Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 65
________
"Sau này dậy sớm một chút." Cố Thanh Hà không có gì vui vẻ, chỉ nhẹ giọng đáp lại đối phương.
Cô bé cũng cúi người, nhanh chóng bổ sung: "Bác sĩ Cố, em sẽ không như vậy nữa, bác là thần tượng của em, lần sau em sẽ cố gắng hơn."
Cô bé nói xong thì thang máy cũng lên tầng 6, Cố Thanh Hà nhìn qua rồi nói câu khích lệ "Vậy cố lên" rồi đi.
Trên đường đi đầu cô còn hiện lên khuôn mặt của Ngôn Trăn.
Cô nhớ Ngôn Trăn mặc dù chỉ xa cách chưa đầy một giờ.
Cố Thanh Hà đứng lại, hít sâu một hơi, thậm chí cô còn muốn đến chỗ khám nghiệm tử thi để bình tĩnh lại.
Cô bé ngơ ngác nhìn bóng lưng của Cố Thanh Hà rồi thấy lòng cũng nhẹ nhõm. Bác sĩ Cố chắc không so đo với mình đi, xem ra người này cũng đâu có đáng sợ, tuy nói chuyện lạnh lùng nhưng lại rất hấp dẫn.
"Tiểu Gia, em sợ hả?" Chị Đồng đi đến mỉm cười vỗ vỗ Hạ Dĩ Gia đang đứng ngốc.
Hạ Dĩ Gia khẩn trương nuốt khan rồi lắc đầu: "Chị Đồng, em thấy bác sĩ Cố tốt mà."
"Tốt? Không phải lúc nãy bác sĩ Cố còn bảo em ngày mai không đến sao?" Chị Đồng ngạc nhiên. Cố Thanh Hà lúc nào cũng mặc kệ tuổi tác, giới tính, nam nữ gì đó, nhưng mà dám chạm vào cô thì cô sẽ độc mồm chửi đối phương đến chết, mặc dù cô là người ít nói, không thích nói chuyện.
"Bác sĩ Cố bảo em phải dậy sớm." Hạ Dĩ Gia nhẹ nhàng nói rồi thẹn thùng cười.
"Vậy thôi?" Chị Đồng không tin nổi. Trước kia có người mới đến nên không biết mang theo thức ăn vào thang máy chung với Cố Thanh Hà sau đó vừa khóc vừa chạy, hôm sau cũng mất dạng luôn. "Xem ra hôm nay tâm tình bác sĩ Cố tốt, em may đó."
Hạ Dĩ Gia cong môi ngượng ngùng: "Chị Đồng, em hâm mộ chị quá, chị còn đứng chung phòng phẫu thuật với bác sĩ Cố nữa."
Vương Đồng ngạc nhiên xem Hạ Dĩ Giai như con quái vật nhỏ, làm y tá nhiều năm còn đầy kinh nghiệm, xét về thâm niên thì cũng hơn Cố Thanh Hà, nhưng đối phương nào quan tâm tuổi tác, tuổi nghề, cái gì sai thì đều chỉnh cho tới. Có vị trợ lý thứ hai của bác sĩ Giang Nhiễm trước kia còn bị Cố Thanh Hà la đến khóc trong phòng mổ.
"Nghe nè, bác sĩ Cố được người bệnh nói là thượng đế, là bồ tát sống nhưng với chúng ta là quỷ Satan. Chủ nhiệm Hầu còn không làm lại cô, em nói xem, khủng bố không?" Vương Đồng xua xua tay, nhìn Tiểu Gia với ánh mắt: "Đứa trẻ này còn quá nhỏ."
"Chị Đồng, cho em hỏi một câu, bác sĩ Cố..." Hạ Dĩ Gia dừng chút rồi nhẹ giọng: "Còn độc thân không?"
Vương Đồng cười ghẹo: "Em thấy cô ấy cấm dục như vậy thì lấy đâu ra người yêu?"
"À." Hạ Dĩ Gia mỉm cười, gật đầu, đồng tình với quan điểm của đối phương.
"Nhưng mà nè, chị nói thật, lúc bác sĩ Cố mới vào khoa thì có nhiều người ngưỡng mộ rồi theo đuổi lắm. Dù sao cô ấy cũng xuất sắc như vậy, mấy giám đốc bệnh viện còn muốn giới thiệu con trai, cháu trai các kiểu, đến cả Viện trưởng Vương còn muốn giới thiệu cháu mình cho Cố Thanh Hà, em biết Tiểu Sở không? Là cái người bên khoa chỉnh hình, nam thần khoa bên đó, lúc trước còn theo đuổi bác sĩ Cố của chúng ta nữa." Đối với nhiều chuyện, Vương Đồng rất tận tâm mà hóng, truyền cho người đến sau là đạo nghĩa không thể chối từ.
