Từ khi còn rất nhỏ Tiêu Vũ Trạch đã biết mình không phải là con ruột.
Trước khi vào cửa Tiêu gia, hắn thậm chí còn không có tên, chỉ là cô nhi bị người ta vứt bỏ trong bãi rác u ám.
Cô nhi viện gần đó đã nhặt hắn về, và đặt cho hắn cái tên Tiểu Thập Thất theo thứ hạng của hắn.
Cuộc sống ở cô nhi viện gian khổ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ấm no, thỉnh thoảng sẽ có một số nhân vật lớn muốn giữ mặt mũi đến thị sát một phen, bọn họ mới có thể có chút thịt để ăn và quần áo mới để mặc.
Nếu chưa từng thấy cảnh tượng sáng sủa bên ngoài, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ nơi bọn họ đang ở rất bẩn thỉu và u ám.
Có một ông lão tốt bụng đã quyên góp tivi cho cô nhi viện, là loại đời cũ gần như không còn sản xuất, nhận tín hiệu thông qua ăng-ten trên mái nhà.
Thời tiết thay đổi sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc tiếp nhận tín hiệu, vào những ngày mưa to gió lớn, bọn nhỏ chỉ có thể đối mặt với màn hình bông tuyết gai góc.
Ông lão quyên góp cũng không phải là chỉ vẻn vẹn vứt bỏ thứ mà ông không cần, mà là đưa tặng thứ quý giá nhất mà ông có.
Cuộc sống của ông lão cũng khó khăn như vậy, thậm chí không tốt hơn so với điều kiện của cô nhi viện là bao.
Nhưng khi nhìn thấy một đám trẻ con ngồi xổm ở góc nghịch bùn trong sân lớn đơn sơ, đến một chữ cũng không biết đọc, ông lại không đành lòng.
Ngoài tivi, ông đã quyên góp hơn một nửa số cuốn sách trong nhà.
Nhưng bọn nhỏ hiển nhiên thích hình ảnh động hơn là những chữ viết nhàm chán phức tạp.
Viện trưởng cô nhi viện vô cùng cảm kích với hành động tốt của ông lão, suýt nữa rơi lệ ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, mấy đứa trẻ không biết gì về điều này, ngược lại còn oán giận về tín hiệu không ổn định của chiếc tivi tồi tàn khi gặp thời tiết xấu.
Tiêu Vũ Trạch cũng là một trong số những người oán giận đó, chỉ là hắn giấu những lời kia ở đáy lòng, không nói ra.
Bọn trẻ tìm hiểu về thế giới bên ngoài thông qua chiếc tivi cũ, đứa nào cũng mở to mắt tập trung xem những điều mới lạ mà chúng chưa từng nhìn thấy.
Có người lập chí muốn trở thành người nổi tiếng như trên tivi trong tương lai, mặc quần áo đẹp và ăn những món ăn ngon.
Cũng có người cực kỳ hâm mộ đố kị, vì sự nghèo khổ của mình mà sinh lòng oán giận, sau đó cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
Tiêu Vũ Trạch hâm mộ người trên tivi, cũng đố kị với bọn họ, càng sinh ra chút oán hận.
Chính cô nhi viện này hại hắn không thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
Tiêu Vũ Trạch còn nhỏ trong lòng mơ hồ sinh ra ý nghĩ như vậy, hắn ngày đêm tơ tưởng, nghĩ xong lại hận, quyết tâm nhất định phải rời khỏi nơi này.
Vì thế, thừa dịp viện trưởng đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn cho bọn trẻ, Tiêu Vũ Trạch liền nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Sau đó hắn không còn trở về nữa.
Thế giới bên ngoài không tốt đẹp như những đứa trẻ ngây thơ tưởng tượng, hắn đi ra ngoài, trên người là bộ quần áo cũ kỹ, khuôn mặt lấm lem bụi đất, vừa đói vừa mệt.
Trong lúc đó hắn không phải không nghĩ tới việc trở về, chỉ là khi đó hắn đã không biết đường trở về nữa.
May mà dọc đường có người tốt, thấy hắn đáng thương, bố thí cho hắn một chút đồ ăn nước uống, hắn mệt mỏi liền nằm tùy tiện ở một góc nào đó rồi ngủ một giấc.
Khi đó đã là cuối xuân, thời tiết không lạnh không nóng, điều kiện đơn sơ thế nào cũng khiến hắn đủ chịu đựng thêm vài ngày.
