thưa cô, đó là vị trí của Thịnh Dư Hàng, em chiếm vị trí của cậu ấy thì không tốt lắm đâu."
“Bạn học Thịnh Dư Hàng đã ra nước ngoài, sau khi tốt nghiệp có thể sẽ không trở về.” Chủ nhiệm lớp nói, “Nếu em không thích thì cứ ngồi cạnh bục giảng đi.”
Khương Kiêu lầm bầm vài tiếng, động tác trên tay rất nhanh, trong chớp mắt đã ôm một đống sách bài chất đống lên bàn học trống phía sau.
Trong lúc đó Thẩm Bích Tiêu ngay cả một chút cũng không ngẩng đầu lên, bạn học bên cạnh cũng tập mãi thành quen với sự thờ ơ của hắn.
Cho đến khi bạn học mới ngồi xuống chỗ trống đó.
Tiêu Sở Dịch giống như là không nhìn ra sự lạnh nhạt của Thẩm Bích Tiêu, đưa tay về phía hắn: "Chào cậu, tôi tên là Tiêu Sở Dịch, từ nay về sau sẽ ngồi cùng bàn với cậu, cậu tên gì?"
Bàn tay kia cố chấp treo giữa không trung, rất có tư thế không nắm được tay đối phương sẽ không bỏ qua.
Trong bầu không khí có chút lúng túng như thế, các bạn học gần đó đều quăng ánh mắt lên án đến Thẩm Bích Tiêu.
Lúc này Thẩm Bích Tiêu mới ngẩng đầu lên, hai mắt lại đánh giá người bạn cùng bàn mới này, ngay khi tiếng chuông vào học vang lên, đưa tay vỗ một cái vào lòng bàn tay cậu coi như là nắm tay, hờ hững thu hồi tầm mắt.
Tiêu Sở Dịch đối với chuyện này cũng không tức giận, chỉ ôn hòa cười.
Thoạt nhìn giống như là không biết giận.
Tiêu Sở Dịch rất nhanh đã hòa mình với các bạn cùng lớp.
Vị thiếu gia trong lời đồn này không cao ngạo lạnh lùng như trong ấn tượng sẳn có của mọi người, ngược lại rất ôn hòa lễ độ, đối với ai cũng rất có kiên nhẫn.
Vị thiếu gia bình dân lại đẹp mắt như thế, tự nhiên chiếm được trái tim của đại bộ phận mọi người trong lớp.
Chỉ trừ một người —— Thẩm Bích Tiêu.
Thẩm Bích Tiêu người này không thể nói là lãnh đạm hay u ám, chỉ là có chút không quá hoà hợp với tập thể, cho người ta cảm giác không yên.
Nhưng mặt ngoài, hắn cũng không có mâu thuẫn nào quá lớn với người khác, mấy kẻ gây sự cũng không có liên quan gì đến hắn.
Nhưng Tiêu Sở Dịch dễ dàng có quan hệ tốt với người khác, lại chỉ có tình cảm đặc biệt với Thẩm Bích Tiêu, luôn chủ động bắt chuyện với hắn, đi học tan học cũng thường xuyên đi theo phía sau hắn.
Thoạt nhìn Tiêu Sở Dịch thật sự rất thích Thẩm Bích Tiêu.
Nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Bích Tiêu không hề có hứng thú đối với cậu, trong lòng trong mắt đều dán lên trên hai "mục tiêu" khác.
Nhóm người đứng xem có tiếc nuối tiếc hận, mấy người nghiện sắc đẹp cũng có chút căm phẫn vì Tiêu Sở Dịch bất bình.
Mặc cho bọn họ nói như thế nào, Tiêu Sở Dịch vẫn nhắm mắt theo sau Thẩm Bích Tiêu, dường như đã hạ quyết tâm muốn kết giao với "người bạn" này.
Tục ngữ nói nước chảy đá mòn, mọi việc kiên trì không ngừng thì có thể nhìn thấy một chút ánh rạng đông.
Đối với Tiêu Sở Dịch mà nói, cũng là như thế.
Nguyên nhân sự việc vẫn phải do hai "mục tiêu" mà Thẩm Bích Tiêu đang để mắt tới.
Bản tính của hắn thích hỗn loạn và kích thích, nhất là tiết mục người thân trở mặt thành thù càng làm cho hắn hưng phấn không thôi.
Tuy rằng hai Hỗn Thế Ma Vương làm việc bá đạo, nhưng xưng bá xung quanh đều dựa vào nắm đấm, không phải đầu óc.
Ở phương diện nào đó bọn họ cũng là ngay thẳng chính trực đến trình độ cổ hủ, tùy tiện thiết lập cục diện liền có thể làm cho bọn họ tin là thật.
Hai vị giáo bá kia thuận lý thành chương trở mặt thành thù, cả ngày huyên náo túi bụi, nghe nói hai bên đã vào bệnh viện nhiều lần.
Mà kẻ đầu têu Thẩm Bích Tiêu lại thành công lui thân ẩn nấp phía sau màn, hoàn toàn giả làm một người ngoài cuộc.
Nhìn hai người kia náo loạn hồi lâu, Thẩm Bích Tiêu cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cho nên không chú ý đến bọn họ nữa.
Chuyện này vốn nên không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Không ai biết hắn đã động tay động chân làm gì trong bóng tối.
Nhưng vào thời điểm bình thường tan học về nhà, Thẩm Bích Tiêu vừa ra khỏi cổng trường không xa, đã bị hai người bị mình lừa gạt chặn lại.
Sau khi xác nhận mặt hắn, một đám đàn em liền nhanh chóng kéo hắn vào ngõ.