Hà Dĩ Gia lo lắng: "Tiếp theo thì sao?"
"Chắc bị bác sĩ Cố từ chối, ai cũng chướng mắt, cũng không thân cận với ai nên người khác cũng thôi chuyện làm mai."
"Cũng đúng, chắc chắn tầm mắt bác sĩ Cố rất cao, cũng không biết chị ấy thích người như nào." Hạ Dĩ Gia dùng giọng điệu vi diệu cảm thán.
Vương Đồng nhìn vãn bối đã mê muội Cố Thanh Hà, nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Gia, chờ mai này em lên làm như chị rồi còn cùng bác sĩ Cố đứng trên bàn mổ, chị chống mắt lên xem em còn nói bác sĩ Cố dịu hiền không." Nói xong thì Vương Đồng chạy về khoa mình để chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.
Hạ Dĩ Gia mím môi rồi lấy bánh trứng trong túi ra, nhưng không hiểu tại sao lại không thích món bánh mà bản thân yêu thích nữa, bác sĩ Cố không thích dầu mỡ như này. Tiểu Gia nghĩ nghĩ rồi bỏ vào lại túi, ném thùng rác, từ nay về sau không ăn đồ có mùi vị nặng nữa.
Mà lúc này ở bên kia ~~
Sau khi bị tiếng chuông chấn động lần thứ 19 thì Ngôn Trăn cũng nhịn xuống việc muốn ném điện thoại ra cửa sổ. Nàng vươn tay ra, rất cáu kỉnh cầm lấy điện thoại.
"Aloooooo!!!"
Nàng bực mình hét cho đầu dây bên kia nghe.
Chú Giả cũng bị sự ân cần thăm hỏi này doạ hết cả hồn.
Tổ tông nhà chú chẳng phải có truyền thống dậy sớm sao? Sao mới dọn đến nhà mới mà ngủ đến trưa? Không lẽ hôm qua có vận động đặc biệt gì sao...
Không biết con rùa nào mà làm cho Ngôn Trăn mê muội đến nỗi chuyển nhà.
"Trăn Trăn cục cưng nhỏ ơi! Bây giờ mặt trời lên cao lắm rồi, xem xem bây giờ là mấy giờ, không phải cháu nói đến công ty sao? Đại Lang đã lái xe đến tiểu khu chờ con lâu lắm rồi! Gọi điện cho con cũng không được..."
Ngôn Trăn nghe cái decibel the the của chú Giả mà cau mày giơ điện thoại ra xa.
Sau khi đối phương ngừng nói, Ngôn Trăn cũng để chế độ loa ngoài.
"Con biết rồi, hai mươi phút nữa con xuống, kêu anh Lãng đứng đó đợi con."
Ngôn Trăn nghe tiếng thở dài bất lực của chú Giả, vui sướng vươn vai.
Nàng có thể thề với trời, đêm qua là lần duy nhất trong ngần ấy năm nàng ngủ được giấc ngủ ngon mà không có giật mình vào nửa đêm. Cái giường này như kiểu có ma lực, giúp nàng thả lỏng thần kinh chìm vào giấc ngủ như ngã vào kẹo bông gòn. Nàng nhìn nhìn nhiệt độ trong nhà, ấm, chắc chắn có người tăng nhiệt độ, trước khi ngủ nàng chỉnh 25, thật ra thì cũng hơi lạnh.
Cố Thanh Hà đã vào phòng nàng.
Nàng mỉm cười, nghĩ mình tào lao nhưng cũng mong nó là thật. Nàng nhẹ nhàng mở cửa bước ra, đúng thật là Cố Thanh Hà đã đi làm, trên bàn còn có tờ giấy nhắn.
Ngôn Trăn vén mái tóc dài xoăn xoăn nhìn nét chữ xinh đẹp trên giấy mà không giữ được khóe miệng giơ lên. Nghe lời Cố Thanh Hà, nàng múc bát cháo từ nồi giữ ấm ra.
"Thơm quá àaaa..."
Ngôn Trăn hít mùi thơm gạo nếp mà cảm thán. Nhưng ăn cháo không thì vô vị, Ngôn Trăn là một người có khẩu vị nặng, biết Cố Thanh Hà không ăn cay, ăn đồ cũng thanh đạm nên nghĩ xem không biết trong nhà còn có đồ ăn kèm hay trứng vịt muối gì gì đó hay không.