Chỉ là đứa nhỏ quần áo rách nát lại gọn gàng ban đầu đã hoàn toàn biến thành bộ dáng ăn mày.
Sau đó hình như là bởi vì tranh giành thức ăn, đứa nhỏ yếu ớt đã bị một cước đá văng ra ngoài, vì giãy dụa quá mức mà bị tên người lớn không kiên nhẫn kia tiện tay ném vào đống rác ở góc trong ngõ nhỏ.
Tiêu Vũ Trạch bị ngã đến đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng bò ra khỏi đống rác, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi.
Bọn họ đứng dưới ánh sáng, mặc quần áo đẹp, chỉ cần đứng đó thôi mà cảm giác như thể bọn họ khác hẳn với những người bình thường.
Khác hoàn toàn với đứa trẻ vô cùng bẩn thỉu như hắn.
Ánh mắt hai người nhìn qua, dừng lại trên người hắn một lát.
Tiêu Vũ Trạch rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt của họ - còn đẹp hơn những minh tinh mà hắn từng thấy trên tivi, đặc biệt là vị phu nhân kia, bà ấy đẹp như bước ra từ trong tranh.
Đang ngơ ngác, vị phu nhân kia tiến lên hai bước, nhìn hắn một cái, liền rơi lệ.
Đó chính là đôi vợ chồng sau này nhận nuôi hắn, đặt tên cho hắn là "Tiêu Vũ Trạch".
Về sau Tiêu Vũ Trạch mới biết được, ba mẹ Tiêu gia xuất hiện ở nơi đó, là bởi vì con trai của bọn họ đã mất tích ở đó.
Đó đã là chuyện hơn nửa năm trước, không có giám sát, không có nhân chứng, hiện trường chỉ còn sót lại một vết máu.
Sau đó đã liên tiếp triệt phá một số tổ chức buôn bán trẻ em, nhưng cũng không có bóng dáng con trai của bọn họ trong đó.
Ngay cả cảnh sát phụ trách điều tra cũng mất niềm tin, càng đừng nói đến những thân thích khác.
Ba mẹ Tiêu gia tự đáy lòng cũng hiểu được con trai của mình sợ là lành ít dữ nhiều, nhưng sự thống khổ vẫn luôn khó mà kìm nén được.
Chỉ cần rảnh rỗi, Tiêu phu nhân sẽ luôn quanh quẩn trong ngõ hẻm nơi con trai mình mất tích, mong mỏi một chút hy vọng kỳ tích nhỏ bé.
Ông xã cũng thường xuyên đi cùng bà, ông biết người đau đớn nhất trong chuyện này chính là vợ, bọn họ yêu nhau, bởi vậy càng biết đau hơn.
Sau đó, vào một ngày bình thường, bọn họ thấy một đứa trẻ bẩn thỉu bò ra khỏi đống rác trong con hẻm đó.
Tiêu phu nhân không kìm được xúc động, bật khóc ngay tại chỗ.
Đứa nhỏ kia đương nhiên không phải là con trai lớn mất tích của bọn họ, thậm chí còn nhỏ hơn con trai nhà mình không ít.
Chỉ là ở địa phương đặc thù như vậy, trùng hợp xuất hiện một đứa trẻ đáng thương như thế, liền chính xác đập trúng trái tim mềm yếu của bọn họ.
Sau khi hỏi rõ đứa bé kia không có cha mẹ và người nhà, ba mẹ Tiêu gia liền nhận nuôi hắn.
"Em chỉ hy vọng, nếu con trai của chúng ta cũng lạc đường như vậy ở bên ngoài, có lẽ cũng có người sẽ giống như chúng ta, nguyện ý nhận nuôi nó, ít nhất không để nó chịu đói chịu khổ..."
Mẹ Tiêu giải thích với những người thân khác như vậy.
Nói xong lời cuối cùng, bà đã có chút nghẹn ngào.
Trong tuyệt vọng, con người cũng chỉ có thể tin tưởng vào thần phật, gửi hi vọng mờ mịt vào "Thiện hữu thiện báo".
Bởi vì đó là thứ duy nhất mà họ có thể bắt lấy, thứ duy nhất có thể mang lại cho bọn họ sự an ủi nhất định về mặt tâm lý.
