Cố Thâm trở về ngày thứ tư, Yến Hàn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, ngày ngày đi theo y không chịu rời đi.
Chuyện này phi thường ảnh hưởng đến việc học của Cố Thâm. Y tức giận nói: "Là gan tính kế em lúc trước đâu?"
Yến Hàn nói: "Một lần dùng hết."
Cố Thâm hừ lạnh: "Em nếu biết là do anh cố ý, tuyệt đối sẽ không trở lại."
Yến Hàn tư duy nhạy bén, tự mình ăn một miếng đường: "Nói cách khác, em là nghiêm túc suy xét mới trở về? Bảo bối, sao em lại tốt như thế chứ."
Cố Thâm: "......"
Y cố ý thở dài: "Ai, hiện tại nghĩ lại trạm cứu trợ cũng khá tốt, kia mới chỗ mà em quen thuộc ——"
Yến Hàn bóp miệng y thành miệng gà con, tươi cười đắc ý: "Chậm, anh chỉ cho em một lần cơ hội."
Nói rồi cúi đầu hôn hai cái, càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng hôm càng không biết đủ.
Hiện tại tất cả xung quanh đều là người trong trường đi ngang qua, tuy rằng đã tuyên bố ở trong yến hội, nhưng Cố Thâm cảm thấy như vậy không tốt lắm, giơ tay dẩy mặt hắn ra.
"Không sai biệt lắm được rồi đó."
"Chưa được mà."
"Anh tránh ra."
"Không."
"Em muốn đi học!!!"
"......"
Hai người ồn ào nhốn nháo, rất giống học sinh tiểu học.
Học viên năm nhất mặt không cảm xúc, đã thành thói quen. Bất quá trong lòng bọn họ còn có một việc, càng nghẹn trên mặt càng rõ ràng, lúc thấy Cố Thâm càng rõ ràng hơn.
Lúc lớp cuối mở họp, Cố Thâm chủ động hỏi Chúc Lãnh: "Mấy ngày nay mấy cậu làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?"
Y còn tưởng rằng là do mình tú ân ái quá mức, khiến cho đàn cẩu độc thân bất mãn.
Kết quả Chúc Lãnh nhìn nhìn y, muốn nói lại thôi: "Cậu có nhớ hay không......"
Cố Thâm: "Ừ?"
Chúc Lãnh: "Chính là lúc trước cậu có nói."
Cố Thâm nghe không hiểu, hơi hơi nhíu mày: "Có chuyện nói thẳng."
Y thân là trợ giáo thực lực lại mạnh, ở trong học sinh rất có uy nghiêm, thấy y chau mày trong lòng Chúc Lãnh liền phát run, theo bản năng thẳng thắn lớn tiếng nói: "Cậu nói cậu bị bệ hạ bỏ rơi!"
Toàn ban tức khắc dừng động tác nhất trí quay đầu nhìn xem.
Cố Thâm đột nhiên ý thức được cái gì: "...... Có sao?"
Chúc Lãnh: "Có!"
Cố Thâm ý đồ giảo biện: "Không có."
Toàn ban: "Cậu có!"
Cố Thâm: "......"
Được rồi y có.
Nhưng y nói thật mà.
Tất cả học viên lớp cuối không ngờ y còn có thể quật cường đến thế, lập tức mồm năm miệng mười chia sẻ.
"Lúc chúng tôi được cứu ở biên cảnh, chính miệng các chiến sĩ nói cho chúng tôi biết, có một tra O bỏ rơi bệ hạ!"
"Đúng vậy, chúng tôi đều nghe qua, tuyệt đối không có sai."
"Nghe nói bệ hạ đã từng triệu tập tất cả chiến sĩ đi điều tra, nhưng không nghĩ tới đối phương chạy quá nhanh không đuổi kịp."
"Tuy rằng không biết có nhận sai tin tức tố không...... Cũng có thể là sai, cho nên lúc ấy chúng tôi còn tưởng là người yêu cũ của bệ hạ, nhưng kết quả chính Giải Phồn thiếu tướng nói người đó là cậu."
Học viên cả lớp: "Chính là cậu!"
Cố Thâm: "......"
Y có chút không phục: "Tôi không chạy, không tin mấy cậu tự mình đi hỏi."
Mấy ngày nay Yến Hàn đặc biệt dính người, mặc kệ mưa gió đều muốn đi học với Cố Thâm, cứ thế đưa đi đón về cho nên có thể gặp bệ hạ bất cứ hôm nào.
Vì thế mọi người liền đứng ngoài cửa chờ người tới, rốt cuộc chờ được người đến.
Yến Hàn nghe xong toàn bộ quá trình: "......"
Nhất thời không biết nên cười hay là nên bất đắc dĩ.
Việc này thật sự không cách nào nói rõ.
Lúc hai người về nhà, Cố Thâm còn ở một mực chắc chắn: "Không phải em vẫn luôn ở đó sao!"
Yến Hàn phản bác: "Làm sao anh biết được cái cây đó là em!!"
Cố Thâm: "......"
Y đột nhiên thay đổi đề tài: "Anh nhiều lần nhận nhầm em, em nói cái gì sao!"
Yến Hàn: "...... Hôm trước anh nhận ra mà."
Cố Thâm: "Anh thật sự cho rằng em không biết trên người mình có chip định vị?"
Yến Hàn: "......"
Cuối cùng y thành thành thật thật nhận sai: "Thực xin lỗi."
Hắn khắc sâu kiểm điểm chính mình lần sau cãi không lại cũng không dám tỏ thái độ, quyết định làm chút hoạt động thú vị vẫn tốt hơn.
Khi Thủ lĩnh mới của Liên minh thượng vị, Yến Hàn được đến tin tức, liền phái người đưa đi một phần lễ vật.
Nghe nói thủ lĩnh hiện tại là người trong gia tộc yếu nhất trong bảy đại gia tộc, cuối cùng nắm lấy cơ hội lần này trở thành người đứng đầu của bảy đại à không đúng...... Là sáu đại gia tộc như hiện nay. Mà Khang gia vốn là gia tộc có 3 đời thủ lĩnh bởi vì một trận khói lửa mà cuối cùng tất cả đều biến thành tro bụi.
Những bí mật đó, những quá khứ đó, hoàn toàn tan thành mây gió.
Hiện giờ liên minh trên dưới vui vẻ, đều bởi vì thủ lĩnh mới nhậm chức liền miễn thuế cho mọi người một năm thu nhập mà cao hứng.
Trùng tộc đứng nhìn toàn bộ vở kịch, tuy rằng không trợ giúp gì nhiều nhưng ít ra là không bỏ đá xuống giếng.
Mà tại Vùng Xám, vốn Tiền Lão Tam đang ở thế yếu lại bị cuốn vào tội danh tập kích thủ lĩnh cũ của Liên minh, mà bị Liên minh nhổ cỏ tận gốc. Hiện giờ Vùng Xám đã thành địa bàn của Điên lão nhị.
Tinh hệ lại chậm rãi khôi phục yên tĩnh như xưa.
- --------------- Hết ------------