Cố Thâm lại lần nữa mở mắt ra, y đã bị truyền tống đến tổng bộ của trạm cứu trợ. Đây là trụ sở mà nhiều người vẫn luôn tìm kiếm mà không có bất kỳ dấu vét nào, giống như nó chưa bao giờ tồn tại.
Nhà gỗ cổ điển, trụ điêu khắc rồng...... Phong cách này, cho dù là ở thế kỷ 21 cũng không dễ tìm, quả nhiên tràn đầy nước mắt của thời đại.
Một nhóm người vội vã đi tới chỗ này.
Ước chừng phải bảy tám người, có người mặc trường bào vấn tóc, có người mặc áo sơmi tây trang, lại có người mặc theo kiểu thịnh hành nhất của tinh tế, tất cả trộn lẫn vào nhau có thể nói là thiên kỳ bách quái.
Người đi đầu tiên là trạm phó mới nhậm chức, tình huống cụ thể thì mọi người đều biết, lần này do trạm trưởng cố ý an bài đến đây để nghênh đón y.
Cố Thâm cũng không ngoài ý muốn, cầm xiềng xích nặng trịch trong tay đưa cho ông. Nhìn dọc theo xiềng xích có thể thấy được phía cuối đang trói lão thụ yêu và một quả cầu màu đen, cả 2 sống chết không rõ.
—— không có biện pháp, này người này quá xấu, Cố Thâm thật sự không muốn đứng quá gần.
Phó trạm mới lên chức giật giật khéo miệng, vội vàng tiếp nhận.
Hiện tại trạm trưởng chưa về, cho nên việc xét xử chỉ có thể tạm hoãn. Hiếm khi được giây phút bình an thế này, vì vậy Cố Thâm quyết định ở lại thêm mấy ngày để nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau trạm trưởng tới gõ cửa.
Ông ta trông còn rất trẻ, mặc quần áo theo trào lưu thời nay, cuối đuôi tóc còn được nhuộm đỏ, giống như một đốm lửa lớn, nhìn qua thật sự rất giống đám trẻ trâu, hoàn toàn không có bộ dạng cao nhân xa rời thế tục.
"Nghỉ ngơi tốt chưa?"
"Ừ."
Trạm trưởng nói rõ ý đồ đến đây: "Hôm nay tôi định sẽ xử lý bọn họ, cậu có muốn đến xem không? Đây là cơ hội cuối cùng đó nha ~" âm cuối còn mang theo vài phần dụ dỗ.
Cố Thâm: "Có thể đốt ít hương thơm không?"
Trạm trưởng: "Đương nhiên."
Cố Thâm gật đầu: "Vậy tôi đi tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng."
Nhà tù của tổng bộ nằm trong kết giới.
Đây là cách bảo vệ phổ biến nhất của bọn họ, cũng là năng lực thuần thục và hoàn thiện nhất hiện nay. Mà những cách dùng để tra tấn thì khỏi phải nói, biết hắc xà thích nơi âm u ẩm ướt, và lão thụ yêu sợ lửa, cho nên đã cố ý nhột bọn họ ở nơi mà mặt trời có thể chiếu tới để bọn họ tự sinh tự diệt.
Hắc xà vốn quen thuộc dùng thủ đoạn, cho nên không cách nào tiếp thu được chuyện vừa mở mắt ra đã phát hiện mình lưu lạc đến tận đây.
Không nên a!
Rõ ràng một giây trước gã còn đang nỗ lực cắn nuốt linh lực, tại sao vừa mở mắt ra đã tới nơi này?
Gã nỗ lực nhớ lại chuyện trước đó, quay đầy lại nhìn thấy lão yêu thụ cách đó không xa liền vội vàng đi tới, ý đồ dùng cái đuôi đánh tỉnh lão.
Có lẽ phải 3-5 phút sau, lão thụ yêu mới phun ra ngụm máu đen, lúc này mới từ từ tỉnh lại, liên tục ho khan không ngừng: "Sao lại thế này!"
Nói xong như nhớ tới cái gì, đột nhiên đứng dậy, một bên ho khan một bên hoảng sợ đánh giá khắp nơi.
