Edit+beta: LQNN203
Ghế * dành cho nữ? Cái quái gì đây?
Nghe thấy thuật ngữ kỳ lạ phát ra từ miệng Phí Nghi Chu, Ân Tô Tô chết lặng, đôi mắt đen trong veo mở to hơn cả chiếc chuông đồng, cô lắp bắp buột miệng: "Ghế, ghế gì cơ?"
Người con trai cả cầm cuốn sách hướng dẫn trong tay, ung dung đưa cho cô, uể oải mà hàm ý nói: "Đây, trong sách hướng dẫn viết như vậy, em xem xem?"
Sau đó Ân Tô Tô bối rối bước về phía trước, lấy cuốn sách từ tay Phí Nghi Chu, cụp mắt xuống và xem xét kỹ lưỡng.
Thấy cuốn sách hướng dẫn này khá tinh tế, in màu trơn, bề mặt giấy rất mịn, trên bìa có mấy chữ Hán - hướng dẫn sử dụng ghế * dành cho nữ.
Ân Tô Tô:...
Khóe miệng Ân Tô Tô không ngừng co giật, một số cảm xúc phức tạp khó giải thích bằng lời, cô lại run rẩy đưa ngón tay lật sang trang đầu tiên.
Chỉ trong vài giây, đọc sơ qua đoạn đầu tiên, khuôn mặt trong sáng và thuần khiết của cô đỏ bừng.
Ghế * dành cho nữ, đúng như tên gọi, là chỗ dựa giúp tăng thêm khoái cảm cho cuộc ân ái của các cặp đôi. Cách sử dụng cũng vô cùng thần kỳ, cần treo một đầu sợi dây thừng lên ghế tình yêu ở nơi cao rồi cho người dùng ngồi lên ghế.
Vì loại ghế này sử dụng dây thừng có độ đàn hồi cực mạnh nên không chỉ đảm bảo an toàn cho người ngồi mà còn giúp cả hai bên dễ dàng thực hiện trực tiếp nhiều động tác khó với sự hỗ trợ của dây thừng...
Đùng một tiếng, đầu Ân Tô Tô nổ tung như quả cà chua chín, ngón tay như bị bỏng, cô ném cuốn sách hướng dẫn có "hình minh họa" xuống đất với vẻ khiếp đảm.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, một bàn tay mảnh khảnh như ngọc lọt vào tầm mắt cô, duyên dáng và bình tĩnh cầm cuốn sách lên.
Phí Nghi Chu rũ mí mắt xuống, tiếp tục đọc hướng dẫn, không ngước mắt lên mà hỏi nhỏ: "Ghế này em mua khi nào?"
Ân Tô Tô lấy tay che mặt, xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình, mặt đỏ bừng giải thích: "Em, sao em lại vô cớ mua thứ này chứ? Đây là quà chị Lương tặng em, chiều nay nhận được em cũng không mở ra nhìn, tiện tay vứt vào xe mang về."
"Lương Tịnh tặng quà cho em?" Nghe vậy, trong giọng điệu bình tĩnh thường ngày của đại thiếu gia ẩn chứa một tia kinh ngạc hiếm thấy. Anh khẽ ngước mắt lên, ánh mắt sau tròng kính vô tình rơi vào khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, hỏi: "Sao Lương Tịnh lại tặng em thứ này?"
Lúc này, trong đầu Ân Tô Tô tràn ngập những hình minh họa trong sách hướng dẫn, cơ thể cô khô khốc không thể giải thích được, mặt càng ngày càng nóng, không đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ tiếp tục che má, do dự: "Chị Lương nói, những gia tộc hào môn hàng đầu đều là mẹ quý nhờ con, em nên mang thai sinh con cho anh càng sớm càng tốt, củng cố địa vị con dâu lớn nhà họ Phí."
Lời vừa dứt, phòng ngủ chính rộng lớn rơi vào im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, Phí Nghi Chu lười biếng nhướng mày, ném cuốn sách sang một bên, đôi chân dài chậm rãi bước đến chỗ Ân Tô Tô, đứng yên, rồi đưa bàn tay phải khớp xương rõ ràng về phía cô, xòe ra.
