Lục Tịch nói không phải, hẳn là không phải thật. Chị ta lúc nào cũng nghiêm túc, không giống người sẽ đi nói dối mấy chuyện này.
Tư Ngữ cảm thấy mình bị bệnh đa nghi rồi, xấu hổ gật đầu, nói: "Không có gì đâu ạ."
"Từ từ đã." Đang định xoay người rời đi, Lục Tịch bỗng dưng gọi nàng lại.
"Sao thế?"
Lục Tịch nhìn vào điện thoại của nàng, chần chờ hỏi: "Mấy tấm ảnh ban nãy... Em gửi cho chị được không?"
...Chị mà không nói thì tôi cũng quên mất luôn đấy.
"Gửi cho chị làm gì?"
"Chị muốn."
Lại là cái kiểu ra vẻ ôn nhu này.
Tư Ngữ hoảng loạn trong lòng, nàng nắm chặt điện thoại, nhướn mày nói: "Không cho đấy."
Lục Tịch:....
"Giờ em xoá hết."
Lục Tịch: ( ▔- ▔)...
Như là sợ Lục Tịch nhào đến lấy mất điện thoại, Tư Ngữ quay lưng bỏ chạy, mãi cho đến một lúc sau, không thấy người đuổi theo nàng mới chịu dừng lại.
Tư Ngữ thở hổn hển, mở album, bấm vào tấm ảnh chụp chung kia.
Lục Tịch cao khoảng hơn 1m7, Tư Ngữ cao 1m65, chiều cao chênh lệch của hai người không lớn lắm. Nhưng không hiểu sao trong ảnh Lục Tịch nhìn cao hơn nàng rất nhiều. Rõ ràng các nàng không hề dính vào nhau, nhưng nhìn giống như nàng đang rúc vào trong lồng ngực của cô, lại thêm chênh lệch chiều cao, hệt như một con chim nhỏ đang nép vào người chủ nhân.
Trong ảnh, mặt nàng đỏ hồng đến tận mang tai, Tư Ngữ nhìn kiểu gì cũng thấy mình giống như cô vợ bé của đại tổng tài trong mấy tiểu thuyết ngôn tình ba xu.
Không biết là do Lục lão phu nhân không biết chụp ảnh, hay là do Lục Tịch không có thói quen chụp ảnh với người khác mà nàng có thể thấy được, ẩn trong đôi mắt phượng hoàng lạnh lùng câu người kia là sự ôn nhu chưa từng có trước đây.
Chỉ bằng một tấm ảnh chụp bình thường, các nàng lại trông giống như một đôi tình nhân ngọt ngào đang trong giai đoạn nồng nhiệt.
Tư Ngữ xoa xoa gương mặt nóng bừng, cắn chặt môi dưới.
Làm sao mà tôi gửi cho chị cái ảnh này được?
Cứ coi như nàng chưa thấy gì đi.
Khi ngón tay dừng lại trên nút 'xoá', Tư Ngữ lại do dự.
Bỏ cảm giác kì lạ trong lòng qua một bên, nàng nghiêm túc xem cét lại tấm ảnh, quả thật cũng không tồi.
Đây là lần đầu tiên các nàng cùng đứng trong một khung hình, nói không chừng sau này sẽ không còn cơ hội chụp nữa.
Tâm tư xoay chuyển giữa xoá với không xoá, bỗng dưng nàng nghe tiếng gọi: "Kiều Kiều, lại đây chụp ảnh với bà đi!"
Dưới bóng cây hoa anh đào, Lục lão phu nhân vậy tay với nàng.
Tư Ngữ hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại, cười khanh khách đáp lại: "Con tới liền!"
Buổi tối Lục Tịch về nhà, Tư Ngữ cũng không định ở lại nhà họ Lục để khỏi phải xấu hổ lúc phân phòng ngủ.
- -----
"Mình đi nào." Sau khi ăn xong cơm chiều, Lục Tịch nói với nàng.
Căn nhà kia thuộc quyền sở hữu của Lục Tịch, nữ phụ sau khi kết hôn với cô thì mới dọn vào ở, Tư Ngữ không có lý do để từ chối cô, nàng mơ màng 'ừ' một tiếng.
Sau khi chào tạm biệt Lục lão phu nhân, các nàng lái xe rời khỏi Lục gia.
Lúc ra gara lấy xe, Lục Tịch nói: "Xe của chị đang để ở công ty "
Tư Ngữ chỉ vào mấy chiếc siêu xe khác, nói: "Ở đây nhiều xe như vậy, chị chọn đại một chiếc đi."
