Edit+beta: LQNN203
Đầu Ân Tô Tô choáng váng, mơ mơ màng màng xoay đầu, cố gắng tránh né, nhưng Phí Nghi Chu không cho phép cô trốn tránh, anh dùng lòng bàn tay to lớn giữ cằm cô và khóa chặt cô, ấn đôi môi mỏng xuống, hôn cô một cách độc đoán và vô lý.
Anh hôn cô một cách mãnh liệt, ngay khi anh đến liền cạy răng cô ra, đưa đầu lưỡi vào tấn công môi lưỡi cô một cách thô bạo, hôn cô cho đến khi gốc lưỡi cô tê dại.
Ân Tô Tô không còn sức lực để chống lại yêu cầu hôn một cách mạnh bạo như vậy, hai cánh tay mảnh khảnh của cô chỉ có thể bất lực ôm lấy cổ anh một cách yếu ớt, thụ động hợp tác.
Hơi thở trong miệng Phí Nghi Chu có mùi rất thơm, trong lành dễ chịu, giống như một loại trái cây ngâm trong suối núi và bạc hà.
Sau yêu cầu mạnh mẽ ban đầu, người đàn ông cảm thấy hài lòng đôi chút, cuối cùng anh đại xá mềm lòng trước tiếng lầm bầm yếu ớt của cô, cuộn tròn cô, quấn lấy cô, cố gắng tạo ra phản ứng cảm xúc đáng yêu hơn từ cô.
Ân Tô Tô không hiểu ý định của Phí Nghi Chu, nhận thấy cách anh hôn cô trở nên dịu dàng, trái tim cô tràn ngập sự ngọt ngào, vô thức chủ động dùng lưỡi móc lấy anh.
Người đàn ông vốn đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng động tác nhỏ đáng yêu này chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt khiến một cơn sóng thần dâng lên trong mắt Phí Nghi Chu.
Anh khẽ nới lỏng môi cô, dùng lưỡi vuốt ve đôi môi đỏ mọng sưng tấy của cô, sống mũi cao nhẹ nhàng xoa xoa đầu mũi nhỏ nhọn của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, cảm giác chứa đựng dục vọng sâu sắc không thể tưởng tượng nổi.
"Lại đây." Anh hôn cô, khàn khàn không thể cưỡng lại được ra lệnh, hai chữ giống như giấy nhám thô ráp, thô bạo vuốt ve làn da mịn màng và mỏng manh ở dái tai cô.
Tim Ân Tô Tô đập nhanh, mặt đỏ bừng đến mức gần như bất tỉnh, tất nhiên cô biết anh sắp ra lệnh cho cô làm gì. Sau nhiều lần do dự và xấu hổ, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm và nhẹ nhàng áp môi mình vào môi anh.
Người đẹp mềm mại thơm ngát trong tay, có trời mới biết Phí Nghi Chu đang phải trải qua bao nhiêu cực hình vào lúc này, nhưng anh rất thành thạo trong việc trì hoãn sự hài lòng, hiểu rằng sự kiên nhẫn và chờ đợi tạm thời là để tận hưởng và vui vẻ hơn.
Vì vậy, anh phải hết sức kiên nhẫn, đầu ngón tay vô tư chơi đùa đôi tai nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, chờ đợi động thái tiếp theo của cô gái.
Toàn thân Ân Tô Tô nóng bừng và khô khốc, chỉ cần áp môi vào môi anh là cô xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, bế tắc hồi lâu không dám tiếp tục.
Ân Tô Tô xấu hổ, cảm thấy hơi thất vọng.
Cô và Phí Nghi Chu đã kết hôn được hơn một năm, hơn một năm này, ngoại trừ những ngày cô và anh đều có công việc và cần đi công tác, hầu như ngày nào cô cũng được anh ngâm trong hũ mật, ngày đêm yêu thương mãnh liệt.
Anh có một niềm đam mê gần như bệnh hoạn với cơ thể cô, thích khám phá và nghiên cứu, không thể buông bỏ, luôn biết cách làm cô hài lòng và khiến cô vui vẻ, anh luôn nắm rõ như lòng bàn tay.