Ân Tô Tô liếc nhìn hành động của anh, cắn môi do dự vài giây, sau đó đặt tay trái vào lòng bàn tay anh.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh siết chặt một cách mạnh mẽ, lực nhẹ nhàng không thể cưỡng lại, nhẹ nhàng kéo cô, ôm thật chặt vào lòng.
Phí Nghi Chu dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn cô, nói: "Vậy em nghĩ thế nào?"
Tai và cổ Ân Tô Tô phủ một tầng mây đỏ, cô bối rối quay lại nhìn anh, chớp mắt: "Em nghĩ thế nào gì cơ?"
Anh dùng ngón tay cái ấn lên môi cô, chậm rãi ấn vào hai miếng thịt mềm mịn, giọng điệu bình thản nói: "Quản lý của em cho rằng mẹ quý nhờ con, muốn em nhanh chóng sinh con cho anh, em nghĩ thế nào?"
Đầu ngón tay của người đàn ông được bao phủ bởi một lớp chai mỏng nhưng cứng, khi chạm vào sẽ cảm thấy thô ráp, anh nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi của cô gái, khiến Ân Tô Tô rùng mình theo từng cú vuốt ve.
Cô nhịn không được, giơ tay nhẹ nhéo nhéo xương cổ tay gầy gò lạnh lẽo của anh, chân thành đáp: "Đương nhiên em không có suy nghĩ 'mẹ quý nhờ con'. Em là vợ anh, sau này cho dù chúng ta có con cũng chỉ có một lý do, đó là chúng ta yêu nhau sâu sắc. Con cái là kết tinh tình yêu của chúng ta, hoàn toàn không phải là công cụ được sử dụng thông qua những âm mưu để củng cố địa vị trong gia đình hào môn."
Khóe môi Phí Nghi Chu hơi nhếch lên, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Anh và em suy nghĩ giống nhau."
Ân Tô Tô vươn tay ôm lấy anh, tựa đầu vào vòng tay anh, giọng cô nhẹ nhàng như mơ: "Anh là A Ngưng mà em thích nhất, em tin tưởng anh, cũng tin tưởng tình cảm của chúng ta."
Suy nghĩ của Phí Nghi Chu hơi động, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy em có muốn có con với anh không?"
Ân Tô Tô giật mình, ngước mắt nhìn anh, bối rối nói: "Anh hỏi lạ quá. Làm sao một gia tộc lớn như nhà anh lại có thể cho phép anh không có con?"
Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm vào mắt cô, trả lời một cách lịch lãm và bình tĩnh: "Cuộc sống là của chúng ta, không ai có thể ép buộc em làm điều mình không muốn. Nếu em bằng lòng sinh con cho anh, anh đương nhiên rất vui và vô cùng vinh dự, nhưng nếu em không muốn, anh cũng sẽ hoàn toàn tôn trọng em."
Ân Tô Tô không bao giờ ngờ được mình sẽ nghe những lời như vậy từ người thừa kế. Cô vô cùng kinh ngạc, mở to mắt nói: "Cho dù anh có sẵn lòng tôn trọng em, e rằng ông nội và bố mẹ anh cũng không thể chấp nhận được."
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Làm thế nào thuyết phục các trưởng bối, đả thông tư tưởng của họ, là việc của anh, em không cần lo lắng."
Nghe đến đây, Ân Tô Tô không khỏi xúc động, ngay cả chóp mũi cũng có chút se lại.
Cô luôn biết người đàn ông này thích cô và bị ám ảnh bởi cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu anh dành cho cô lại sâu đậm đến vậy.
Đôi mắt Ân Tô Tô hơi ươn ướt, một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng cong môi, đưa tay chạm vào khuôn mặt như ngọc của anh, đáy lòng nói: "A Ngưng, em thật sự rất thích anh. Rất yêu rất yêu anh."
Ánh mắt Phí Nghi Chu khao khát lưu luyến trên mặt cô, đột nhiên mỉm cười: "Thật trùng hợp, anh cũng vậy."