"Chị lái không quen." Ánh mắt Lục Tịch sáng quắc, đúng lý hợp tình nói: "Em lái xe đưa chị về với."
Lần trước ở nghĩa trang, Lục Tịch kêu tài xế lái xe về trước để đi nhờ xe nàng, Tư Ngữ không thèm so đo với cô. Giờ có nhiều xe như thế, chị ta còn muốn giả bộ để đi nhờ xe nàng! Hừ, kịch bản này cũng lộ liễu quá đó.
Tư Ngữ nheo nheo mắt, hỏi: "Chị cố ý chứ gì?"
Lục Tịch thản nhiên đáp: "Ừ, chị muốn đi xe của em."
"Được không?"
Được được cl nhà chị ấy.
......
Xe hơi rời khỏi khu biệt lập của người giàu, chậm rãi ra đường lớn.
Tư Ngữ muốn lái thật nhanh, về nhà càng sớm càng tốt. Tâm tình hiện tại của nàng có hơi loạn.
Sợ lại lần này lại tẻ ngắt giống lần trước, Tư Ngữ định bật nhạc lên để làm dịu bầu không khí ngượng ngập. Chưa kịp đưa tay lên, nàng đã nghe người ngồi bên cạnh hỏi: "Cuối tuần này, bộ |Nụ cười của em| sẽ có buổi gặp mặt quảng bá ở Đài truyền hình thành phố H, có phải em cũng đến đó không?"
|Nụ cười của em| là bộ phim truyền hình do chính Quang Ảnh giải trí tự sản xuất, Lục Tịch là tổng tài của công ty, chị ấy biết chuyện này cũng không có gì kì lạ.
Tư Ngữ không hiểu cô đang muốn nói gì, nhưng ít nhất vẫn là lãnh đạo quan tâm hỏi han, nàng nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ, đúng rồi."
"Đây là lần đầu em lên sân khấu, có căng thẳng không?"
"Ai bảo chị là lần đ..." Tư Ngữ nói đến đây thì đột nhiên im bặt, tim nàng nhảy vọt lên cổ họng.
Xém chút nữa thì nàng nói ra hết...
"Gì cơ?"
Tư Ngữ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, thoải mái nói: "Chỉ là đến quảng bá phim mà thôi, không phải là biểu diễn, em không căng thẳng lắm."
"Vậy là tốt rồi."
Phù...
"Kế hoạch tiếp theo của em là gì? Muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian hay muốn tiếp tục quay phim?" Lục Tịch nói: "Năm nay không có kịch bản phim gì nổi bật, nhưng có hai bộ cũng tạm ổn. Nếu em muốn diễn thì cứ nói với chị, chị sẽ bảo Trần Nghiên đưa kịch bản cho em chọn."
Tư Ngữ suýt nữa phanh gấp.
Xe dừng lại trên đường, Tư Ngữ nhìn đèn đỏ trước mặt, nàng nghiêng đầu, nhìn Lục Tịch như thể gặp quỷ.
"Ể... Chu Kỳ đã xếp kín lịch cho em rồi à?"
Tư Ngữ lắc đầu, nàng nhìn thẳng vào cô, mấy giây sau, do không chịu nổi ánh mắt của cô nên quay đi.
Sau khi vào Quang Ảnh Giải Trí, Tư Ngữ chưa từng phiền lòng vì vấn đề thiếu tài nguyên, bỏi vì Lục lão phu nhân từng yêu cầu Lục Tịch phải để dành tài nguyên tốt cho nàng, và cô cũng đã làm điều đó.
Nhưng những tài nguyên ấy đều là thông qua người đại diện Chu Kỳ giao đến tay nàng, đây là lần đầu tiên Lục Tịch chủ động đưa tài nguyên cho nàng chọn.
Trước kia Lục Tịch lạnh như băng, cô không thèm quan tâm đến sự nghiệp của nàng, cùng lắm chỉ hỏi thăm sơ qua một hai câu lấy lệ, không hề có chuyện quan tâm nàng tỉ mỉ kĩ càng như bây giờ.
Sao tự dưng chị ta lại quan tâm nàng như vậy chứ...
Nàng còn phát hiện ra một điều thú vị khác. Trước kia, hầu như Lục Tịch không nói quá năm câu một ngày, gần đây có vẻ như chị ta nói nhiều hơn hẳn.
Thậm chí, trong khi đang bàn về một đề tài nào đó với nàng, cứ được một lúc thù Lục Tịch lại ngưng lại, tựa như cô đang cố tìm từ để diễn đạt điều cần nói.
