Lúc Tư Ngữ thần thanh khí sảng đi xuống cầu thang xoắn ốc thì nghe thấy Lục lão phu nhân và bảo mẫu đang nói chuyện về muỗi.
Bảo mẫu chỉ vào vết muỗi đốt trên cánh tay, phàn nàn: “Thời tiết vừa mới bắt đầu ấm lên, những con muỗi đáng ghét này liền xuất hiện. Tối hôm qua bà có bị muỗi đốt không?”
“Ta da dày thịt béo, sợ muỗi đốt không nổi.” Lục lão phu nhân trêu đùa xong, nhìn thấy Tư Ngữ, thuận tiện hỏi nàng: “Tối hôm qua con có bị muỗi đốt không?”
“Không ạ.” Tư Ngữ tung tăng chạy đến, cười hì hì nói: “Tối hôm qua con ngủ rất ngon.”
Tuy rằng ban đầu bị mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về người nào đó lưu lại trong phòng khiến không có cách nào ngủ được, nàng đành phải bật đèn chơi điện thoại, chơi một lúc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tư Ngữ ngủ một đêm không mộng mị, lúc tỉnh dậy còn cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì tối hôm qua nàng đã cố ý bật đèn ngủ, mà cái đèn đặt dưới sàn kia không biết đã bị tắt đi từ khi nào.
Cũng có thể là nàng ấn công tắc lúc nửa tỉnh nửa mơ?
Chi tiết nhỏ như vậy Tư Ngữ cũng không có để ở trong lòng.
Nàng ngồi xuống cùng ăn bữa sáng với Lục lão phu nhân.
“Ơ, Đại tiểu thư!” Một bảo mẫu khác đang quét tước vệ sinh ở trên lầu bỗng hô lên đầy kinh ngạc: “Cô về từ lúc nào vậy?”
“Chào buổi sáng a di.” Một thanh âm thanh lãnh vang lên: “Ba giờ sáng tôi mới về tới nhà, không làm ồn đến mọi người chứ?”
“Không có không có, tối hôm qua tôi ngủ sớm, cũng không biết cô trở về lúc nào.”
Tư Ngữ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy mặc quần áo ở nhà màu đen trắng bước xuống, có chút ngạc nhiên.
Sao Lục Tịch lại ở nhà?
Ngay sau đó lại nghĩ: Tối hôm qua không phải là Lục Tịch giúp nàng tắt đèn đi đấy chứ?
Nhưng mà lúc nàng tỉnh dậy, nhìn thấy giường đệm ngăn nắp gọn gàng như mới, hiển nhiên là chưa có ai nằm lên. Lục Tịch đi ra từ chỗ nào?
Lục lão phu nhân cũng rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Lục Tịch: “Tịch Tịch, không phải hôm qua con nói là đi công tác không về được sao?”
Tầm mắt Lục Tịch hờ hững liếc nhìn một vòng, dừng lại một lát trên mặt Tư Ngữ, sau đó bình tĩnh dời đi, nói: “Xong việc thì con về.”
“Vậy sao con không ngủ thêm một lát?” Lục lão phu nhân nghe cô nói ba giờ sáng mới về đến nhà có chút đau lòng, nhưng mà thấy trạng thái tinh thần của cô lại rất tốt, nhìn không ra mỏi mệt.
Lục Tịch cong cong khóe môi, nói: “Đói quá nên dậy ạ.”
Bảo mẫu trông coi ở phía sau Lục lão phu nhân vội nói: "Để tôi đi lấy chén đũa cho Đại tiểu thư."
“Cảm ơn a di.” Lục Tịch đi nửa vòng quanh bàn ăn, rất tự nhiên mà kéo ghế dựa bên cạnh Tư Ngữ ra ngồi xuống.
“Kiều Kiều, sao vừa rồi con không nói là Tịch Tịch đã về?” Ánh mắt Lục lão phu nhân sáng quắc nhìn Tư Ngữ phía đối diện.
Tư Ngữ liếc mắt nhìn người nào đó đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Con cũng không biết chị ấy trở về lúc nào.”
“Tối hôm qua các con không có ngủ cùng nhau sao?” Lục lão phu nhân lập tức bắt lấy trọng điểm.
Trong lòng Tư Ngữ lộp bộp nhảy dựng, theo bản năng nhìn về phía Lục Tịch.
Ánh mắt Lục Tịch dịu dàng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Trở về muộn quá, con sợ làm em ấy thức giấc, nên ngủ ở phòng cho khách.”
Tư Ngữ nói thầm trong lòng: Bảo sao không thấy đâu, hóa ra là lén vào phòng cho khách.