Sau đó tự nhiên là không nói hai lời, trước tiên ra tay đánh một trận trước rồi nói sau.
Hiển nhiên hai người bị châm ngòi kia đã biết chân tướng, khi bọn họ vừa mở miệng, suy đoán của Thẩm Bích Tiêu liền được chứng thực.
Nhưng Thẩm Bích Tiêu vẫn cứng miệng không chịu nhả ra thừa nhận, điều này làm cho hai người kia càng thêm tức giận, thậm chí còn tự mình ra tay.
Thẩm Bích Tiêu xém chút nữa đã bị bọn họ đánh chết.
May mà Tiêu Sở Dịch đúng lúc ở gần đó tình cờ đi ngang qua.
"Dừng tay! Tôi đã báo cảnh sát!"
Sắc mặt đám côn đồ khẽ biến, bị một tiếng này làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn thảm trạng của người bị vây đánh, ít nhiều có chút khiếp đảm.
Sau khi liếc nhìn nhau, bọn họ nhao nhao phun nước bọt vào Thẩm Bích Tiêu, ngay sau đó liền chuồn ra khỏi ngõ nhỏ.
Lúc đến đầu ngõ, bọn họ còn dùng sức đụng vào vai Tiêu Sở Dịch một cái.
Đợi đến khi đám người này rời đi, Tiêu Sở Dịch mới vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Bích Tiêu, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa tay chạm vào vết thương trên mặt hắn.
"Cậu không sao chứ?" Trên mặt Tiêu Sở Dịch đều viết đầy chữ lo lắng, "Còn có thể đứng dậy được không?"
Trong lúc Thẩm Bích Tiêu ý thức mơ hồ, ngẩng đầu liếc cậu một cái, cau mày, theo bản năng nói: "Liên quan gì tới cậu?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút hối hận.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Sở Dịch rõ ràng cứng lại, giống như có chút tổn thương.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn không xoay người rời đi, mà yên lặng đứng tại chỗ chờ hắn.
"Tôi..." Thẩm Bích Tiêu dừng một chút, "Xin lỗi..."
Tiêu Sở Dịch lắc đầu.
Ngày đó là Tiêu Sở Dịch đưa Thẩm Bích Tiêu về.
Mẹ Thẩm Bích Tiêu nhìn thấy vẻ mặt thảm trạng của con trai, phản ứng đầu tiên chính là bày ra sắc mặt với người bên cạnh hắn: "Sao cậu dám làm như vậy với con trai tôi?!”
Sau khi biết sự thật, bà mới ngượng ngùng thu hồi bộ dáng độc đoán vênh váo của mình, trở nên hòa ái dễ gần trong giây lát.
Sau khi nghe nói về gia thế bối cảnh của Tiêu Sở Dịch, biểu cảm của bà càng được xưng là nịnh nọt.
"Sở Dịch à, thật sự làm phiền toái con rồi, nếu con không có ở đó, Bích Tiêu của chúng ta cũng không biết nên làm sao mới tốt đây. Trước tiên đi vào ngồi một chút đi."
Thẩm Bích Tiêu lãnh đạm liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng lười nói.
Tiêu Sở Dịch chỉ cười, cười đến dịu dàng ngoan ngoãn, không chê vào đâu được.
Cậu nói mình còn có việc, muốn về trước, nếu đã đưa người trở về rồi, thì cậu liền yên tâm.
Mẹ Thẩm lại liên tục khách sáo, nói muốn để tài xế trong nhà lái xe tiễn cậu về.
"Không cần đâu ạ." Tiêu Sở Dịch dừng một chút, vẫn cười, "Nhà con cách đây không xa, tự mình đi về là được rồi, cảm ơn dì."
Thẩm Bích Tiêu đứng trên bậc thang đưa mắt nhìn bóng lưng Tiêu Sở Dịch đi xa.
Mẹ hắn thì cất giọng gọi điện thoại, thúc giục bác sĩ nhanh chóng đến tận nhà điều trị vết thương cho con trai.
Chỗ ở của Tiêu Sở Dịch ở gần Thẩm gia.
Đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, mà là kết quả mà cậu đã tính toán cẩn thận.
Từ vị trí ban công phòng khách nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy cửa chính Thẩm gia.
Đi học tan học, đến siêu thị và trung tâm mua sắm, có thể đi bộ trên một con đường, nếu thời gian được sắp xếp tốt, bọn họ liền có thể "tình cờ gặp" ở trên đường.
Thẩm Bích Tiêu trở về không bao lâu, xe cứu thương liền inh ỏi chạy tới.
Hiển nhiên là sau khi bác sĩ gia đình nhìn qua thương thế của hắn đã đề nghị.
Tiêu Sở Dịch tình cờ nhìn thấy cảnh này khi đứng trên ban công nhà mình.
Cậu cong khóe miệng, nhưng đáy mắt một chút ý cười cũng không có, chỉ có lạnh lẽo trống rỗng, còn có căm hận chán ghét nhạt nhẽo.
Cũng không uổng công cậu đặc biệt thêm chút tư liệu vào "chân tướng", đám người kia hận hắn thấu xương, sau này thấy hắn nhảy nhót tung tăng cũng chưa chắc sẽ trực tiếp buông tha cho hắn.
Dù sao những chuyện kia, cũng đúng là chính hắn làm ra trước, không phải sao.
Cái này chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông.
Những chuyện hắn đã làm với người khác, cũng nên tự mình nhấm nháp một lần mới đúng.
Không chỉ có chuyện này.