Mẹ của Tiêu phu nhân lúc đầu cũng không đồng ý, cho rằng sẽ không tốt đối với đứa nhỏ sau này, nếu thật sự đồng tình với hắn thì có thể hoàn toàn đưa hắn cho những thân thích không có con cái nhận nuôi.
Khi đó Tiêu phu nhân đã mang thai sắp sinh, đây là khoảng thời gian cảm xúc của bà vô cùng bất ổn, dễ xúc động.
Khi Tiêu Vũ Trạch ở một bên nắm chặt tay bà, trên mặt hiện đầy chữ "kháng cự", Tiêu phu nhân liền kiên quyết lắc đầu, nói cái gì cũng không đồng ý đưa hắn đi.
Thế là những người khác cũng không dám phản bác bà quá mức.
Tiêu Vũ Trạch cứ ở lại như vậy, trở thành đại thiếu gia Tiêu gia mà mọi người biết đến sau này.
Đối với Tiêu gia, Tiêu Vũ Trạch có lẽ đã từng có cảm kích, từng có yêu thương.
Bởi vì ba mẹ nuôi của hắn đã cho hắn một ngôi nhà, cung cấp cho hắn những điều kiện tốt.
Hắn đã từng cho rằng ăn no mặc ấm, có thịt ăn có quần áo mới để mặc chính là hạnh phúc cực kỳ xa xỉ.
Nhưng sau khi bước vào cửa Tiêu gia, hắn mới phát hiện biên giới thế giới không chỉ dừng lại ở đó.
Lúc Tiêu Vũ Trạch vào Tiêu gia thì mới vừa đến tuổi đi học mẫu giáo, cũng là lúc người bình thường vừa mới bắt đầu giác ngộ.
Khi các bạn học trong trường nghe tên và biết về lai lịch của hắn, từng người một đã chủ động vây quanh hắn.
Bao quanh hắn như những ngôi sao bao quanh mặt trăng, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tị.
Đây là ánh mắt Tiêu Vũ Trạch từng nhìn về phía người thường, hiện giờ chính hắn cũng đã trở thành trung tâm người khác ngưỡng mộ.
Càng không cần phải nói về sau khi dần dần lớn lên, em trai của hắn chắp tay nhường lại quyền thừa kế cho hắn, ba mẹ cũng không ngăn cản.
Hắn chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tiêu gia.
Bất kể là nhìn từ phương diện nào, cuộc sống của Tiêu Vũ Trạch là từ đáy vực bay đến đỉnh cao, gần như thuận buồm xuôi gió, gánh vác mấy chữ "người chiến thắng cuộc sống".
Nhưng mà hắn vẫn không thỏa mãn, càng lớn lên hắn càng bất an.
Người thường nhắc tới hắn đều nói là con trai lớn Tiêu gia, ngẫu nhiên cũng sẽ có thanh âm yếu ớt xuất hiện, nói hắn chẳng qua chỉ là hàng giả.
Tiêu Vũ Trạch rõ ràng, ba mẹ Tiêu gia chưa bao giờ buông tha việc tìm kiếm con trai lớn của bọn họ – đứa con trai lớn ruột thịt.
Cho dù thời gian trôi qua một năm lại một năm, cho dù đã không còn người nhắc tới đứa nhỏ đã sớm mất tích kia, nhưng ba mẹ vẫn không ngăn được mà nhớ mong, càng chưa từng từ bỏ hy vọng.
Tiêu Vũ Trạch liền bắt đầu sợ hãi ——
Nếu đứa bé kia thật sự bị tìm được, vậy chẳng phải hắn sẽ bị thay thế sao?
Khi còn nhỏ, Tiêu Vũ Trạch ngây thơ không biết gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy chán ghét đối với phỏng đoán này.
Hắn một chút cũng không muốn đại thiếu gia Tiêu gia chân chính kia trở về, thậm chí ngày đêm hắn đều cầu nguyện cho tên kia tốt nhất là đã chết ở cái xó xỉnh nào đó không rõ.
Sau này, khi dần lớn lên, nỗi sợ hãi trong hắn không hề biến mất, mà hắn đã tìm ra “giải pháp” để đối phó với nó.
Huyết thống trời sinh không có cách nào thay đổi, nhưng tất cả tài sản thực chất của Tiêu gia, hắn lại có thể nắm trong tay.