Có điều ánh mắt cùng giọng điệu của Lục Tịch là như thế nào đây? Cho dù là muốn diễn kịch cho Lục lão phu nhân xem, cũng không cần phải nhập vai đến mức như vậy đi?!
Tư Ngữ thật sự không quen với sự dịu dàng đột ngột của cô, vội quay đầu đi, cầm lấy một quả trứng gà luộc trong chén, đang muốn bóc vỏ, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới.
Tư Ngữ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lục Tịch lấy đi mất quả trứng gà của nàng.
Lục lão phu nhân sợ cholesterol cao nên không ăn trứng gà, nhưng mà bảo mẫu lại không phải chỉ luộc mỗi một quả, người này sao cứ phải nhất quyết giành với mình!
Chẳng lẽ quả trứng gà mình chạm vào thơm ngon hơn???
Nhìn Lục Tịch làm như không có việc gì mà bóc vỏ quả trứng lấy đi từ trong tay nàng, Tư Ngữ nghiến răng.
Kệ đi, ở trước mặt bà nội lười so đo với cô.
Tư Ngữ thở hắt ra, lúc vươn tay muốn lấy quả trứng gà khác, lại bị người bên cạnh nắm lấy cổ tay.
Tư Ngữ bực mình, trừng mắt nhìn cô: “Rốt cuộc chị muốn gì?”
Lục lão phu nhân cảm thấy khác thường, đặt bát xuống tò mò nhìn qua.
Vẻ mặt Lục Tịch không thay đổi, bỏ quả trứng gà đã bóc vỏ được một nửa vào trong tay nàng, nói: “Ăn đi.”
Tư Ngữ: “....”
Lục lão phu nhân che miệng cười khúc khích.
Bảo mẫu đi tới nói: “Đại tiểu thư càng ngày càng biết cưng chiều.”
Lục Tịch không bày tỏ ý kiến, cầm lấy bát và thìa bảo mẫu đưa cho, tự múc đầy bát cháo, mới ăn một miếng, phát hiện ra người bên cạnh đang ngẩn người, nói: “Sao vẫn chưa ăn? Hay là muốn tôi bóc hết vỏ cho em?”
“Không... Không cần.”
Tư Ngữ ngồi thẳng lưng, ở dưới ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chăm chú kia khẽ cắn một miếng lòng trắng trứng, không nếm ra hương vị gì, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Là nàng tiểu nhân chi tâm*.
(*) Một vế trong câu Dĩ tiểu nhân chi tâm, độ quân tử chi phúc: Nghĩa là dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ý là lấy lòng dạ xấu để đo tấm lòng tốt của người khác.
Nàng cho là Lục Tịch muốn giành trứng gà với nàng, không nghĩ tới là muốn bóc vỏ trứng gà giúp nàng.
Trước kia cho dù muốn show ân ái ở trước mặt Lục lão phu nhân, các nàng cũng chỉ giả vờ tương kính như tân một chút mà thôi, loại hành động nhìn thì bình thường nhưng lại rất thân mật như bóc vỏ trứng gà này, là lần đầu tiên Lục Tịch làm.
Vì sao?
Là vì muốn diễn cho Lục lão phu nhân xem, hay là bởi vì nàng...
Trái tim Tư Ngữ đột nhiên đập nhanh hơn, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, nuốt trọn cả quả trứng gà xuống.
“Khụ ——”
Ăn vội quá nên nàng bị nghẹn lòng đỏ trứng.
Một cốc nước lọc đúng lúc xuất hiện ở trước mặt nàng, Tư Ngữ không chút nghĩ ngợi cầm lên uống, uống xong mới phát hiện người đưa nước cho nàng là Lục Tịch, biểu tình hơi ngừng lại.
“Ăn chậm một chút.” Lục Tịch nói.
Muốn chết quá....
Tư Ngữ nghiêm túc nghi ngờ Lục Tịch có phải đã bị người khác xuyên vào hay không, thiết lập tính cách băng sơn đâu rồi, tại sao đột nhiên lại trở nên ôn nhu như vậy???
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa sáng, lau miệng qua loa, nói: "Bà nội, thời tiết hôm nay rất đẹp, để con đẩy bà đi ra ngoài đi dạo chút đi!"
Ở lại lâu hơn một chút nữa, nàng sợ là phải bị người nào đó nhìn đến mức tan chảy.
Khoảng thời gian trước trời luôn mưa, hôm nay trời quang đãng hơn, hoa đào trong vườn nở rộ rực rỡ.
Tư Ngữ hái một bông hoa đào xuống, cài lên tai Lục lão phu nhân, dùng filter làm đẹp có hiệu ứng đặc biệt chụp lão nhân gia một bức ảnh, nói: “Bà nội, bà trông thật dễ thương!”