Sau khi xe cứu thương rời đi, Tiêu Sở Dịch không có hứng thú trở về phòng, ngồi trên ghế nhìn ảnh chụp đầy tường ngẩn người.
Đó đều là ảnh chụp của Thẩm Bích Tiêu, phần lớn đều là chụp lén, làm tài liệu quan sát.
Người trong ảnh là cơn ác mộng mà cậu không thể nào quên được, là chấp niệm, cũng là chìa khóa duy nhất để mở khóa trái tim của cậu.
Cũng không biết là lần thứ bao nhiêu, gặp lại khuôn mặt trẻ tuổi kia.
Cậu đã từng lẩn tránh nguy hiểm mà cậu đã nếm thử, ba mẹ yêu cậu, nguyện để cậu vì một "ác mộng" mà đến một thành phố khác.
Một người có tâm, một người không có chút phòng bị nào, kết quả cuối cùng không cần nhiều lời.
Tiêu Sở Dịch còn chưa kịp thấy mặt của Thẩm Bích Tiêu, đã nghe nói tin tức Thẩm gia phá sản, con trai duy nhất vào tù.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn không buông xuống được.
Trong nháy mắt, giống như một giấc mơ, giống như một vòng luân hồi không thể thoát khỏi, một lần nữa trở lại điểm khởi đầu.
*Vậy nguyên chủ là người thứ ba đứng xem câu chuyện sau khi xuyên thư của anh bé, sau này rõ ràng mọi chuyện lại được trao cho một cơ hội sống lại quay về thời tuổi trẻ của mình.
Về sau cuối cùng Tiêu Sở Dịch cũng đã rõ.
Cậu chú ý, chỗ chấp niệm, vẫn là "Yêu" của bản thân.
Cậu đã từng yêu Thẩm Bích Tiêu, kết quả "yêu" lại trở thành vũ khí đâm vào mình và người nhà của mình.
Thẩm Bích Tiêu không yêu cậu, nên có thể tùy ý đùa bỡn chân tình của người khác, ngay cả nửa điểm hối hận cũng sẽ không có.
Dựa vào cái gì mà chỉ có mình cậu đau khổ, còn hắn thì lại giống như một người xa lạ đứng ngoài cuộc?
Tiêu Sở Dịch nghĩ như vậy, lại một lần nữa nhìn thấy Thẩm Bích Tiêu tuổi trẻ.
Trẻ đến mức cái gọi là "ánh trăng trắng" cũng chưa tiến vào đáy lòng hắn.
Cho nên, lần này...
Ánh sáng nơi đáy mắt của Tiêu Sở Dịch từng chút từng chút một trầm xuống, cậu chợt đứng dậy, xé ảnh chụp trên tường xuống, một mồi lửa đốt sạch sẽ.
Những thứ này cậu đã nhìn đủ.
Nhiệm vụ của bọn nó cũng đã hoàn thành.
Đợi đến lúc chết, Tiêu Sở Dịch mới thật sự từ từ hiểu rõ Thẩm Bích Tiêu rốt cuộc là người như thế nào.
Thẩm Bích Tiêu lãnh đạm, độc ác, thích gây sự, đùa giỡn lòng người.
Thoạt nhìn, có vẻ như hắn là một người rất mạnh mẽ, có thể làm nên chuyện lớn, nhưng thực tế lại đáng thương đến mức khiến người ta thương hại.
Thẩm Bích Tiêu là một người thiếu tình yêu, không hề có tình cảm giữa cha mẹ.
Cha hắn lãnh đạm, ngoại trừ tiền bạc, cái gì ân cần yêu thương cũng chưa từng cho hắn, mẹ hắn xuất thân thấp hèn, một khi gả vào nhà giàu, bà ta đầy phù phiếm, dù có tình yêu với con trai nhưng vẫn luôn thể hiện bằng lợi ích., điều này sẽ chỉ khiến Thẩm Bích Tiêu cảm thấy khinh bỉ và xem thường.
Cha Thẩm dạy hắn quý trọng lợi ích, còn mẹ hắn thì khiến hắn trốn tránh tình cảm.
Con người luôn thích đuổi theo thứ mình thiếu, hắn chưa bao giờ thừa nhận mình khao khát thứ yếu ớt như “tình yêu”, mà hắn cũng khao khát cảm giác tồn tại.
Khi đùa giỡn người khác, hắn ở một bên chi phối, mọi hành động của người khác đều bị hắn khống chế, như thể hắn là trung tâm của cả thế giới.
Hắn biến tất cả mọi người trở thành kẻ ngốc, kẻ ngốc tự nhiên không xứng làm bạn với hắn.
Mà người hắn thích, thực ra cũng chỉ bắt nguồn từ không cam lòng mà có được một chút thiện ý.
Chỉ như vậy thôi cũng có thể động đến trái tim của hắn, người này đúng là đáng thương biết bao.
Kể từ khi sự việc Thẩm Bích Tiêu bị đánh trôi qua, quan hệ của hắn và Tiêu Sở Dịch ấm lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Gần như đã có thể gọi là bạn bè.
Sự dịu dàng được ngụy trang hoàn mỹ không có khuyết điểm, ngay cả Thẩm Bích Tiêu cũng không tự chủ được mà rơi vào tay giặc.
Đối mặt với một người bạn sẽ ân cần hỏi han mình, tri kỷ tặng tất cả những gì mình cần, khéo hiểu lòng người, còn có vẻ ngoài rất đẹp, cho dù là ai cũng không thể dễ dàng kháng cự cám dỗ.
Bọn họ bắt đầu nói chuyện ngày càng nhiều.
