Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Vưu Diệc Tư đã lái xe đến đón Tiền Bối.
Tiền Bối dùng cả một đêm để tiêu hóa mối quan hệ mới giữa cậu và Vưu Diệc Tư, vậy nên hiện tại khi đối mặt với Vưu Diệc Tư cậu đã tự nhiên hơn nhiều.
Vưu Diệc Tư đưa Tiền Bối đi ăn sáng trước, ăn xong thì hai người lái xe đến nơi Vưu Diệc Tư chọn hẹn hò.
Nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ xe từ các tòa nhà cao ốc biến thành nhà ở phổ thông, rồi càng lúc càng thấy rõ núi non nước chảy thiên nhiên… Tiền Bối tò mò không thôi, rốt cuộc thì anh muốn dẫn cậu đi đâu?
Cuối cùng cũng đã đến điểm hẹn, Vưu Diệc Tư đưa Tiền Bối xuống xe, trước mặt Tiền Bối là một bãi biển có tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng, cậu nhắc nhở Vưu Diệc Tư nói: “Anh ơi, hay là anh đeo khẩu trang đi, để tránh bị nhận ra.”
Vưu Diệc Tư nói: “Không cần, bãi biển này thuộc tư nhân gia đình anh.”
Tiền Bối vừa nghe xong thì bối rối, gia đình Vưu Diệc Tư có hẳn bãi biển riêng thì sao lại nhận nhiều tài nguyên kém trong giới giải trí như vậy? Ngẫm lại quần áo của Vưu Diệc Tư, còn có chiếc ô tô của anh, thoạt nhìn đúng là có phong phạm con nhà giàu thật… Tiền Bối thầm nghĩ, trước đây cậu còn có ý nghĩ muốn bao nuôi Vưu Diệc Tư, đây chẳng phải là trò cười rồi sao? May quá may quá, anh ấy vẫn chưa biết suy nghĩ đơn phương này của cậu.
Hai người đi đến bờ biển, Tiền Bối lấm lét nhìn trái phải, nhìn thấy một chiếc du thuyền cỡ nhỏ đỗ cách đó không xa, không khỏi kích động nói: “Anh ơi, chúng ta ra biển chơi được không?”
Vưu Diệc Tư cười, không nói câu nào lập tức dẫn cậu lên du thuyền. Trên du thuyền có nhân viên chuyên môn, đợi bọn họ lên thuyền liền khởi động máy, hướng thẳng nơi biển rộng xa xăm.
Bầu trời trong xanh với những đám mây bồng bềnh trắng xóa, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên mặt biển như chiếc gương phản chiếu. Tiền Bối đứng trên mũi tàu, tắm mình trong làn gió biển mát lạnh buổi sớm, tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Tiền Bối rất thích hẹn hò như thế này, có thể cùng Vưu Diệc Tư hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh đối với cậu mà nói là một việc rất đáng giá. Tiền Bối nghĩ, quay đầu nhìn Vưu Diệc Tư, phát hiện Vưu Diệc Tư cũng đang đúng lúc nhìn mình, ánh mắt hai người chạm vào nhau, sự ngọt ngào chợt lan ra.
Du thuyền đã dần xa bờ biển, Vưu Diệc Tư bỗng nhiên nắm tay Tiền Bối, trong lúc Tiền Bối còn chưa kịp ngại ngùng thì anh đã dẫn cậu vào trong khoang thuyền.
Vưu Diệc Tư đưa Tiền Bối đi xem thiết bị lặn mà anh đặt trong chiếc du thuyền này, cũng hỏi Tiền Bối: “Bối Bối, em có muốn ngắm thế giới dưới nước cùng anh không?”
Tiền Bối vừa nghe đã hứng thú, nhưng lại có chút do dự: “Nhưng em không biết lặn…”
Vưu Diệc Tư cảm thấy dáng vẻ lúc này của Tiền Bối cực kỳ giống bé mèo xù lông duỗi móng vuốt thăm dò trong bể cá, anh cưng chiều xoa đầu Tiền Bối, nói: “Không sao, anh dạy cho em.”