Lại thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh –
Có đồ chua ở hộp trong ngăn thứ hai.
Ngôn Trăn vui vẻ nhìn vào tủ lạnh, mấy hộp thức ăn được sắp xếp ngay ngắn trong đó, nhìn qua nhìn lại thì tìm được hộp thuỷ tinh, đúng là đồ chua.
Chắc là do mẹ Cố Thanh Hà làm.
Ngôn Trăn không khỏi nuốt nước bọt, vội gắp một ít bỏ vào đĩa nhỏ, phần còn lại thì trả trở về.
Ôi, dưa chua đỏ tươi trông thật ngon miệng.
Ngôn Trăn vừa húp cháo nếp vừa ăn hết đồ chua mẹ tự làm, tuy muốn ăn bát thứ hai nhưng với tư cách là một nữ minh tinh, nàng không thể nào muốn làm gì thì làm, dù sao gần đây còn có lịch quảng cáo.
Ngôn Trăn hài lòng liếm môi dưới, dọn dẹp sạch sẽ rồi đi rửa mặt. Nàng chọn chiếc váy bó sát màu da cùng cái áo vest nhỏ khoác lên người rồi nhìn mình trước gương, xinh đẹp động lòng người, tóc còn xoăn xoăn, nhưng mà hình như Tiểu Cố quên mua dầu dưỡng cho nàng rồi, vừa lúc ra ngoài, sẵn tiện bảo nhà thiết kế lấy hai chai, cho Cố Thanh Hà một chai.
Đang định ra ngoài lại nhớ đến cái đồ quan trọng quên mang, Ngôn Trăn quay lại, đeo chiếc lắc lên tay, đúng là an tâm hơn nhiều.
Bất kỳ dịp nào, Ngôn Trăn cũng sẽ mang chiếc lắc này. Lúc đầu có mấy người nghĩ Ngôn Trăn được bên trang sức tài trợ nhưng mà cái này hình như cũng hơi cũ đi, mấy người có con mắt tinh tường đều thấy nó lạ. Nhưng mà tiếc thay, mấy thương hiệu hợp tác gì đó Ngôn Trăn cũng chẳng muốn, nhưng ai cũng thấy bình thường, vị đại minh tinh nào mà chẳng có chút lạ lùng đâu, Ngôn Trăn dù sao cũng là hàng đầu nên cũng chẳng ai khó xử nàng.
Từ thang máy đi ra gara là dáng người duyên dáng, thướt tha của mỹ nhân, nhưng vừa mới đi chưa được bao lâu đã bị cái xe bảo mẫu màu đen chặn lại.
Chọc đến cái cậu thiếu niên nhém đụng phải thanh lùi xe.
"Này này, anh nhìn cái giống gì thế?" Bạn gái bên cạnh trừng mắt nhìn qua.
Chàng trai tỉnh táo lại, tuy khu bọn họ ở cũng là khá tốt nhưng chưa bao giờ thấy vị minh tinh nào ở bên này. "Tiểu Na, hình như anh thấy đại minh tinh! Anh thấy đúng là nàng đó."
"Hình như cái quần gì, ai đẹp anh chẳng xem là minh tinh! Biến cho bà!"
...
Anh Lãng, tài xế kiêm vệ sĩ cau mày, lái xe né cái cặp đang cãi nhau trước mặt, anh hơi lo lắng nên nhắc nhở Ngôn Trăn đang nghỉ phía sau: "Tiểu Trăn, không phải gì nhưng chỗ bên kia tốt mà, em thực sự muốn ở bên này sao?"
Ngôn Trăn tháo kính, mở đôi môi đỏ mọng: "Không sao, anh đừng lo, em tự tính toán. Cái người kén chọn như cậu ấy cũng ở được thì chắc chắn chỗ này khá tốt."
Khoảng cách giữa các toà nhà cũng lớn, một tầng hai hộ, một hộ phía đông nơi có nhiều ánh sáng.
Hơn nữa, hàng xóm bên cạnh là hai ông bà cụ thích ru rú trong nhà.
Hiệu quả cách âm cũng rất tốt, thích hợp để làm tình.
Ah, làm...tình, khi nào hai người có thể làm?
Ngôn Trăn đột nhiên đỏ mặt, cầm lòng chẳng đặng mà rùng mình, lại nghĩ đến đầu ngón tay lạnh lẽo của Cố Thanh Hà thì hưng phấn không thôi. Xem thường chút nội tâm tà ác của mình.