Thẩm Bích Tiêu không có bạn bè gì, nhìn ai cũng là tư thái bễ nghễ, tự nhiên cũng không có đối tượng có thể tâm sự.
Nhưng con người chắc chắn sẽ có bản năng tâm sự.
Thẳng đến hắn gặp Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch có tính cách ôn nhu, lời an ủi người khác đều nói vừa đúng, càng có vô hạn kiên nhẫn, giống như lý do cậu bước tới trên đời này chỉ là vì để lắng nghe phiền não của mình vậy.
Thẩm Bích Tiêu lúc đầu cũng không thích loại người ôn hòa như vậy, cảm thấy bọn họ quá giả tạo ngu ngốc, sống không có góc cạnh, ngay cả chút cảm giác tồn tại cuối cùng cũng bị xóa sạch.
Hắn thích loại người trong xương mang theo cốt khí, nhìn ai cũng không để vào mắt, đối với hắn mà nói, đó mới thật sự xem như là lăn lộn thành một người cao cấp.
Càng là người chủ động dính sát xum xoe, hắn càng khinh thường.
Chẳng qua ân cứu mạng không hề tầm thường, Thẩm Bích Tiêu vì Tiêu Sở Dịch mà mở ra tiền lệ.
Huống chi, Tiêu Sở Dịch tuy hiền lành nhưng không giống chó vẫy đuôi như những người hâm mộ gia cảnh của hắn.
Cậu đối với ai cũng như vậy, không kiêu ngạo không tự ti, nhưng cậu lại tương đối thiên vị hắn.
Loại đặc thù này lại một lần nữa làm động lòng Thẩm Tiêu Bích.
Chính thức làm cho bọn họ sinh ra "tình yêu" chính là xuất phát từ sự cản trở của mẹ Thẩm.
Đêm trước khi thi đại học, cũng không biết là mẹ Thẩm nghe được tin đồn Thẩm Bích Tiêu và Tiêu Sở Dịch ở bên nhau ở đâu.
Mẹ Thẩm là một người đàn bà cực kỳ truyền thống, cả ngày hy vọng con trai sớm ngày kế thừa gia nghiệp, sinh ra hậu duệ của Thẩm gia làm rạng rỡ tổ tông.
Bà cực kỳ chán ghét chuyện tình yêu đồng giới.
Dị dạng, tâm thần, biến thái, thấp hèn, dơ bẩn...
Tất cả những lời khinh bỉ, coi thường đều được bà dồn lên quần thể như vậy.
Sau khi nghe được tin tức như vậy, mặc dù Mẹ Thẩm cố kỵ gia thế của Tiêu Sở Dịch, nhưng bà vẫn muốn xếp cậu vào loại hồ ly tinh.
Xét cho cùng, gia cảnh của Tiêu gia dù tốt đến đâu cũng chỉ có Tiêu Sở Dịch kế thừa, không đến lượt Thẩm Bích Tiêu.
Nhưng nếu Thẩm Bích Tiêu ở bên Tiêu Sở Dịch, chính là tự hủy tiền đồ.
Mẹ Thẩm tin là thật, kiên quyết phản đối, náo loạn túi bụi trong nhà.
Nhưng mà trên thực tế, khi đó Thẩm Bích Tiêu và Tiêu Sở Dịch chỉ có thể gọi là "Bạn tốt".
Mẹ mình trước mặt bạn tốt nói mấy lời tào lao lộn xộn, điều này làm cho Thẩm Bích Tiêu cảm thấy rất mất mặt, cũng thấy hổ thẹn với Tiêu Sở Dịch.
Bởi vậy lúc bị mẹ mình nháo đến trước mặt, Thẩm Bích Tiêu liền sầm mặt lại, đen mặt mắng lại, quay đầu lôi kéo Tiêu Sở Dịch ra khỏi nhà, đóng sầm cửa lại.
“Xin lỗi.” Thẩm Bích Tiêu xin lỗi Tiêu Sở Dịch, “Mẹ tôi chỉ thích nói nhảm thôi, đừng nghe bà ta nói bậy, tôi không có ý đó…”
Tiêu Sở Dịch đánh gãy lời hắn: "Nhưng mà tôi có."
Thẩm Bích Tiêu sững sờ tại chỗ, nhất thời không thể hiểu được ý tứ trong lời của cậu.
Tiêu Sở Dịch nhìn hắn hồi lâu, sắc mặt nghiêm túc, trong mắt dường như còn có ánh sáng thâm tình.
Thật lâu sau cậu mới dời tầm mắt, chủ động lui một bước.
"Tôi sẽ rời đi." Tiêu Sở Dịch nhẹ nhàng nói, "Cậu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”
Thẩm Bích Tiêu không nghĩ tới Tiêu Sở Dịch sẽ đi thật.
Lúc nghe Tiêu Sở Dịch thừa nhận, bộ phận đa nghi trong tính cách của hắn theo bản năng bắt đầu hoài nghi đây có phải là tin tức Tiêu Sở Dịch cố ý thả ra hay không.
Nhưng mối nghi ngờ còn chưa chính thức thành hình, Tiêu Sở Dịch đã thực sự đi rồi.
Giống như lúc cậu tới, lặng yên không một tiếng động, Thẩm Bích Tiêu là người cuối cùng biết cậu chuyển trường.
Dường như hắn thật sự không đành lòng để tâm trạng của mình quấy rầy Thẩm Bích Tiêu, cho nên chủ động lựa chọn biến mất khỏi thế giới của hắn.