Vưu Diệc Tư chỉ Tiền Bối cách đeo thiết bị lặn trước, sau đó hướng dẫn cậu cách hít thở và sử dụng thiết bị. Du thuyền dừng lại giữa biển, Vưu Diệc Tư để Tiền Bối bơi trên mặt nước trước, đợi Tiền Bối thích ứng được nước rồi mới dẫn Tiền Bối lặn xuống.
Thế giới dưới nước rất yên tĩnh, Tiền Bối cảm giác mình như biến thành một con sứa không trọng lực, trôi nổi lơ lửng không nơi nương tựa. Trong lòng Tiền Bối có hơi lo lắng sợ hãi, nhưng thấy Vưu Diệc Tư như chú cá linh hoạt bơi xung quanh mình, cậu nhất thời an tâm hơn nhiều — Có anh ấy ở đây, nhất định sẽ không sao hết.
Vừa lặn xuống chưa đầy hai mét đã nhìn thấy một đàn cá bơi qua, chúng nó bình thường ít khi thấy người nên cũng không sợ người, cứ thế lướt qua chỗ hai người đang lặn. Tiền Bối nhìn đàn cá bơi lượn uyển chuyển như thắt lưng, trông chúng rất hùng vĩ, màu sắc cũng sặc sỡ, thật sự là một trải nghiệm thị giác cực kỳ kinh ngạc và đáng hưởng thụ. Một chú cá nhỏ tò mò bơi về phía hai người họ, đánh bạo rỉa lên người Tiền Bối một cái, sau đó có lẽ thấy nhàm chán nên lại bơi đi. Tiền Bối mặc đồ lặn nên không cảm nhận được gì lúc cá rỉa, nhưng cậu cứ cảm thấy nơi bị chú cá đó rỉa tê tê dại dại, rung động đến tận đầu trái tim.
Xuống sâu hơn chút nữa, Tiền Bối thấy những khóm san hô đang nhảy múa, bọn chúng màu sắc rực rỡ, thậm chí có một số còn phát sáng, soi bóng đại dương thành muôn màu muôn vẻ. Tiền Bối nhớ lại tiên cảnh đọc được trong sách khi còn bé, chắc chắn cũng không thần kỳ và sống động như vậy.
Vì Tiền Bối là người mới học lặn nên Vưu Diệc Tư chỉ dẫn cậu lặn xuống tầm năm mét, sau đó thì trở lại mặt nước rồi lên lại du thuyền, Tiền Bối có một nhận xét hoàn toàn khác với dự tính về lần hẹn hò này đó là: Quá kích thích, chơi quá vui!
Vưu Diệc Tư nhận thấy Tiền Bối rất hài lòng về trải nghiệm lặn lần này, nhưng vẫn thấy áy náy: “Bối Bối, anh muốn dẫn em đi ngắm phong cảnh thế gian, nhưng vì thân phận nghệ sĩ nên hiện tại anh không thể dẫn em đi du lịch nhiều nơi, chỉ có thể đưa em xem cảnh quan dưới biển một chút… Em chờ anh một thời gian, khi đó chúng ta sẽ có tương lai tự do hơn.”
Tiền Bối cảm thấy ngọt ngào không thôi, đột nhiên có một sự thôi thúc trong lòng, cậu ghé người sát lại gần Vưu Diệc Tư, hôn lên má anh một cái, nói: “Anh, anh đã cho em rất nhiều rất nhiều điều bất ngờ! Huống hồ chúng ta còn có cả đời, sợ gì không thể khám phá non song thế gian này?”
Vưu Diệc Tư thầm nghĩ, phong cảnh thế gian có đẹp đến mức nào cũng không bằng lời yêu thương của Bối Bối.