Bởi vậy từ nhỏ hắn đã bày tỏ hứng thú đối với chuyện của công ty, cũng vì thế mà cố ý nhắc mãi đến chuyện công ty với em trai, dần dà, ngay cả em trai cũng cảm thấy phiền, hoàn toàn buông tha quyền thừa kế của mình.
Nhưng chỉ vẻn vẹn như vậy còn chưa đủ.
Lý trí nói cho Tiêu Vũ Trạch biết, tám phần đứa nhỏ từng mất tích kia sẽ không tìm về được.
Nhưng hắn biết còn có người không quên hắn, vẫn coi hắn như một tồn tại bẩn thỉu.
Nhất là thân thích hai bên gia tộc, mỗi khi đến kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, tới cửa thăm hỏi, bọn họ luôn thiên vị Tiêu Sở Dịch, đối với Tiêu Vũ Trạch hết sức lãnh đạm.
Còn có người nói đùa, nói để Tiêu Sở Dịch học tập thật tốt, sau này đại học nhất định phải chọn chuyên ngành quản lý loại chuyên nghiệp, dù sao trong nhà còn có bao nhiêu công việc kinh doanh cần cậu quản lý.
Lời này đã hoàn toàn bài trừ Tiêu Vũ Trạch ra bên ngoài.
Tiêu Vũ Trạch nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng, ngược lại tất cả những oán hận ấm ức tồn đọng lại đều đè lên đầu em trai.
Người ban đầu bị hắn oán hận nguyền rủa sớm đã không còn bóng dáng, hắn luôn phải tìm một người ngoài đời để trút hết bất mãn của mình.
Tiêu Vũ Trạch chưa bao giờ buông tha nhằm vào Tiêu Sở Dịch.
Chỉ là hắn trời sinh giỏi ngụy trang, luôn có thể giấu những ác ý kia ở dưới da.
Ba mẹ nuôi không bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ mà họ mang về trời sinh ác trong xương, sự oán hận vặn vẹo không ngừng lớn lên trong bóng tối.
Ai cũng không nhìn ra có cái gì đó không đúng, bao gồm Tiêu Sở Dịch.
Theo Tiêu Sở Dịch càng lớn tuổi, Tiêu Vũ Trạch lại càng hận cậu.
Bởi vì hắn biết rõ, Tiêu Sở Dịch mới là người thừa kế chân chính chính thống.
Một lần nói chuyện vô tình của ba mẹ Tiêu gia đã làm đứt cọng rơm cuối cùng của Tiêu Vũ Trạch.
Khi đó Tiêu Vũ Trạch vừa mới tiến vào công ty thực tập, Tiêu Sở Dịch còn đang học trung học.
Ba Tiêu mẹ Tiêu tay dẫn dắt hắn, nhưng vẫn không hài lòng lắm, ngay cả khích lệ cũng hiếm có.
Sau đó Tiêu Vũ Trạch dẫn bạn đi tham quan công ty, ba mẹ Tiêu gia cho rằng hắn đã tan tầm sớm, liền đóng cửa lại, ở trong phòng nói chuyện lặng lẽ.
"Xem ra Vũ Trạch thật sự không có thiên phú gì hết."
"Dù sao cũng vừa mới bắt đầu, không thuần thục cũng là chuyện bình thường, với lại hiện tại chúng ta còn chưa già, từ từ dạy dỗ là tốt rồi."
"Nhưng mà... Lúc trước anh bảo Sở Dịch hỗ trợ, cơ bản không cần nói như thế nào nó cũng biết nên xử lý thế nào rồi, hơn nữa phương án đưa ra ngay cả anh cũng không nghĩ tới... Haizzz nếu không, hay là gọi Sở Dịch quay về?”
"Nói ngốc cái gì đó, Sở Dịch căn bản là không có tâm tư ở công ty, hơn nữa hai anh em thật vất vả lắm mới hòa hoãn một chút, đây không phải là quấy rối rồi sao."
"Ừm, nói cũng đúng. Sau khi về nhà anh sẽ nói lời xin lỗi với Vũ Trạch, buổi sáng hôm nay còn mắng hắn, đúng thật là không nên cưỡng cầu..."
Hai người đối với biểu hiện gần đây của Tiêu Vũ Trạch cũng không hài lòng, cảm thấy thiên phú của hắn không nằm ở chỗ này.
Cũng không phải nói hắn đần, chỉ là nếu so sánh với Tiêu Sở Dịch, thì có chút kém cỏi.