Nghi ngờ trong lòng Thẩm Bích Tiêu trong nháy mắt đã tiêu tan, chỉ còn lại nỗi phiền muộn nhàn nhạt.
Một năm rưỡi, có thể mang đến cho một người bao nhiêu biến hóa?
Chí ít thì Thẩm Bích Tiêu đã bị Tiêu Sở Dịch chiều hư rồi, bây giờ không có người luôn ở bên cạnh quan tâm, an ủi, làm bạn cùng hắn nữa.
Trừ Tiêu Sở Dịch, hắn không có một người bạn.
Trước đây, Thẩm Bích Tiêu rất coi thường việc kết bạn, nhưng khi giao tiếp và tâm sự đã trở thành thói quen, con người rất khó có thể chịu đựng được sự cô đơn một lần nữa.
Mà trong số những người cùng trang lứa mà hắn gặp qua, cũng không có ai săn sóc thành thục như Tiêu Sở Dịch, mỗi một động tác đều vừa vặn giẫm lên đường dây trong đáy lòng hắn.
Nỗi nhớ cũng tự nhiên sinh ra.
Nếu loại tình cảm "thích" thực sự tồn tại, thì đó là đàn ông hay phụ nữ đều không quá quan trọng.
Về điểm này, Thẩm Bích Tiêu không cổ hủ như mẹ hắn.
Vấn đề duy nhất, chính là hắn có muốn hay không.
Thẳng đến thi đại học kết thúc, Thẩm Bích Tiêu mới nghĩ ra đáp án của vấn đề này.
Cuối cùng Tiêu Sở Dịch vẫn nhận được điện thoại của Thẩm Bích Tiêu.
Hắn nói, cậu trở về đi.
Tiêu Sở Dịch cúp điện thoại xong, xé vé máy bay đến thành phố B.
Bởi vì cậu biết rõ, mục đích của mình đã đạt được một nửa.
Trong kỳ nghỉ đó, Thẩm Bích Tiêu tự mình đi tìm Tiêu Sở Dịch, ở trong xe gọi điện nhắn tin cho cậu, cuối cùng đến thành phố A mới thuyết phục được Tiêu Sở Dịch quay về.
Sau đó bọn họ ở bên nhau.
Sự chần chờ của Thẩm Bích Tiêu nhanh chóng tiêu tán.
Hắn bắt đầu cảm thấy trên đời này sẽ không có người yêu phù hợp với hắn như Tiêu Sở Dịch nữa.
Giống như một ánh mắt liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng biết tất cả sở thích của hắn.
Sẽ không vây quanh, kề sát, vẫy đuôi với hắn giống như chó mèo, mà luôn chừa lại một khoảng cách thích hợp, khi hắn cần sẽ xuất hiện.
Mà Trầm Bích Tiêu cũng càng ngày càng cần Tiêu Sở Dịch.
Từ khi ở bên nhau, bọn họ chưa từng xảy ra xung đột hay mâu thuẫn gì, Tiêu Sở Dịch luôn có thể xử lý tốt quan hệ giữa bọn họ, cũng có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện nhượng bộ.
Thời gian không làm mối quan hệ của bọn họ rạn nứt mà càng khiến Thẩm Tiêu Bích sa sâu vào trong đó hơn.
Cậu yêu hắn, cậu ta yêu hắn như thế.
Hắn cũng yêu cậu.
Chúng ta sẽ hạnh phúc cả một đời.
Thẩm Bích Tiêu nghĩ như vậy.
Hắn dẫn Tiêu Sở Dịch đi gặp bạn bè của mình, biện luận lý lẽ với cha mẹ, cuối cùng cũng coi như là đạt được danh phận chính thức.
Ai cũng biết quan hệ của bọn họ rất tốt, ai cũng nói Tiêu Sở Dịch là một người yêu dịu dàng biết săn sóc.
Cũng có người nói Tiêu Sở Dịch cười quá giả tạo, chu đáo giống như người máy.
Nhưng loại âm thanh này giống như một sâu kiến, khi một cơn gió và một đợt sóng đánh vào liền biến mất không thấy đâu.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Bích Tiêu không lập nghiệp, mà được Tiêu Sở Dịch thuyết phục quay về công ty nhà bắt đầu đặt nền móng.
Cha Thẩm cũng không còn trẻ, không có khí lực để bồi dưỡng người thừa kế mới, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ trước sự lựa chọn bạn đời của Thẩm Bích Tiêu.
Thấy hắn tốt nghiệp trở về giúp đỡ công ty, cha Thẩm cũng không nói gì, chỉ âm thầm gọi người tới từ từ chỉ điểm.
Tiêu Sở Dịch ở lại thành phố B, làm việc chuyên môn, xưa nay chưa từng hỏi chuyện của Thẩm thị.
Ngày tháng trôi qua tưởng chừng như bình thường và hạnh phúc.
Thẩm Bích Tiêu đã bắt đầu kế hoạch kết hôn với Tiêu Sở Dịch.
Nhưng mà hắn chưa kịp nói ra ý nghĩ như vậy, công ty trong nhà liền xảy ra chuyện.
Tư liệu cơ mật của Thẩm thị bị tiết lộ ra ngoài, đối thủ cạnh tranh của bọn họ mượn cơ hội ra đòn mạnh, liên tiếp liên lụy đến mấy hạng mục bị hủy bỏ.
Tuy nhiên, dù Thẩm Thị có tìm kiếm trong nội bộ thế nào, cũng không tìm ra người đã tiết lộ bí mật ra ngoài.
Nhân viên của Thẩm thị đã thay đổi, nhưng vẫn không ngăn được tai nạn như vậy xảy ra lần nữa.