Lục lão phu nhân lần đầu tiên được chụp kiểu ảnh dễ thương như thế này, cảm thấy rất có hứng thú, chỉ vào bông hoa bên tai nói: “Có giống với tạp chí con chụp không?”
Tối hôm qua Tư Ngữ mang quyển tạp chí kia về đưa cho Lục lão phu nhân xem, tạo hình trên trang bìa của nàng là cài một bông hoa đào bên tai. . truyện teen hay
“Vậy thì con cũng cài hoa, chúng ta cùng chụp một bức đi.”
“Được được.” Lục lão phu nhân thích thú nói: “Để bà chọn một bông đẹp nhất cho con.”
Già rồi ngược lại biến thành trẻ con, Tư Ngữ thấy bà rất vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Có rất nhiều bông hoa đào đã nở rộ, Lục lão phu nhân nhìn hoa cả mắt, chợt thoáng nhìn thấy một bóng dáng đi tới, cất giọng nói: “Tịch Tịch mau tới đây, giúp vợ con chọn một bông hoa đẹp nhất đi!”
Tư Ngữ đang dùng camera chụp ảnh Lục lão phu nhân hái hoa bỗng giật mình, ngước mắt, cách một gốc cây hoa đào, va phải ánh mắt Lục Tịch.
Bình thường Lục Tịch ăn rất chậm, hôm nay sao lại ăn sáng nhanh như vậy? Tư Ngữ hơi buồn bực.
Lục Tịch nhìn nhìn hoa đào bên tai Lục lão phu nhân, lại nhìn nhìn cái tai nhỏ nhắn của Tư Ngữ, từ trên cành lá hái một bông hoa nụ đang chớm nở xuống, nói: “Vậy bông này đi.”
Lục lão phu nhân nheo mắt nhìn nhìn, ghét bỏ nói: “Bông hoa này còn chưa nở hết, bảo con chọn bông đẹp nhất, sao con lại qua loa lấy lệ như vậy.”
Lục Tịch nhìn thẳng về phía Tư Ngữ, không mang theo một tia xâm phạm, bị ánh mặt trời chiếu vào càng tăng thêm vài phần nhu hòa, nói: “Hoa có đẹp đến đâu cũng không có đẹp bằng em ấy.”
Khóe miệng Tư Ngữ hung hăng giật giật.
Rốt cuộc người phụ nữ này bị làm sao vậy!
Đầu tiên là bóc vỏ trứng gà giúp nàng, hiện tại lại nói những lời âu yếm buồn nôn này, chẳng lẽ thật sự bị người khác xuyên vào rồi?!
Lục Tịch nói xong mới nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm, trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng dần dần ửng hồng, cô quay đầu đi ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi thực sự cảm thấy em đẹp hơn những bông hoa đó, không có ý nịnh nọt đâu.”
Tư Ngữ: “.........”
Không cần thiết phải nhấn mạnh lại đâu.
So với sự kinh ngạc của Tư Ngữ, Lục lão phu nhân thật ra rất vui vẻ, đẩy đẩy Lục Tịch, nói: “Cài cho Kiều Kiều đi, bà muốn chụp một bức với Kiều Kiều.”
Lúc Lục Tịch cầm bông hoa đào kia lại gần, Tư Ngữ theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng sợ Lục lão phu nhân nghi ngờ nên đành kìm lại.
Khi ngón tay thon dài vén tóc lên, đụng phải vành tai mẫn cảm của nàng, thân thể Tư Ngữ cứng đờ.
Nàng không dám động đậy, chỉ muốn tất cả kết thúc thật nhanh.
Lục Tịch cũng không cài lâu, trong vài giây đã cài hoa xong cho nàng.
Tư Ngữ thở phào một hơi.
“Cần tôi chụp cho không?” Lục Tịch rũ mắt nhìn nàng.
Tư Ngữ giống như là đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng đưa điện thoại cho cô, cách xa cô, chạy đến phía sau xe lăn, từ phía sau vòng tay ôm lấy Lục lão phu nhân: “Bà nội nhìn vào camera.”
“Được rồi.” Lục lão phu nhân nói.
Người phụ nữ trong màn hình cười lộ lúm đồng tiền đẹp như hoa, so với hoa đào chớm nở kia còn kiều diễm hơn.
Lục Tịch đã rất lâu không có nhìn thấy nàng tươi cười xán lạn như vậy, trong lúc nhất thời có chút thất thần.
“Được chưa Tịch Tịch!” Lục lão phu nhân giơ mỏi tay, thúc giục.
Lục Tịch bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn dung nhan như hoa trong màn hình kia, ngón tay nhẹ nhàng ấn nút.
“Được rồi.”
“Mau mau cho bà xem.” Lục lão phu nhân gấp không chờ nổi, nói.