Tất cả những lời này đều rơi vào tai Tiêu Vũ Trạch, cũng làm cho hắn mất mặt trước mặt bạn bè, cũng đủ để cho hắn ghi nhớ sâu trong đáy lòng.
Hắn muốn tất cả sản nghiệp của Tiêu gia, cũng muốn Tiêu Sở Dịch triệt để rời khỏi thế giới của hắn.
Đợi đến khi Tiêu Sở Dịch bởi vì không muốn cùng anh trai sinh ra nhiều mâu thuẫn, mà rời khỏi nhà, sau khi đến một thành phố khác học đại học, Tiêu Vũ Trạch cũng không buông tha mà âm thầm chú ý cậu.
Ngay từ đầu Tiêu Vũ Trạch chỉ tiếp cận Lâm Cảnh Thăng.
Biết được Thẩm Bích Tiêu là do thông qua Lâm Cảnh Thăng, trong lúc gọi điện bị Thẩm Bích Tiêu đụng trúng.
Khi đó, Thẩm Bích Tiêu từ xa nhìn thấy Tiêu Sở Dịch, cảm thấy khuôn mặt cậu có chút quen thuộc.
Những kỷ ức ngày xưa xông lên trong đầu, những cảm xúc chôn vùi bấy lâu nay dần khôi phục.
Ngày xưa ký ức xông lên đầu, chôn giấu đã lâu tình cảm cũng một chút xíu sống lại.
Nhưng hoàn toàn không phải vì Tiêu Sở Dịch.
Nhằm vào Tiêu Sở Dịch, mấy người cấu kết với nhau hoàn toàn không có thiện ý, chỉ có căm hận, đùa bỡn, trêu chọc, nhục nhã khoái ý.
Những gì xảy ra sau đó giống như những gì được biết đến trong câu chuyện chính.
Tiêu Sở Dịch vốn nên bị hại chết khi tỉnh lại đã là linh hồn của một thế giới khác, vì thế quỹ đạo ban đầu thoáng chốc đã vòng qua bước ngoặt, chạy như điên theo hướng ngược lại.
Thẩm gia cơ gần như đã sụp đổ, kết cục của Thẩm Bích Tiêu cũng không cần nhiều lời, hắn còn có không ít kẻ thù như Ninh Thành Hâm, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ không quá tốt.
Mà một dao xúc động của Lâm Cảnh Thăng đã tống gã vào tù, cũng kéo Tiêu Vũ Trạch xuống nước
Gã chủ động khai báo những gì Tiêu Vũ Trạch yêu cầu gã bí mật làm, bao gồm cả một số thủ đoạn mờ ám trong công việc kinh doanh của gia đình.
Tội danh lớn đến bé được giải quyết, ít nhất cũng phải vào ngồi xổm vài năm.
Vốn dĩ Tiêu Sở Dịch còn suy xét đến tâm trạng của ba Tiêu mẹ Tiêu, cũng không thật sự muốn làm căng, ai ngờ Tiêu Vũ Trạch đã sớm có tâm tư tội ác to lớn như vậy.
Tiêu Vũ Trạch cũng không phải thiên tài phạm tội, chung quy vẫn để lại bằng chứng cố ý mưu sát.
Mà tiêu ba Tiêu mẹ Tiêu cũng thông qua Lâm Cảnh Thăng biết được tất cả những gì hắn làm, nản lòng thoái chí, ngay cả đơn thông cảm cũng không muốn đưa ra.
Một loạt tội ác này đã tăng gấp nhiều lần tội lỗi của hắn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hân ra có thể sẽ ở trong tù suốt đời.
Sau khi Tiêu Vũ Trạch vào tù, Tiêu Sở Dịch đã gặp hắn vào ngày xuân năm sau.
Trên danh nghĩa là thay ba mẹ đi thăm đứa con bất hiếu này một chút, nhưng trên thực tế ba mẹ Tiêu gia đã hoàn toàn hết hy vọng đối với đứa con trai này, lần cuối cùng gặp mặt ở đồn cảnh sát, đã nói rõ mình không có đứa con trai này, sau đó ngay cả hộ khẩu cũng dời ra ngoài.
Tiêu Sở Dịch đối với thủ phạm đã gây ra những bất hạnh này cũng hoàn toàn không có thiện cảm, nếu nhất định phải nói, đại khái chính là đến bỏ đá xuống giếng.