Liên tiếp đả kích khiến cho bên trong Thẩm tổn thất nặng, hết lần này đến lần khác đều không bắt được nội ứng, làm cho thần kinh của nhân viên Thẩm thị từ trên xuống dưới đều căng thẳng.
Cha Thẩm ngày càng nóng nảy, ông không chỉ nghi ngờ tâm phúc bên cạnh mình, mà ngay cả Thẩm Bích Tiêu cũng bị ông mắng đến máu chảy đầm đìa.
Lúc này liền truyền đến thanh âm nói muốn thay đổi vị trí của Thẩm Bích Tiêu.
Tiêu Sở Dịch vẫn là người ngoài cuộc, chỉ là mỗi đêm tan tầm sớm, thời gian an ủi Thẩm Bích Tiêu lại nhiều hơn một chút.
Thẩm Bích Tiêu cảm thấy hơi yên tâm, ít nhất hắn còn có một chỗ an toàn như vậy để hắn tạm thời nghỉ ngơi.
Nhưng ông Thẩm ở trong công ty không bắt được nội ứng, rất nhanh đã chuyển hướng về phía người nhà của người khác, bao gồm cả người nhà tâm phúc và vợ con của mình.
Trong đó, Thẩm Bích Tiêu và Tiêu Sở Dịch chính là đối tượng trọng điểm hoài nghi của ông.
Cha Thẩm cho rằng nhất định là Thẩm Bích Tiêu vô tình tiết lộ cơ mật cho Tiêu Sở Dịch, sau đó Tiêu Sở Dịch lại không có lòng tốt tiết lộ cho những công ty khác.
Suy đoán này cũng được Thẩm phu nhân đồng ý.
Những năm này, bà vẫn luôn nhìn Tiêu Sở Dịch không vừa mắt, bởi vì sự tồn tại của cậu, Thẩm Bích Tiêu mới trở mặt với bà, quanh năm suốt tháng không về nhà.
Bà quy tất cả những trách nhiệm này cho một mình Tiêu Sở Dịch, nên không ngần ngại suy đoán cậu với ác ý lớn nhất.
Chỉ có Thẩm Bích Tiêu tin tưởng Tiêu Sở Dịch.
Không chỉ bởi vì Thẩm Bích Tiêu yêu cậu, mà còn bởi vì hắn biết rõ Tiêu Sở Dịch là người như thế nào.
Tiêu Sở Dịch sớm đã nói nên tránh hiềm nghi, miễn cho làm mất lòng cha mẹ, cho nên ngay cả văn kiện thông thường cũng không xem.
Sau đó, Thẩm Bích Tiêu cũng có tự giác không mang bất kỳ thứ gì liên quan đến công việc về nhà, ngay cả điện thoại di động dùng để làm việc cũng bị khóa trong bàn làm việc của công ty sau giờ làm việc.
Vì vậy, Tiêu Sở Dịch không thể có bất kỳ thông tin cơ mật nào từ Thẩm Bích Tiêu, chứ đừng nói đến việc tiết lộ nó cho đối thủ cạnh tranh của họ.
Thẩm Bích Tiêu suýt nữa vì thế mà trở mặt với cha mẹ, ở nhà cãi nhau một trận rồi đóng sầm cửa ra ngoài.
Tiêu Sở Dịch ngăn hắn, khuyên hắn bình tĩnh lại.
“Em tin anh nhất định sẽ tìm ra chân tướng và trả lại sự trong sạch cho em.” Tiêu Sở Dịch nói như vậy.
Cậu vẫn cười, cười đến dịu dàng, dường như hoàn toàn không thèm để ý chuyện mình bị nói xấu hiểu lầm.
Nhìn thấy Tiêu Sở Dịch như vậy, Thẩm Bích Tiêu lần đầu tiên cảm thấy có chút hoảng hốt hoang mang.
Người này dường như thật sự không có chút nóng nảy, gặp phải chuyện như vậy cũng chưa từng tỏ ra bất mãn hay tức giận.
Nhưng quay đầu lại, Tiêu Sở Dịch đã khiến hắn bình tĩnh lại.
"Được." Thẩm Bích Tiêu nói, "Anh nhất định sẽ rửa sạch oan ức cho em."
Lúc hắn quay về, ánh mắt Tiêu Sở Dịch mới lộ ra chút lạnh lẽo.
Sớm thôi...
Thẩm Bích Tiêu nhận được ám chỉ hiểu ra, không công khai đối nghịch với cha mình nữa, mà là âm thầm kéo vé duy trì.
Hắn vào công ty cũng mấy năm rồi, ông Thẩm bồi dưỡng hắn như người thừa kế, có một số việc cũng không phòng bị, lúc này ngược lại trở thành trợ lực của hắn.
Cha con Thẩm gia trong sáng ngoài tối đánh nhau túi bụi, chuyện tiết lộ tin tức cơ mật lại liên tiếp xảy ra.
Khi một khách hàng lớn của Thẩm thị bị đối thủ trực tiếp giành mất, cha Thẩm phụ và Thẩm Bích Tiêu đang cãi nhau vì một quyết sách.
Cha Thẩm vừa nghe tin tức, mặt đỏ bừng, hô hấp ngưng trệ, ôm tim ngã xuống đất.
Trong lúc huyên náo, xe cứu thương đưa cha con Thẩm gia đang gào thét đi về phía bệnh viện.
Cha Thẩm lên cơn đau tim đột ngột, chạy đến bệnh viện kịp thời, vừa vặn cứu được một mạng, nhưng không thể bị kích thích nữa, cần nghỉ ngơi.