Ông ta còn nhớ rõ hình ảnh trước khi hôn mê —— một cổ thụ xanh ngát che trời, từng viên trái cây như ngọc treo trên cành, mỗi quả đều chứa đầy linh khí, như được mạ lên một lớp ánh kim. Đây là nguyên hình chân chính của Cố Thâm. Khác với hư ảnh xa hoa lộng lẫy, nguyên hình mang theo một uy áp bàng bạc!
Đây cũng là lần đầu tiên trong từng ấy năm tới nay lão thụ yêu bị áp chế đến phải quỳ rạp xuống mặt đất, không cách nào đứng dậy.
Ông ta không còn sự ghen ghét, không còn sự tham lam, càng không có sự điện cuồng, thậm chí đến một ý nghĩ phản kháng cũng không có, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất rồi run bần bật, cảm nhận được căn nguyên sợ hãi đến từ cây cổ thụ trước mắt, nỗi sợ ấy từng chút từng chút bò lên sống lưng, làm cho cả người sởn cả tóc gáy.
Sau đó ông ta bị một cái xe bay chứa linh lực đâm vào rồi đau quá ngất xỉu, trong lúc hoảng hốt hình như còn nghe được âm thanh nổ to.
Hắc xà: "......"
Gã nghe xong toàn bộ quá trình nhưng vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng: "Đây thực sự là một lão tổ tông?"
Lão thụ yêu châm chọc: "Cậu bị đánh thành ra thế này mà còn hỏi thế được sao?"
Hắc xà: "Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi! Sau khi tôi biến thành vũng bùn chính là đã nhập ma! Cho nên trí nhớ sẽ có hạn! Chính ông mới là bị đánh đến choáng váng!!!"
"Tôi cũng đâu nói vậy, đó là chính cậu nói, liên quan gì tới tôi khụ khụ khụ......"
"Ông chính là ý tứ này!"
"Khụ khụ khụ khụ......"
"U chà." Hai người cãi nhau đến khí thế ngất trời, thì đột nhiên có người tiến tới gần nhà tù, cười như không cười nói: "Xem ra mấy người vẫn còn rất thoải mái, còn có tâm trạng để cãi nhau cơ mà."
Hắc xà dựng đồng lạnh lẽo: "Thế nào, muốn bỏ đá xuống giếng?"
Người tới nói: "Làm sao có thể. Tôi chỉ làm theo phép, qua thu lại lệnh bài Phó trạm, thay, chỗ, ngài."
Phanh ——
Đuôi rắn hung hăng đập lên cửa nhà tù, căn bản không cách nào tới gần đối phương.
Gã cả giận nói: "Ngươi đừng đắc ý! Chờ đến khi ngươi hao hết linh lực kết cục cũng sẽ không tốt hơn ta hôm nay đâu!"
Phó trạm mới nhậm chức cười: "Giống ngài vì để duy trì linh lực mà giết hại đồng loại, rồi biến thành bộ dạng như vũng bùn thế này ấy hả, vậy thì tôi phải cố gắng mà biến thành người thường rồi sống cuộc sống bình bình đạm đạm thôi."
"Dù sao thì ngài quá xấu."
Dưới cơn thịnh nộ của hắc xà tiếng cười càng lớn hơn, phó trạm mới nhận chức điều khiển trong nhà giam thêm 2 cái mặt trời nữa, lại cười nói: "Không cần khách khí."
Hắc xà giận cực, cái đuôi không ngừng đánh vào nhà tù, hận không thể lao ra đồng quy vô tận. Bọn họ vốn là không cách nào đối phó, hiện giờ lại còn bị đạp lên trên mặt trào phúng, hắc xà cơ hồ mất đi lý trí.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Nhà tù giống như có người đang xếp hàng, từ người đến xem nào nhiệt cho đến người đến báo thù, một người tiếp một người không ngừng tiến vào, nhẹ thì trào phúng, nặng thì thêm hai cái mặt trời, đưa thể diện cùng thân thể bọn họ cùng nhau đạp dưới chân cọ xát.
Đến cuối cùng hắc xà bình tĩnh lại, cho dù người tới nói cái gì cũng không thèm phản ứng, giống như giếng cổ không chút dao động.
Rồi đột nhiên có một đám người đi vào quét tước, dọn dẹp, rồi lại đốt hương, thì vẫn xem nhẹ như cũ.
Từ bậc thang lên xuống truyền đến tiếng bước chân, theo đó chậm rãi lộ ra khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ.