Cặp anh em cũ nhìn nhau qua tấm kính.
Sắc mặt của Tiêu Vũ Trạch vẫn âm trầm như cũ.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không muốn thừa nhận là mình sai, vẫn đổ lỗi cho ba mẹ thiên vị và em trai đã cướp đi tất cả mọi thứ của hắn.
Quan niệm méo mó này bắt nguồn từ nơi nào không biết được, có lẽ là một khiếm khuyết di truyền.
Vứt đứa trẻ mới sinh vào bãi rác, ba mẹ như vậy vốn cũng không có "ý thức trách nhiệm" hay "lương thiện tri ân" gì để nói.
Tiêu Sở Dịch lại mặt mày tươi cười, hoàn toàn không có một chút khói mù nào, giống như người ngồi trước mắt không phải kẻ thù, mà là một người xa lạ không hề có quan hệ.
Cậu tới dĩ nhiên không phải để ôn chuyện.
"Tôi đến là để nói cho anh một tin tốt." Tiêu Sở Dịch nói rõ ràng, mang theo sung sướng nhẹ nhàng, "Ba mẹ tôi đã tìm được anh trai của tôi —— chính là người đã mất tích từ lâu, ba mẹ đối với anh ấy rất áy náy, hiện tại trong lòng đều nghĩ làm thế nào để bồi thường cho anh ấy, cái tên hàng giả như anh có thể yên tâm.”
Tiêu Sở Dịch cố ý cắn trọng âm, từng câu từng chữ rơi vào tai Tiêu Vũ Trạch, giống như từng cây kim đâm vào trong lòng hắn.
Đâm ngay điểm yếu của hắn.
Sắc mặt Tiêu Vũ Trạch thay đổi, thân hình cũng lắc lư, môi ngập ngừng, lại không nói nên lời.
Chỉ có cặp mắt kia, có oán hận, cũng có hoảng sợ.
Điều mà hắn ngày đêm lo lắng ảo tưởng cuối cùng cũng thành thật.
Đêm giao thừa, Tiêu Sở Dịch nhặt được Lâm Triết ở giao lộ gần nhà
Anh vẫn khoác áo blouse trắng như cũ, ria xồm xoàm, đầu tóc rối bời, giống như là ở trong tầng hầm vài năm mới bò ra.
Nếu không phải một thân khí chất suy sút kia, cùng với đối phương vừa há miệng, lại gọi nhầm tên, Tiêu Sở Dịch cũng sẽ không nhận ra hắn.
Khi đó, giỗ bà Khâu mới trôi qua không lâu, An Tử Nguyệt được người nhà họ Thịnh đưa ra nước ngoài du lịch đón năm mới, Lâm Triết vừa mới thoát thân sau một thời gian dài tăng ca, trước mắt mờ mịt.
Theo như anh nói, anh vốn là muốn trở về thành phố B, kết quả mơ mơ màng màng mua nhầm vé.
Sau khi mua vé, anh cũng luyến tiếc trả lại, liền trực tiếp bay tới thành phố A, chuẩn bị tùy tiện tìm một nhà trọ chấp nhận ở một đêm, ngày hôm sau lại đi tàu cao tốc trở về.
Có thể gặp nhau dưới tình huống này coi như là một loại duyên phận khác.
Thế là Tiêu Sở Dịch liền mang Lâm Triết về nhà.
Thịnh Dư Hàng vốn định năm nay đến Tiêu gia, nhưng anh đang đi công tác ở nước ngoài, tạm thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn không kịp trở về, nên liền ở cùng người nhà họ Thịnh.
Đối với việc này ba mẹ Tiêu gia còn có chút tiếc nuối, từ khi Tiêu Vũ Trạch xảy ra chuyện, tuy rằng chỉ thiếu đi một người, nhưng trong nhà vẫn không thể tránh khỏi có chút vắng vẻ.
Chẳng qua sẽ không có ai nhắc đến người kia nữa.
Cho nên đối với sự xuất hiện của Lâm Triết, ba mẹ Tiêu gia cực kỳ hoan nghênh.
Lúc hai người vừa nhìn thấy Lâm Triết, ngược lại bị bộ dáng suy sút kia làm cho kinh hãi.
Chẳng qua bọn họ rất nhanh phản ứng lại, cũng không có phát biểu ý kiến gì về việc này, mà là nhiệt tình mời anh vào.