Ân Tô Tô nhẹ nhàng nhéo má anh, nở nụ cười rạng rỡ rồi nói tiếp: "Em đã nói rồi, con cái là kết tinh tình yêu của chúng ta, là sự tiếp nối cuộc sống chung của chúng ta. Tất nhiên là em sẵn sàng sinh con trai con gái cho anh."
Ánh mắt Phí Nghi Chu hơi tối, anh thu tay, ôm chặt cô gái vào lòng, không nói nữa.
Ân Tô Tô rúc má vào lòng anh, trong mắt hiện lên nụ cười vui vẻ nói: "Vậy nên anh lo lắng là không cần thiết. Tất nhiên chúng ta sẽ có con. Anh nhất định sẽ là một người bố tốt, em cũng sẽ cố gắng hết sức làm một người mẹ tốt, tương lai chúng ta sẽ cùng nhau giáo dục con cái trở thành trụ cột của xã hội, bảo vệ đất nước và người dân giống như bố của chúng."
Giọng cô gái êm dịu như một giấc mơ đẹp đan xen vào nhau
Phí Nghi Chu ôm cô, nhất thời đột nhiên cười nhẹ.
Ân Tô Tô nghi ngờ ngẩng đầu lên, cau mày: "Anh cười gì vậy?"
"Mong chờ cuộc sống gia đình hai con như vậy, xem ra anh phải cố gắng hơn, luyện tập nhiều hơn." Anh cúi đầu, áp đôi môi mỏng vào gần đôi tai nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, "Cố gắng đạt được mong ước của bà Phí càng sớm càng tốt."
"..." Ân Tô Tô không nói nên lời, không khỏi giơ tay đánh anh một cái, xấu hổ và tức giận nhìn anh chằm chằm, "Cốt truyện đang ấm áp và thuần khiết như vậy, đầu óc anh nghĩ cái gì đấy? Sao lúc nào cũng không nghiêm túc được hơn hai phút hả?"
Phí Nghi Chu hôn lên môi cô, thản nhiên nói: "Vị tiểu thư này, phiền em đừng yêu cầu anh quá cao. Buổi tối vừa về đã nhìn thấy cái ghế đó, có thể trò chuyện trong sáng với em như vậy đã là giới hạn của anh."
Ân Tô Tô: "..."
Khi Ân Tô Tô nghe anh nhắc đến "cái ghế", khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của cô lập tức càng đỏ hơn, trong mắt cô tràn đầy cảnh giác và đề phòng, cô bật ra xa nửa mét, mặt và tai đỏ bừng nói: "Anh, anh muốn làm gì? Em nói cho anh biết, sự xuất hiện của chiếc ghế đó hoàn toàn là ngẫu nhiên, nếu anh dám dùng nó với em tối nay, em sẽ báo cảnh sát buộc tội anh bạo lực gia đình!"
Người con trai cả đã cúi xuống nhặt chiếc ghế tình lên, cầm trên tay một cách thích thú. Nghe được lời đe dọa của cô, anh nhướng mày, lười biếng nói: "Ân tiểu thư không đọc kỹ hướng dẫn à."
Ân Tô Tô: "?"
Phí Nghi Chu nhếch khóe miệng, nhìn cô với nụ cười hiền lành và quân tử, ân cần nhắc nhở: "Là em 'làm' anh, không phải anh 'làm' em."
Ân Tô Tô: "..."
Đêm hôm đó, nhờ sự ban phước của đại thiếu gia thú tính nào đó của Phí gia, Ân Tô Tô tiểu thư cuối cùng đã trở thành nạn nhân của vũ khí bí mật của chị Lương.
Con trai cả nhà họ Phí không chỉ có chỉ số IQ cao mà còn có kỹ năng thực hành cực tốt, chỉ nghiên cứu chiếc ghế chưa đầy hai phút đã thành thạo phương pháp lắp đặt chiếc ghế, chỉ trong thời gian ngắn chiếc ghế đã được treo trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ như có phép thuật.