Lục Tịch đưa điện thoại qua.
Lục lão phu nhân hài lòng gật gật đầu, nói: “Chụp cũng được, nhưng mà nếu thêm tai mèo tai thỏ thì vui hơn.”
“Thêm tai gì?” Lục Tịch nghe không hiểu.
“Chính là thêm hiệu ứng.” Tư Ngữ giải thích: “Không sao đâu bà nội, chụp xong rồi thêm vào cũng được.”
Lục Tịch nhìn nàng thành thạo chỉnh ảnh, còn có tai mèo và chòm râu dễ thương, hiểu rõ: “Hóa ra còn có thể như vậy.”
“Chị chưa từng chụp như vậy sao?”
Lục Tịch lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi rất ít khi chụp ảnh.”
“....”
Tâm niệm Lục Tịch khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nàng: “Hình như chúng ta chưa bao giờ chụp ảnh cùng nhau.”
Tư Ngữ khẽ “A” một tiếng, nhớ lại một lúc, nói: “Không có.”
“Chụp không?”
“....”
“Chụp đi! Bà chụp cho các con.” Lục lão phu nhân cầm lấy điện thoại Tư Ngữ, chỉ trong một giây biến thành nhiếp ảnh gia, nhiệt tình nói: “Tịch Tịch con ôm eo Kiều Kiều đi, thân mật chút.”
Lục Tịch: “....”
Tư Ngữ: “....”
“Ôm đi!” Lão nhân gia không kiên nhẫn.
Hai người nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.
“Kết hôn lâu như vậy rồi, các con còn thẹn thùng cái gì?” Lục lão phu nhân trêu chọc.
Tư Ngữ không nghĩ nhiều nữa, chủ động tiến lên một bước, nói: “Nhanh lên.”
Lục Tịch nhìn biểu tình đoan chính rộng lượng của nàng, trầm mặc, thấp giọng nói câu “Xin lỗi”, hai tay ôm lấy eo nàng.
Tuy rằng đối phương cố tình không cho hai người tiếp xúc vào những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể, nhưng Tư Ngữ vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Sát lại gần quá khiến nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở Lục Tịch lướt nhẹ qua má nàng, vừa ngứa vừa nóng.
Quá dày vò.
Lục Tịch nhìn vành tai đang đỏ lên của nàng, ánh mắt hơi hơi thay đổi.
Muốn chạm vào....
“Tách tách ——”
Tiếng chụp ảnh cắt ngang rung động trong lòng Lục Tịch, cô bình tĩnh lại, đứng thẳng lưng nhìn về phía trước.
Lục lão phu nhân giúp các nàng chụp xong, vui vẻ nói: “Các con xem bà chụp thế nào?”
Tư Ngữ cũng không dám nhìn kỹ ảnh chụp chung của hai người trên màn hình, mở to mắt khen ngợi: “Bà nội, bà giỏi quá!”
“Vậy thì bà sẽ giúp các con chụp thêm mấy tấm nữa.” Lục lão phu nhân phấn khích nói.
Còn muốn chụp nữa!!!
“Ai u ——” Tư Ngữ ôm bụng, nhíu mày nói: “Bà nội con mót quá, con phải đi toilet!”
Không đợi hai người còn lại kịp phản ứng, lòng bàn chân như bôi dầu của nàng đã chạy đi.
Tư Ngữ lập tức chạy thẳng vào toilet, ba phút sau mới bước ra, liền nhìn thấy một bóng người ngồi ở trên sô pha, bước chân hơi khựng lại.
Dư quang của Lục Tịch thoáng nhìn thấy nàng, đứng lên, đưa điện thoại cho nàng: “Chu Kỳ vừa nhắn tin cho em.”
Tư Ngữ vẩy vẩy giọt nước trên tay, cầm lấy điện thoại, mở khóa xem tin nhắn.
Chu Kỳ dặn dò nàng một số việc cần chú ý để ngày kia đi đến thành phố H thu chương trình Lục, Tư Ngữ nhắn hai chữ “Đã biết”, tắt điện thoại, ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt nóng bỏng của Lục Tịch, mất tự nhiên mà dời đi, hỏi: “Bà nội đâu?”
“Đang ở bên ngoài với a di.” Lục Tịch nói: “Tôi lên lầu ngủ thêm đây, em tiếp bà đi.”
Tư Ngữ “Ừ” một tiếng, lúc sắp sửa bước ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đêm qua chị có nhân lúc tôi ngủ mà vào phòng không?”
Nàng vốn dĩ cho rằng cái đèn kia là do mình trong lúc ngủ mơ tắt đi, hiện tại Lục Tịch đã về, nàng có chút hoài nghi.
“Không có.” Lục Tịch mặt không đổi sắc mà nói.