Ngược lại bản thân Lâm Triết có chút ngượng ngùng, bình thường anh bận rộn với công việc, phần lớn thời gian đều lăn lộn trong phòng thí nghiệm, hầu như không bao giờ đi làm khách ở nhà người khác, không có gì đặc biệt cần phải chăm chút cho mình.
Người duy nhất quen biết đến cửa là anh cả nhà họ Thịnh, nhưng hai người là anh em tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, tự nhiên sẽ không thèm để ý đến hình tượng lôi thôi của anh.
Nhưng chính hắn cũng biết như vậy đến nhà người khác làm khách là không lễ phép.
Đợi đến khi ăn cơm xong, Lâm Triết liền chủ động lôi kéo Tiêu Sở Dịch đến một góc, nói muốn mượn dao cạo râu một chút, thuận tiện muốn tìm một tiệm cắt tóc và cửa hàng quần áo.
Ba Tiêu mẹ Tiêu không ngừng nhìn về phía này, không hiểu sao dáng vẻ có chút nóng lòng.
Tiêu Sở Dịch nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng ngay từ đầu lại không để ý quá mức, chỉ coi là ba mẹ hiếm được nhìn thấy "bạn tốt" của mình nên cảm thấy kích động mà thôi.
Cậu dẫn Lâm Triết lên lầu, nhét người vào phòng khách, chỉ vào vị trí phòng vệ sinh, lại lấy quần áo mới mình không mặc, chất đống một chỗ cho anh, để anh tự mình sửa soạn thật tốt.
Lúc Tiêu Sở Dịch một lần nữa xuống lầu, ba mẹ Tiêu gia liền kéo cậu sang một bên hỏi về gia thế của Lâm Triết.
Điều này không phải bình thường.
Ba mẹ Tiêu gia vốn sẽ không để ý đến gia thế của bạn bè con trai bao giờ, nhưng giờ phút này lại có vẻ có chút vội vàng, thậm chí là cấp bách.
Cảm giác khác thường của Tiêu Sở Dịch lại càng thêm sâu đậm, nhưng vẫn nói đại khái một chút về tình huống trong nhà Lâm Triết.
Năm ngoái khi bà Khâu qua đời, Tiêu Sở Dịch đã nhắc tới chuyện trong nhà bà với mẹ Tiêu, bởi thế khi vừa nói như vậy, mẹ Tiêu lập tức khớp lời.
"Nói như vậy, nhóc ấy là được nhận nuôi đúng không?" Mẹ Tiêu hỏi, "Con có biết nhóc ấy được nhận nuôi khi nào, ở đâu không?”
"Không biết." Tiêu Sở Dịch lắc đầu, dừng một chút, "Chẳng qua..."
Tiêu Sở Dịch vốn định nói hẳn là ở thành phố B, nghe đến đây, cậu dường như đã bắt được cái gì đó.
Nhưng thành phố A và thành phố B cách xa ngàn dặm, một đứa trẻ cũng không đến nỗi một mình chạy xa như vậy đi.
Hơn nữa, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ.
Nhưng khi cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Triết, cảm giác quen thuộc khó hiểu kia, liền nuốt những lời đó trở về.
Có lẽ nói không chừng là kỳ tích gì đó thật sự sẽ xảy ra lần nữa.
Dù sao ngay cả chuyện cậu xuyên việt vô lý như vậy cũng trở thành hiện thực rồi.
Đợi đến khi Lâm Triết sửa soạn cho mình xong, một lần nữa xuống lầu chào hỏi, hai bên đồng thời sửng sốt một chút.
Tiêu Sở Dịch kịp phản ứng trước ——
Lúc này cậu mới hiểu được lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Triết, loại cảm giác quen thuộc này bắt nguồn từ đâu.
Gương mặt Lâm Triết rất giống với ba Tiêu, chỉ là một người suy sút, một người trầm mặc lãnh đạm, cộng với khuôn mặt hỗn loạn của người trước, muốn hoà hợp ngay lập tức cũng không dễ dàng.
Mẹ Tiêu bụm mặt, gần như không khống chế nổi nước mắt.
Lâm Triết vẻ mặt mờ mịt, có chút luống cuống nhìn về phía người quen thuộc duy nhất là Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch thở dài, ngẩng đầu nhìn anh, chần chờ một lúc lâu, mới hỏi: "Anh còn nhớ rõ chuyện khi còn bé không, ý tôi là chuyện trước khi được dì Khâu nhận nuôi?”