Lão thụ yêu đột nhiên bắt đầu phát run, một bên ho khan, một bên khống chế không được cuộn tròn tay chân, đem chính mình tiến vào một góc xa nhất.
Cố Thâm ngồi ở ghế trên ngẩng đầu xem bọn họ, ánh mắt đầu tiên bị mặt trời trước mắt hấp dẫn.
Đếm sơ qua ít nhất phải ba, bốn mươi cái.
Cố Thâm: "......"
Tầm mắt nhìn xuống, vừa lúc đối diện với đôi dực đồng của Hắc xà. Hắc xà ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi ngươi tới làm cái gì!"
Cố Thâm hai chân vắt chéo, nhàn nhạt nói: "Tới xem tang gia khuyển. Thế nào, chỗ này còn cần ngươi cho phép thu vé vào cửa sao?"
Hắc xà nghẹn lại, mãi một lúc lâu vẫn không cách nào hé răng.
Gã vẫn có chút sợ hãi, không dám làm càn như đối đãi với những người khác, bây giờ gã chỉ có thể vừa cảnh giác vừa ra vẻ trấn định.
Sau một lúc lâu, Cố Thâm lại lần nữa mở miệng: "Hai người không muốn biết tình hình bên ngoài sao?"
Hắc xà cùng lão thụ yêu vì đắc thủ cũng coi như là bỏ vốn gốc. Một người sử dụng đám chim, chiến sĩ, tát cả những gì có thể lợi dụng ở Hoang Tinh để bám trụ Yến Hàn; một người khác thì kết trận vây khốn Cố Thâm vào trong, mục đích chính là phân tán bọn họ, cắt đứt tin tức, cũng là để thuận tiện xuống tay.
Tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng động tác lớn như thế vẫn khiến cho toàn bộ Đế quốc chú ý tới. Mà đám khói như nấm ở Biên cảnh càng đáng để chú ý hơn.
Đế quốc đưa ra lời giải thích là có phần tử liên hợp với tinh tặc đánh cắp có mật quốc gia, đồng thời làm thương tổn đến bá tánh Đế quốc, xúc phạm nghiêm trọng đến luật pháp liên minh các nước, cho nên phải thanh trừ.
Về sau để tiếp tục kết thúc lần quan hệ hữu nghị này, nên đang chuẩn bị tổ chức yến hội.
Hắc xà không thể tin: "Bọn họ tin? Liên minh thì sao? Sao không thấy bọn họ liên hệ thủ lĩnh? Bọn họ không phát hiện ra thủ lĩnh mất tích sao?"
"Ai nói thủ lĩnh liên minh mất tích?" Cố Thâm quét mắt nhìn lão thụ yêu, ý vị thâm trường nói, "Thủ lĩnh Liên minh sẽ không xảy ra chuyện ở Đế quốc."
Y cố tình cường điệu, mặt khác hai người cũng không phải kẻ ngốc, sắc mặt nháy mắt đen lại.
Đây là con bài cuối cùng của bọn họ.
Bọn họ cho rằng có thân phận thủ lĩnh liên minh, chẳng sợ hiện tại chịu chút khó xử, chỉ cần có thể đi ra ngoài liền sẽ vào núi ở.
Nhưng hiện tại bọn họ không xác định.
Lúc này Lão thụ yêu đột nhiên có dũng khí, xông lên hộc máu kêu to: "Không có khả năng! Tôi có để lại người ở liên minh! Bọn họ sẽ cứu tôi! Các người tốt nhất là đừng đụng đến tôi!"
Cố Thâm: "Ông không phải cho rằng chúng tôi sẽ không làm gì, chờ mấy người đến động thủ đó chứ?"
Lão thụ yêu cả người phát lạnh, đột nhiên có dự cảm bất thường: "Cậu có ý tứ gì?"
Cố Thâm đột nhiên có hứng thú, cẩn thận giải thích: "Ý tứ chính là, tất cả đều là cố ý vì mấy người mà dựng sẵn."
Yến Hàn sao có thể trơ mắt nhìn y nhiều lần bị người xuống tay, chi nên đã sớm phái người trà trộn vào liên minh —— có cấu tổ chức của liên minh khác với hình thức kế thừa của đế quốc, cũng không giống với trời sinh trùng vương như Trùng tộc trời, liên minh chính là do mấy đại gia tộc hợp thành, mỗi ba năm sẽ đề cử con cháu ưu tú nhất trong gia tộc lên đài thi đấu.