Khi nào chú ngỗng nhỏ của nàng mới có dục vọng đây, làm sao bây giờ, nàng hoài nghi Cố Thanh Hà thật đó, không biết có bị lãnh cảm hay không nữa.
Nàng buồn rầu ngẫm nghĩ, sau lại hơi quay đầu nhìn vào chỗ đậu xe của Cố Thanh Hà. Ha, ngỗng nhỏ ngốc nghếch Tiểu Cố hôm nay thật không lái xe, làm cái xe màu đen xinh đẹp, ngạo nghễ đậu ở ô XE-05.
Xe cũng như người, cấm dục mười phần.
Ngôn Trăn hạ kính xe, chăm chú nhìn chiếc ô tô kia, càng nhìn lại càng thích. Nàng còn nhớ hôm ở chỗ triển lãm còn cùng Bác Sinh trào phúng con người ta là sẽ không có cô gái nào muốn lái, bây giờ nghĩ lại thì thấy mắt mình mù, cái xe này đẹp như vậy cơ mà.
Anh Lãng nhìn Ngôn Trăn mở cửa kính thì vội vàng kéo lên.
"Tiểu Trăn, chúng ta phải kỹ."
"Biết rồi."
Ngôn Trăn đồng ý sự tỉ mỉ của anh Lãng, mặc dù vẫn muốn nhìn kỹ xe Cố Thanh Hà.
"Anh Lãng, anh nói xem, anh thích một người sẽ thích hết mọi thứ của họ sao? Em cảm thấy mọi thứ mà cậu ấy sở hữu đều khiến em hạnh phúc." Ngôn Trăn dùng tay móc lọn tóc, tinh nghịch biết rõ còn cố hỏi.
Anh Lãng khẽ cau mày, kỳ thực anh không biết gì về mấy chuyện tình cảm nam nữ, do đó mới độc thân nhiều năm như vậy. "Tiểu Trăn có người thích sao?"
Dù không hiểu, nhưng anh Lãng, người đã theo bảo vệ nàng suốt 5 năm vẫn có thể nhìn ra.
Trước đây Ngôn Trăn sẽ không bao giờ tuỳ tiện hỏi mấy câu như này, tình cảm luôn trống rỗng, mấy cái tai tiếng, thị phi kia đều là sai sự thật, chỉ có Đàm Hằng tiểu chân chó kia, thỉnh thoảng sẽ chọc Ngôn Trăn, hỏi ra một, hai, ba, bốn, năm gì gì đó.
Đáy lòng Ngôn Trăn vẫn luôn giấu một người, nhưng không ai biết đó là ai.
"Em có người thích không phải mọi người đều biết sao? Còn muốn ở đây giả vờ vô tội, em ghét nhất các người như vậy." Ngôn Trăn cười ghẹo, nàng cũng biết ngoại trừ chú Giả cùng mấy người khác biết chuyện này thì Đàm Hằng lại càng hưng phấn không chịu nổi.
Nhưng nàng cũng không nói thẳng là Cố Thanh Hà, dù sao cuối cùng mọi người sẽ biết, tình cảm nào có thể che giấu như vậy, mà nàng cũng sẽ không giả vờ.
Anh Lãng mỉm cười, tập trung lái xe.
Mấy năm qua anh cũng coi Ngôn Trăn như em gái nên chân thành, hi vọng Ngôn Trăn gặp được người trong lòng. Còn về việc dọn vào chỗ này, tuy rằng cậu em Đàm Hằng không nói nhưng giờ ngẫm lại anh cũng hiểu nên chẳng có gì phải lo.
Xe chạy đến toà nhà cao chót vót, mỗi lần Ngôn Trăn ngước nhìn thì đều cảm thấy chắc kiến trúc sư bị thoái hoá cột sống cổ chứ ai rảnh mà làm cái toà nhà nhìn chênh vênh như này vậy trời.
Ngôn Trăn vừa bước xuống, anh Lãng đã che ô rồi bước theo nàng.
_____
Bà Têy: Trình đồ nhìn nhận của vị bác sĩ cấm dục nào đó = một cô công chúa nhỏ thích chơi xấu còn ngủ nướng trên giường.
Ngôn Trăn: Hình như thấy hơi bị xúc phạm.
Mà cô công chúa này ngày nào cũng có mấy cái suy nghĩ mà trẻ vị thành niên không thể vào nka.
__________
Phân nửa rồi quý dị ơiiiiii
Mà chương sau dài quá, gõ hồi thấy nó mười mấy trang nên hơi đuối, mai post hen