Lâm Triết bị bắt cóc khi còn nhỏ.
Khi đó tuổi anh còn nhỏ, rất nhiều ký ức đã mơ hồ, chỉ nhớ mang máng hình như là có người hỏi đường, sau đó liền bị bịt miệng kéo đi.
Trong ấn tượng của anh có cảm giác xóc nảy trong xe, anh thừa dịp những người đó không chú ý, vụng trộm cứt đứt dây thừng nhảy xuống xe.
Trong lúc chạy trốn, anh vô tình lăn khỏi vách núi và đập đầu xuống đất, sau đó nhiều chuyện trong quá khứ không còn nhớ rõ nữa.
Sau đó hình như là lang thang khắp nơi, sau đó được bà Khâu lúc đó còn đang nhặt rác nhặt về nhà nuôi dưỡng.
Trùng hợp ngẫu nhiên nhiều hơn nữa cũng không thể nói lên sự thật, cách dễ nhất tự nhiên là dựa vào sức mạnh của khoa học.
Sau khi nghe rõ mọi chuyện, Lâm Triết chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý làm xét nghiệm ADN.
Anh cả đời này đều nhận bà Khâu là mẹ, nhưng khi hiểu chuyện về sau, bà Khâu luôn duy trì anh đi tìm gia đình của mình.
Từ nhỏ đã bị bắt cóc, mà không phải bị vứt bỏ, làm ba mẹ tất nhiên sẽ thương tâm thống khổ, nếu có thể nhìn thấy anh, cho dù vẻn vẹn chỉ là biết anh còn sống, vậy cũng đủ vui mừng rồi.
Bởi vì ký ức thiếu thốn, Lâm Triết không có cách nào tìm được người nhà của mình, thậm chí nhà cũ của mình ở đâu cũng không biết.
Nhưng anh còn nhớ rõ bà Khâu đã nói.
Anh còn không biết nên đối mặt với những "người xa lạ" này như thế nào, nhưng nếu sự tồn tại của mình có thể làm cho bọn họ có một tia vui mừng, vậy cũng đáng giá.
So với bọn họ người càng kỳ vọng kỳ tích xảy ra là Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch một mình đứng ở góc bệnh viện, nhìn vẻ mặt căng thẳng, lo lắng hay hoang mang của mọi người, bước chân liền dừng lại ở chỗ ngoặt.
Nếu quả thật có kỳ tích xảy ra, có lẽ cuối cùng cậu cũng đã làm được chuyện tốt trên thế giới này.
Hoặc có thể việc cậu đến thế giới này, vốn là đại biểu cho kỳ tích.
Mang lại một số tin tốt cho linh hồn đã chết và cho gia đình của linh hồn đã chết đó.
Vì linh hồn đã chết, và vì người nhà của linh hồn đã chết mà mang đến một chút tin tức tốt.
Tiêu Sở Dịch dựa vào tường, thu hồi tầm mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà, đang suy tư là chờ một chút, hay là trở về trước.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động để trong túi rung lên một cái.
Cậu lấy điện thoại di động ra, vừa mới nhìn thấy tên Thịnh Dư Hàng trên màn hình sáng, liền cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ tay kia.
Bàn tay duỗi ra từ bên cạnh khẽ xòe năm ngón ra, bao lấy các ngón tay của cậu, sau đó lần lượt xen vào các kẽ ngón tay của cậu, cùng cậu mười ngón đan xen.
Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu, liền đối diện với khuôn mặt quen thuộc.
Trên vai người tới còn mang theo tuyết, phong trần mệt mỏi, lòng bàn tay quả thật nóng bỏng, giống như một ngọn lửa, nhiệt liệt thiêu vào đáy lòng.
Người tới trên vai còn mang theo tuyết, phong trần mệt mỏi, trong lòng bàn tay quả thật nóng bỏng, giống như là một mồi lửa, nhiệt liệt đốt vào đáy lòng.
"Tôi về rồi." Thịnh Dư Hàng nói.
"Ừm." Mặt mày Tiêu Sở Dịch cong lên, liền có sao sa dịu dàng lọt vào đáy mắt, "Hoan nghênh trở về."
Cậu trở tay nắm tay anh lại.
Nơi này cũng là kỳ tích của cậu.
Nơi này cũng là nơi cậu trở về.