Sau đó, Ân Tô Tô xấu hổ không còn cách nào chống cự đã để người đàn ông lột trần mình, giống như một con cá trắng nhỏ vừa mới câu lên khỏi mặt nước, bị buộc dang rộng đôi chân trắng nõn của mình ngồi lên vật đáng xấu hổ trên ghế.
Phí Nghi Chu luôn thích nhìn Ân Tố Tố thống trị, mỗi lần cô đỏ mặt cau mày, mỗi lần lắc mái tóc dài nức nở, mỗi lần cô cắn ngón tay quyến rũ và ngân nga khe khẽ, đều là độc dược mạnh nhất trong mắt anh, có tác dụng kích thích và gây tử vong, khiến anh bị ám ảnh một cách bệnh hoạn.
Ân Tô Tô thật quyến rũ khi không mặc quần áo.
Eo thon nâng hông, hoa mận đỏ được trang trí trên nền tuyết.
Cô bị trói vào một chiếc ghế đàn hồi, làn da trắng sứ chuyển sang màu hồng nhạt sau một cuộc tình mãnh liệt, trông cô càng quyến rũ hơn như một nữ yêu tinh.
Thái độ yếu đuối và quyến rũ bị ngược đãi một cách bừa bãi và bất lực này gần như khiến Phí Nghi Chu hoàn toàn phát điên.
Kết quả sự điên rồ của chồng kim chủ nhà Ân Tô Tô, khách hàng là cô đã mất đi một nửa mạng sống, không thể rời khỏi giường cho đến tối ngày hôm sau.
Ân Tô Tô vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức gần như muốn chết, thậm chí cô còn có cảm giác muốn đến nhà chị Lương sống mái một phen với người chị em thân yêu của mình.
Ngày hôm sau, người con trai cả cũng biết đêm hôm trước mình đã đi quá xa khiến cô gái nhỏ sợ hãi, anh kiên nhẫn xin lỗi và tự trách mình, sau hai tiếng đồng hồ nhẹ nhàng dỗ dành, cuối cùng mới có thể dỗ dành được người mình yêu.
Ân Tô Tô khóc đến sưng mắt, tức giận dùng gối đánh anh.
Phí Nghi Chu để cho cô trút giận, đợi cô làm đủ rồi, anh ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi bảo bối, anh sai rồi."
"Anh sai chỗ nào?" Ân Tô Tô đỏ mặt, đôi mắt đỏ hoe, xấu hổ và tức giận che mặt lại, vừa khóc vừa nói, "Xuống tay một cái liền không biết điểm dừng, ai không biết sẽ cho rằng em có ác cảm sâu sắc với anh, anh có muốn xem trên người em có bao nhiêu vết tát và dấu răng không?"
Ngày mai cô có hai buổi chụp hình cho tạp chí thời trang hàng đầu, bây giờ toàn thân thế này làm sao gặp người?
Tức chết cô rồi!
Phí Nghi Chu cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, giọng nói trầm thấp, vẫn xin lỗi: "Xin lỗi, tối qua anh quá mất kiểm soát."
"Xin lỗi có hiệu quả thì cảnh sát đã mất việc rồi." Ân Tô Tô không ngừng khóc. Đột nhiên, cô mở to mắt, giận dữ hỏi anh: "Nói đi, anh định bồi thường cho em thế nào?"
Người con cả cụp mắt xuống, trầm ngâm hai giây, bình tĩnh trả lời: "Em có thể đánh mắng anh bao nhiêu tùy thích, nếu vẫn chưa hả giận, anh có thể nằm xuống cho em ở trên."
Ân Tô Tô: "............@#¥%"
Ân Tô Tô bị sự vô liêm sỉ của người đàn ông này làm cho sửng sốt, hai mắt đen kịt, gần như ngất đi, lần này cô lao vào anh, cắn vào yết hầu của anh, mắng: "Đồ khốn! Sao trước đây em không nhận ra anh vô liêm sỉ như vậy, có thể chừa chút thể diện làm người được không?"
Phí Nghi Chu ôm chặt lấy cô, bình tĩnh nói: "Anh chỉ muốn em, thể diện đối với anh chưa bao giờ quan trọng đến thế."
Ân Tô Tô: "..."