Sau hai ngày thân thiết ngắn ngủi, cũng đã đến lúc hai người tạm chia tay vì Vưu Diệc Tư phải đi quay phim mới.
Vưu Diệc Tư có nói sơ qua cho Tiền Bối, kịch bản lần này là anh vô tình đào được, được viết bởi một biên kịch khá trẻ, tình tiết rất thú vị, Vưu Diệc Tư cho rằng hiệu ứng sau khi khởi quay sẽ rất tốt.
Tiền Bối biết trước giờ kịch bản Vưu Diệc Tư nhận được toàn chất lượng chẳng ra sao, thấy anh cuối cùng cũng nhận được kịch bản mà anh thích, cảm thấy vui thay cho anh. Cậu nghĩ anh sắp bước vào thời kỳ sự nghiệp phát triển rồi, tuy rằng trong lòng không nỡ nhưng cậu lại không biểu hiện ra, vẫn tươi cười tiễn anh rời đi.
Khởi đầu hết thảy đều bình thường, mỗi ngày Vưu Diệc Tư đều chăm chỉ đóng phim, có thời gian rảnh liền nhắn tin wechat cho Tiền Bối, nhớ quá thì gọi điện một tí để nghe được giọng của đối phương, Tiền Bối cảm thấy yêu xa tuy gian nan, nhưng cũng rất ngọt ngào.
Thế nhưng có một ngày, Tiền Bối bất thình lình nhận được tin nhắn từ Vưu Diệc Tư: “Bối Bối, anh rất nhớ em, rất nhớ em, cũng muốn gặp em…” Nhưng tin nhắn này rất nhanh đã bị thu hồi lại.
Tiền Bối mới nhìn thì chỉ thấy ngọt ngào, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy có gì đó không đúng, khoảng thời gian này Vưu Diệc Tư trò chuyện với cậu rất nhiều đề tài, chỉ là không bao giờ nói thẳng ra là nhớ cậu, muốn gặp cậu. Quen nhau lâu rồi, Tiền Bối càng hiểu Vưu Diệc Tư hơn, anh trai của anh cũng không phải kiểu gậy đánh uyên ương, vì anh sẽ không để tình cảm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình và việc học hành của cậu.
Vậy thì… Điều gì thôi thúc khiến Vưu Diệc Tư gửi tin nhắn như vậy đến, rồi lại lập tức thu hồi?
Người đang yêu luôn có cách tìm được manh mối từ trong những câu nói, Tiền Bối có một linh cảm không tốt, cậu không nói trước với Vưu Diệc Tư mà đã xin nghỉ phép với giảng viên hướng dẫn, vội vã chạy đến thành phố B. Cậu muốn đi tham ban, chỉ khi nhìn thấy Vưu Diệc Tư cậu mới có thể an tâm.
Tiền Bối đến thành phố B rồi mới gọi điện thoại cho Vưu Diệc Tư, Vưu Diệc Tư vừa nghe thấy liền lập tức sắp xếp Toa Toa đi đón người.
Lần đầu tiên Toa Toa gặp Tiền Bối, cô không nhịn được quan sát từ trên xuống dưới, nghĩ đến tình huống hiện tại của Vưu Diệc Tư, cô không khỏi thở dài, ẩn ý nói với Tiền Bối: “Cậu đến rồi cũng tốt, giúp Diệc Tư phân tán suy nghĩ, gần đây trạng thái của anh ấy thật sự không tốt lắm.”
Đến trường quay rồi Tiền Bối mới biết câu ‘Trạng thái không tốt’ là đã nói giảm nói tránh. Chỉ mới một tháng không gặp mà Vưu Diệc Tư đã gầy đi rất nhiều, anh mặc đồng phục rộng thùng thình của bệnh viện, khi khom lưng còn có thể nhìn thấy gờ xương nổi lên, thật sự là gầy đến trơ xương. Tinh thần của anh cũng không tốt, Tiền Bối nhìn kỹ thì thấy dưới lớp make up làn da xám xịt, quầng thâm cũng khó mà che giấu.