Nơi này nước rất sâu.
Lúc trước đã sớm mai phục hạt giống, bây giờ ngoài mặt thì nói thủ lĩnh Liên minh đã mất tích nhưng trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra Thủ lĩnh đã chết, cho nên mọi người cũng đều linh hoạt lên.
Bọn họ cũng từng yêu cầu Đế quốc phải làm cho rõ, nhưng chỉ cần vừa mở miệng, Đế quốc liền quay ngược lại chất vấn bọn họ là vì sao lại cùng tinh tặc đánh cắp cơ mật của Đế quốc? Dù sao cùng ngày hôm đó mọi người đều đã xem video ghi hình, và thấy được tiêu chí của liên minh trên 6 chiến hạm của tinh tặc!
Liên minh không lấy ra được chứng cứ phản bác, lại không muốn vì thủ lĩnh cũ mà phí quá nhiều sức lực, vì thế dứt khoát tạo thành cảnh yên ổn giả tạo, đồng thời đạt thành hiệp nghị bí mật với Đế quốc.
Thủ lĩnh Liên minh sẽ không xảy ra chuyện ở trong nội cảnh Đế quốc.
Nhưng cũng không sống để trở về.
Nghe xong toàn bộ quá trình, lão thụ yêu cùng hắc xà đều dại ra hai giây, trăm lần không nghĩ tới chính mình suốt ngày kêu đánh nhạn, lại bị nhạn quay lại mổ vào mắt.
Hắc xà ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, rồi nằm trên mặt đất đưa lưng về phía bọn họ không nói chuyện nữa.
Gã kỹ không bằng người.
Nhận.
Ngược lại là lão thụ yêu không chịu tiếp thu sự thật, cứ luôn nhắc mãi: "Sẽ không sẽ không, tôi là thủ lĩnh, tôi là trưởng tử đứng đầu bảy gia tộc lớn của Liên minh, bọn họ sẽ không từ bỏ tôi, sẽ không sẽ không."
Cố Thâm hỏi ông ta: "Ông thật sự là người đó sao?"
Lão thụ yêu đột nhiên dừng lại.
Ông ta không phải.
Ông vốn dĩ chính là cây cối thành tinh, sao có thể có quan hệ huyết thống với nhân loại.
Ông ta chỉ là người bị Liên minh bắt nhốt rồi lợi dụng, sau những ngày bị lột da tổn thương căn cơ thì cuối cùng ông ta cũng kiếm được cơ hội giết chết thủ lĩnh thật rồi giả mạo đến bay giờ.
Đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ chính mình vì báo được đại thù mà vui sướng ra sao, thậm chí ông ta còn đem xương thịt của thủ lĩnh cũ nghiền nát thành tro bụi.
Hình như bắt đầu từ ngày đó ông ta cũng dần thay đổi.
Ông ta không còn sợ hãi quá nhiều đồ nữa, cứ thế một đường đi thẳng, chờ đến khi quay đầu lại ông ta mới phát hiện ra rằng mình cũng đã biến thành thứ mà mình sợ hãi nhất.
"Ha ha ha ha ha......" Lão thụ yêu cười cười rồi nước mắt liền xuống dưới, ông ta nhìn Cố Thâm nói: "Tôi không hối hận."
Cố Thâm trước sau thần sắc nhàn nhạt: "Nói cho mấy người một tin tức tốt, bảy đại gia tộc liên minh rất nhanh chỉ còn 6 cái."
Lão thụ yêu càng thêm vui sướng.
Hắc xà không có động tĩnh.
Cái này không liên quan đến gã.
Cố Thâm quét mắt nhìn bóng dáng hắc xà, đứng dậy nói: "Lại nói cho hai người một tin tức xấu. Sở dĩ chúng tôi có thể biết được mưu kế của mấy người, là do trạm trưởng theo dõi truy tìm dấu vết các trường hợp mất tích của đồng loại trong hai năm qua mới có kết quả."
Hắc xà đột nhiên cứng đờ.
Cố Thâm xoay người rời đi, lúc bước lên cầu thang còn gặp thoáng qua người bước vào tiếp theo.