Tâm tình Tư Ngữ rối loạn, nhìn thấy Lục Tịch lại muốn nói thêm, nàng vội lên tiếng cắt ngang: "Đừng nói nữa, em đang lái xe."
Để phòng ngừa ai đó lại nói chuyện quấy nhiễu nàng, Tư Ngữ bật nhạc lên, vặn volume lên mức cao nhất.
Xe đi vào trong hầm, ánh sáng của đèn đường biến mất.
Lục Tịch rất hỏi nàng, có phải cô đã nói sai cái gì chọc em không vui không
Môi cô khẽ mấp máy, nhưng cũng không nói gì cả.
Tự dưng, cô lại thấy nhớ Tư Ngữ hồi trước, khi ấy em suốt ngày ríu rít nói chuyện bên tai cô.
Trước kia, cô ngại Tư Ngữ làm phiền mình, bây giờ đến lượt em ghét bỏ cô, thật đúng là thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Ẩn mình trong bóng tối, Lục Tịch không chút kiêng nể mà ngắm nhìn người ngồi bên cạnh.
Vừa về đến nhà, Tư Ngữ chạy nhanh vào phòng của mình.
Lục Tịch nhìn bộ dạng hấp tấp của nàng, cô dựa người trên tay vịn cầu thang, chút ánh sáng trong mắt tản đi, chỉ còn lại mỏi mệt.
Hiện giờ, Tư Ngữ hoàn toàn không đáp lại cô, rốt cuộc là em chán ghét cô, hay trong lòng em vẫn còn vấn vương Lâm Diệc Ngôn?
Chu Kỳ có việc nên cuối tuần không thể đi theo Tư Ngữ. Một ngày trước khi khởi hành, cô gọi điện cho nàng để bàn kĩ công việc.
Quảng bá phim cần hai ngày, không cần mang theo quá nhiều quần áo. Tuy nhiên, Tư Ngữ vẫn xếp cả một vali đầy, bên trong là những trang phục cần dùng để lên sân khấu.
- -----
Máy bay cất cánh lúc 10 giờ, vì sợ kẹt xe nên Tư Ngữ quyết định đến sân bay sớm một chút.
Khi Tư Ngữ kéo vali ra khỏi phòng, nàng đụng phải Lục Tịch đang đi tới.
"Chào buổi sáng." Lục Tịch nói.
"Ò..."
Tư Ngữ nhấc vali lên.
Một cánh tay vươn tới, cầm lấy quai kéo của vali, giúp nàng chia sẻ một phần trọng lượng.
Tư Ngữ nhìn nhìn cánh tay trắng nõn kia, lại quay sang gương mặt lãnh đạm của Lục Tịch, nói: "Không nặng đây, em tự xách được mà."
Lục Tịch giả vờ không nghe thấy, cô cùng nàng xách vali xuống dưới tầng.
Tư Ngữ không kịp ăn bữa sáng, chào tạm biệt dì Triệu rồi vội vã kéo vali ra gara.
Chưa kịp mở cốp xe, nàng nghe thấy giọng nói của người nào đó phía sau: "Bỏ vào xe của chị đi."
Tư Ngữ đột nhiên xoay người, nhìn Lục Tịch, ngẩn ngơ hỏi: "Sao lại bỏ vào xe của chị?"
"Chị đưa em đến sân bay."
Lục Tịch thấy nàng ngớ người, cô dứt khoát định lấy vali bỏ lên xe của mình.
Tư Ngữ chậm nửa nhịp mới phản ứng lại được, nàng giữ chặt vali lại, hỏi cô: "Rốt cuộc là chị bị sao vậy hả?"
"Chị đưa em đi."
"Em không hỏi cái này!"
"Vậy em muốn hỏi gì?" Lục Tịch kiên trì hỏi lại.
Không hiểu sao Tư Ngữ lại thấy bực bội, nàng tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Hôm qua, chị bóc trứng gà cho em, đưa nước cho em, đòi em chụp ảnh chung, lại còn hỏi thăm công việc của em trên đường về... Rốt cuộc là chị muốn cái gì vậy?"
Những lời này, nàng nghẹn cả một buổi tối, lý trí nói cho nàng biết là không nên hỏi, nhưng nàng vẫn không nhịn lại được.
Lục Tịch rũ mắt nhìn nàng, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới bọng mắt, đáy mắt cô lập loè tia sáng, nhẹ giọng nói: "Chị muốn theo đuổi em."