Thế là Thẩm Bích Tiêu thuận lý thành chương tiếp quản Thẩm thị.
Tuy nhiên, bên ngoài lại đồn thổi rằng Thẩm Bích Tiêu suýt chút nữa làm cho cha mình tức chết.
Không có cha mình ở phía trước ngăn cản, Thẩm Bích Tiêu còn trẻ tuổi phải đối mặt với đống hỗn độn của công ty, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cuối cùng lê tấm thân mệt mỏi về nhà, Tiêu Sở Dịch cũng bắt đầu đi sớm về trễ, thường xuyên không nhìn thấy bóng người.
Tiêu Sở Dịch giải thích gần cuối năm, công việc bận rộn.
Thẩm Bích Tiêu trên lý trí tỏ ra đã hiểu, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy có chút ấm ức.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, ngay cả một người không để ý đến mọi thứ như hắn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi khi bị người ta chọc vào sống lưng mà mắng mỗi ngày.
Nhưng mà người vốn nên kiên nhẫn dịu dàng an ủi hắn lại không có ở đây, dây thần kinh căng thẳng đè ép đến mức khiến hắn đau đầu.
Người làm cho hắn đau đầu hơn, lại là bạn học ngày xưa ngầm truyền tin cho Thẩm Bích Tiêu, cậu ta nói Tiêu Sở Dịch đang lừa gạt hắn.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Gia cảnh của Tiêu Sở Dịch cũng không thua gì hắn, bọn họ quen nhau từ hồi cấp ba, Tiêu Sở Dịch là người chủ động theo đuổi hắn.
Mà tình yêu dịu dàng của Tiêu Sở Dịch dành cho hắn cũng là thật lòng, cậu sẽ vì hắn mà thức chăm một đêm, sẽ vì hắn mà ở lại một nơi xa lạ, sẽ vì hắn mà thay đổi thói quen nhiều năm...
Làm sao cậu có thể lừa hắn được?
Thẩm Bích Tiêu không tin.
Nhưng sự thật, không lâu sau, Tiêu Sở Dịch đã đứng trước mặt hắn, theo sau là người của công ty đối thủ của Thẩm Thị.
Tiêu Sở Dịch vẫn nở nụ cười dịu dàng, nói: "Tôi lừa anh đó."
Tiêu Sở Dịch ngay từ đầu đã lừa Thẩm Bích Tiêu.
Cái "thích", cái "ân cần", thậm chí cả "bản chất" dịu dàng của cậu đều là do cậu giả vờ.
Nụ cười trên môi cũng là góc độ thích hợp nhất mà cậu từng một mình soi gương diễn luyện trăm ngàn lần, mới chọn ra được góc độ thích hợp nhất.
Cậu có thể đã thực sự xúc động ở một lúc nào đó— Cho dù là sau khi lừa gạt, làm tổn thương hắn một lần.
Người có thể lừa gạt người khác, cũng dễ dàng che đậy lòng mình.
Có đôi khi cậu cũng sẽ hoảng hốt, tựa như trở về thời kỳ bọn họ vừa mới yêu nhau say đắm.
Sau đó khi cậu quay đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười giống như mặt nạ trong gương, cậu lập tức bừng tỉnh lại.
Người này cho tới bây giờ đều không phải cậu.
Tất cả hoảng hốt, ảo giác đều kết thúc khi Thẩm Bích Tiêu nói "Thích" và "Yêu".
Mong ước ấp ủ bao nhiêu năm của Tiêu Sở Dịch giờ phút này hoàn toàn tan thành mây khói, không còn mộng tưởng và chấp niệm, chỉ có hiện thực lạnh lẽo bên ngoài ảo mộng.
Cậu hận Thẩm Bích Tiêu, hận đến mức muốn hắn cửa nát nhà tan.
Cho nên cậu cởi bỏ lớp ngụy trang của mình.
Chính là bởi vì không còn chạm vào một chút chân tâm, mới có thể có ngụy trang hoàn mỹ như vậy.
Giống như người ngoài cuộc nhìn rõ chỗ yếu trong bản chất của đối phương rồi giả tạo ra mọi thứ hắn muốn.
Điều mà Tiêu Sở Dịch hơn Thẩm Bích Tiêu chính là kinh nghiệm mấy lần luân hồi.
Cho nên cậu không nhanh không chậm, có tính nhẫn nại vô hạn để tiêu hao với hắn.
Việc tiết lộ cơ mật cũng là do Tiêu Sở Dịch làm, thông qua điện thoại di động của Thẩm Bích Tiêu.
Tiêu Sở Dịch học chuyên ngành giỏi, lại có trí nhớ kiếp trước, quấy phá hạng mục của Thẩm thị là chuyện dễ như trở bàn tay.
Châm ngòi một xíu, đã có thể khiến cho Thẩm gia vốn không an phận mấy năm nay càng thêm hỗn loạn.
Thẩm thị tràn ngập nguy hiểm, cha Thẩm bị Thẩm Bích Tiêu làm cho tức giận đến bệnh nặng, Thẩm phu nhân coi như an ổn, nhưng cũng sớm bị bỏ phế, rời xa chồng con là chuyện không thể.
Tất cả đều thông qua tay Thẩm Bích Tiêu hoàn thành.
Nhưng điều thực sự khiến Thẩm Bích Tiêu nghẹn họng chính là câu nói kia của Tiêu Sở Dịch.
“Cái gì là yêu hay không yêu?” Tiêu Sở Dịch vẫn tươi cười, dịu dàng thuần khiết như cũ, ngữ khí thuần lương, giống như đứa nhỏ đang làm nũng, “Đều là gạt anh hết đó nha."