Dư quang nhìn thấy đuôi tóc đỏ rực của đối phương, đỏ như mặt trời.
Chờ đến lúc gặp lại trạm trưởng, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Đối phương thực nghiêm túc hỏi y: "Ngài cùng Bệ hạ đế quốc là thiệt tình yêu nhau sao?"
Cố Thâm quét mắt nhìn tư liệu thật dày trong tay hắn, hiểu rõ nói: "Cậu chuẩn bị nói với tôi về chuyện lừa hôn?"
"Không khác lắm." Trạm trưởng đưa tư liệu cho y, "Mọi người đều đã trưởng thành, có được phán đoán của chính mình, tôi không thể can thiệp. Nhưng lấy thân phận là trạm trưởng tôi có nhiệm vụ nhắc nhở ngài nguy hiểm, cho nên mong ngài xem rồi tự mình quyết định."
"Nếu, ngài muốn mượn cơ hội này rời đi, tôi có thể giúp ngài."
Trước lúc rời đi trạm trưởng nói.
Cố Thâm trầm mặc, lật xem tư liệu.
Tư liệu này quá nặng nề, tất cả đều dùng máu thịt ra để làm kinh nghiệm. Trong lúc bọn họ phối hợp điều tra, không có ai mà không nói chính mình nguyện ý nói ra để nhắc nhở người sau không cần lại giẫm lên vết xe đổ, không cần theo chân bọn họ.
Bụng người cách một lớp da, hoạ bì họa cốt khó họa tâm những câu chữ này xuất hiện ngày càng thường xuyên.
Bọn họ thật sự bị thương thấu tâm can.
Thủ đô Đế quốc.
Yến hội quan hệ hữu nghị do bất ngờ xảy ra chuyện mà bị kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng đến.
Ăn uống linh đình, vừa múa vừa hát.
Các học viên lần đầu tiên tham gia loại yến hội này nên rất là câu thúc, túm túm cổ áo, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Cậu có cảm thấy buồn bực hay không."
Huấn luyện viên đi ngang qua gõ lên đầu nhóc đó một cái: "Đem nút áo trên cùng cởi ra!"
Học viên mặt đỏ, chạy nhanh cởi bỏ, quả nhiên tốt hơn rất nhiều.
Huấn luyện viên lại khe khẽ thở dài, hiểu rõ không liên quan gì tới nút áo, kỳ thật mọi người đều có chuyện đè nén trong lòng, cho nên tự nhiên sẽ không thoải mái.
Đặc biệt là bệ hạ ngồi ở trên cao.
Đã hồi lâu không nhúc nhích.
Kỳ thực Giải Phồn cũng sốt ruột, nhưng anh sốt ruột vô dụng, khuyên bệ hạ hai lần đều bị tống cổ xuống dưới, kêu anh lăn xa một chút.
Anh cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể mệnh lệnh người hầu chuẩn bị mỹ thực đến lay động bệ hạ, vạn nhất nghe mùi sẽ đói bụng thì sao?
Ánh mắt Giải Phồn đi theo, thời khắc chú ý.
Sau mấy món đồ ăn, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được bệ hạ ngẩng đầu, đáy mắt mang theo ánh sáng cũng mang theo ý cười.
Nụ cười này anh hết sức quen thuộc, theo bản năng quay đầu.
Một bóng dáng cao gầy cất bước đi tới, do ánh sáng chiếu tới mà không thấy rõ dung mạo, cuối cùng mọi người cùng gọi ra một cái tên.
"Cố Thâm!"
Y đã trở lại.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Hoàn văn toàn 】
Lời tác giả:
Đến đây là kết thúc, đằng sau còn có một chương nhỏ nói về chuyện kế tiếp.
Thuận tiện nhỏ giọng lải nhải vài câu.
Trạng thái của tôi đúng là không tốt, thực xin lỗi. Sau 2 lần thất hứa càng ngày càng không tin tưởng chính mình, cho nên dứt khoát tồn chương rồi đăng một lần.
Quỳ xuống cầu tha thứ.
Tôi về sau không bao giờ lập flag.
Lời editor: Vậy là truyện ngắn 54 chương đã kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi, truyện còn nhiều chỗ thiếu sót mong mọi người thông cảm. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày k xa trong một hố mới.