Tiền Bối đau lòng không thôi, đúng lúc Vưu Diệc Tư đã quay xong phần hôm nay, cậu vội đè Vưu Diệc Tư xuống bắt anh nghỉ ngơi.
“Anh, sao anh gầy đi nhiều vậy?” Lúc nói giọng Tiền Bối rất buồn bã, nhìn thấy dáng vẻ Vưu Diệc Tư như thế này, cậu thật sự rất xót.
Vưu Diệc Tư động viên xoa đầu cậu: “Đừng lo, chỉ là dạo này anh nghỉ ngơi không tốt.”
Tiền Bối cau mày: “Anh còn giấu em?” Cậu nhìn thẳng vào mắt Vưu Diệc Tư, biểu cảm nghiêm túc nói: “Anh nói thật với em, chúng ta nghĩ cách giải quyết, khi nào tình huống của anh chuyển biến tốt em mới không lo lắng nữa.”
Vưu Diệc Tư thấy ấm áp trong lòng, biết nếu bây giờ còn tìm cớ lảng tránh thì Tiền Bối sẽ càng lo lắng hơn, anh đành nói thật: Sở dĩ anh gầy đi nhiều như vậy có liên quan rất lớn đến bộ phim này, trong phim này anh diễn nhân vật bị bệnh tâm thần. Khi mới bắt đầu quay anh còn có thể phân biệt được đâu là thực đâu là diễn, nhưng dần dần càng lúc càng khó tách biệt. Sáng nay anh còn mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh thật sự là người bị bệnh tâm thần, tình tiết thì giống như trong kịch bản, cuối cùng anh vẫn sẽ ốm chết trong bệnh viện. Vưu Diệc Tư tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì hoảng hốt không thôi, nên lúc đó mới không nhịn được gửi tin nhắn cho Tiền Bối.
Tiền Bối nghe xong thì viền mắt đỏ hoe, cậu đau lòng cho sức khỏe của anh, càng lo cho trạng thái tinh thần của anh, nhưng cậu không thể nào nói ra câu “Vậy không quay nữa” đó được, bởi vì cậu mỗi một bộ phim, mỗi một vai diễn anh đều hết sức nghiêm túc, cậu chỉ hi vọng mình có thể hỗ trợ anh ít nhiều cho đến khi quay xong bộ phim này.
Tiền Bối cố gắng gượng cười nói: “Anh ngốc quá, sao lại không phân biệt được đâu là thực đâu là phim? Bạn trai của anh mỗi ngày đều liên lạc với anh đó, cuộc sống của anh hết sức ngọt ngào, còn tràn đầy hi vọng nữa, đợi đến khi quay phim xong thì tất cả đều sẽ khá hơn.”
Vưu Diệc Tư nhướn mày, anh nhìn Tiền Bối chăm chăm rồi thở dài: “Bối Bối, Bối Bối… Em thật sự là bảo bối của anh. Em sùng bái anh, lúc nào cũng đặt mình ở vị trí thấp hơn, lại không biết với anh mà nói, em cũng là niềm hi vọng, là niềm tin của anh, em mới thật sự là người đứng ở vị trí cao hơn.”
Tiền Bối đến gần, hôn cái chụt lên hàng mi của Vưu Diệc Tư, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, như là muốn mượn hành động này giảm bớt mệt mỏi cho Vưu Diệc Tư: “Em không muốn đứng cao, cũng không muốn tiếp tục ngước nhìn, từ nay về sau chúng ta sóng vai đi, không có khó khăn gì là không có thể giải quyết.”
Đôi mắt Vưu Diệc Tư bỗng sậm đi, anh nâng mặt Tiền Bối lên cúi đầu hôn xuống. Tiền Bối ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của Vưu Diệc Tư, đôi môi chạm vào nhau, tiếng nước tí tách, tình ý kéo dài.
Trong lúc vô tình, tay của hai người đã dính vào nhau, mười ngón tay quấn quýt đan xen…