Lời yêu thật lòng giao sai, cảm giác khi tình yêu năm xưa biến thành con dao đâm vào mình thế nào?
Thẩm Bích Tiêu rốt cuộc cũng tự mình cảm nhận được.
Khi Thẩm Bích Tiêu tỉnh lại lần nữa, đã ở trong xe.
Tiêu Sở Dịch ngồi ở ghế lái, lái xe đến một con đường núi hẻo lánh.
Đầu óc Thẩm Bích Tiêu mơ hồ, hồi lâu mới nhớ lại mọi chuyện, lập tức biến sắc: "Cậu dẫn tôi đi đâu?"
Hắn có chút kinh hoảng, vô thức muốn giãy dụa, nhưng mà tay chân vô lực, ngay cả giơ tay lên cũng khó khăn.
Trên mặt Tiêu Sở Dịch có chút ý cười nhẹ nhàng vui vẻ, đơn thuần vui vẻ giống như học sinh tiểu học đi chơi xuân, nhưng lời nói trong miệng lại không dịu dàng như biểu cảm.
"Đưa anh xuống địa ngục." Cậu nhẹ nhàng nói.
Cậu nói xong liền đạp chân ga.
Cảm giác được tốc độ xe đột nhiên tăng nhanh, sắc mặt Thẩm Bích Tiêu càng ngày càng hoảng sợ.
"Cậu... Tên điên này! Dừng xe lại! Cậu nghĩ rằng cậu có thể sống sót sau khi tôi xảy ra chuyện à?! Mau dừng lại—"
Nhưng la hét như vậy cũng vô ích.
Tay lái xe chạy với tốc độ cao bị lệch, đâm thẳng vào núi.
Tiêu Sở Dịch và Thẩm Bích Tiêu đều chưa chết.
Vào thời khắc cuối cùng, Tiêu Sở Dịch đạp phanh, nhưng Thẩm Bích Tiêu bên cạnh lại bị va chạm mãnh liệt, bị kẹt vào cửa, máu chảy đầm đìachảy rất nhiều máu.
Đây không phải là mềm lòng.
Vốn dĩ Tiêu Sở Dịch muốn chết cùng với Thẩm Bích Tiêu, nhưng cậu lại nghĩ đến ba mẹ mình, lại nghĩ tới những đau khổ khuất nhục mà mình đã từng gánh chịu.
Tất cả tội lỗi và tiếc nuối đều bị ép trở về, cái chết vui sướng như vậy quá tiện nghi cho Thẩm Bích Tiêu, cậu chỉ muốn làm cho Thẩm Bích Tiêu sống không bằng chết.
Tình trạng của Tiêu Sở Dịch cũng không khá hơn là bao, xương sườn bị gãy một cái, cánh tay và đùi suýt nữa bị phế, cho dù có chữa khỏi thì nhất định sau này sẽ để lại di chứng.
Nhưng so với những thứ nhỏ nhặt đó, có thể nhặt về một cái mạng đã là rất may mắn rồi.
Cậu nằm trong bệnh viện một tháng mới tỉnh lại.
Mà Thẩm Bích Tiêu nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, có ý thức, giữ lại một cái mạng nhỏ, nhưng bị thương nặng, có thể cả đời không thể đứng lên nói chuyện.
Cha mẹ Tiêu gia lập tức chạy đến bệnh viện, ngày đêm trông coi hắn.
Cảnh sát đã vào cuộc để điều tra nguyên nhân gây ra vụ việc nhưng vẫn chưa có đầu mối gì.
Ân oán giữa Tiêu Sở Dịch và Thẩm Bích Tiêu không có nhiều người biết, khi hỏi bạn học cũ và bạn bè, họ đều nói Tiêu Sở Dịch rất dịu dàng, yêu Thẩm Bích Tiêu sâu đậm, không thể nào làm tổn thương hắn.
Trên xe cũng có dấu vết bị động tay động chân rõ ràng, theo lẽ thường, chủ xe hẳn là sẽ không làm hại bản thân đến như vậy.
Do đó, tiến triển vụ án cũng đi vào ngõ cụt.
Chẳng qua chân tướng của vụ án đối với cha mẹ Tiêu gia không quan trọng, họ chỉ thấy con trai mình bình an vô sự.
Khi nhìn thấy Tiêu Sở Dịch tỉnh lại, mẹ Tiêu không khống chế nổi mà nhào tới, dùng đôi tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt cậu, nước mắt chảy ròng ròng, không thể ngừng lại.
Những giọt nước mắt nóng hổi đó rơi xuống mặt Tiêu Sở Dịch, gọi ý thức của cậu về.
Cậu nhịn đau ngẩng đầu nhìn ba mẹ đang kích động, hô hấp của cậu ngừng lại trong chốc lát, đại não nghênh đón khoảng trống đã lâu không gặp.
Đợi đến khi cậu phản ứng lại, trên mặt cậu cũng đã tràn đầy nước mắt.
Nụ cười vốn giống như dùng keo dán trên mặt rút đi, rốt cuộc cũng hiện ra bộ dáng vốn có của cậu.
Cậu vốn nên là một thiếu niên cao ngạo lại mê mang, nhưng từ lúc gặp Thẩm Bích Tiêu, hình như cậu đã không còn là cậu nữa.
Thẳng đến giờ phút này, chấp niệm tiêu tan, cậu đã không phân biệt được trước mắt là hiện thực hay là hư ảo nữa.
Nhưng cậu biết, mình giờ phút này mới một lần nữa sống lại.