Nhưng cô thì ngược lại, rõ ràng là người có kinh nghiệm trong hôn nhân, nhưng lần nào cũng bị anh thao túng, khống chế, ngay cả khi được lệnh chủ động hôn anh, cô cũng căng thẳng đến mức không biết phải làm sao.
Ân Tô Tô càng nghĩ càng xấu hổ, một mặt, cô tức giận vì tên lưu manh vô liêm sỉ này luôn tìm cách bắt nạt cô, mặt khác, cô bực bội vì da mặt mình quá mỏng.
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi càng tức. Đôi mắt phủ đầy sương mù của cô dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ở rất gần trong tầm tay, cô chợt cảm thấy muốn trả thù nên mở miệng cắn thật mạnh vào đôi môi mềm mại xinh đẹp của anh.
Phí Nghi Chu vẫn đang nhàn nhã chờ đợi. Không ngờ, không đợi được chiếc lưỡi ngọt ngào mềm mại, ngược lại lại nhận được cái cắn như thể trút giận của cô gái.
Anh bị cơn đau làm cho giật mình, hơi nhướng mày trái, lòng bàn tay to nhéo nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô, "Dám cắn anh?"
"Em cắn anh đấy." Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ trợn to, giống như một con mèo lông xù, tức giận nói: "Sao trên đời lại có người xấu xa như anh!"
Phí Nghi Chu vòng tay qua eo cô, rũ mi nhìn cô, trong mắt mơ hồ có chút quan tâm cùng ý cười, bình thản hỏi cô: "Anh lại làm sao?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào nửa giây, mặt bỗng nhiên nóng bừng, lẩm bẩm: "Miệng anh vừa mới... ăn xong, còn đòi em hôn anh, anh không thấy mình quá sắc tình à?"
"Hương vị ngọt ngào như vậy, anh chỉ tốt bụng chia sẻ với em." Anh lý luận ngụy biện, nói lời cợt nhã lại ung dung đến vậy, đầu ngón tay của anh xuyên qua bộ váy ngủ lụa xoay tròn cô từng cái một, chậm rãi và bình tĩnh hỏi: "Em thấy không ngon à?"
"... Ngon chỗ nào." Ân Tô Tô sắp khóc sau khi bị anh tra tấn. Đôi tay nhỏ bé của cô điên cuồng cố gắng giữ lấy bàn tay to lớn đang đốt lửa khắp nơi của anh, bảo vệ được chỗ này lại không bảo vệ được chỗ kia, làn da trên cổ và xương quai xanh của cô đều đỏ bừng, "Phí Nghi Chu, anh bỉ ổi!"
"Anh cảm thấy hương vị rất ngon." Giọng nói của anh vẫn thản nhiên như mọi khi, lời nói đều đều và vững vàng, đầu ngón tay anh nâng cằm cô lên một chút, hài lòng với ánh mắt lơ đãng và thất thần của cô, "Em cũng thích anh ăn em như vậy, không phải sao?"
Ân Tô Tô cắn ngón tay và khẽ nức nở, mặt cô đỏ bừng, lắc đầu phủ nhận, "Em không hề thích..."
"Vật nhỏ nói một đằng nghĩ một nẻo." Ngón trỏ của anh chậm rãi vuốt ve đường cong trên chiếc cổ thon dài duyên dáng của cô, đôi môi mỏng dán chặt vào tai trái của cô, khàn khàn nói: "Rõ ràng là rất thích, vừa rồi còn ậm ừ vặn vẹo làm ướt sống mũi anh, cứng miệng."
Ân Tô Tô không thể nghe được một lời nào trong những lời thô bỉ này.
Cô xấu hổ đến mức đưa tay bịt miệng anh lại, mắng: "Im miệng, bây giờ anh lập tức im miệng cho em!"
Trong mắt Phí Nghi Chu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh không gạt tay cô ra cũng không có động tác gì nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cô, đột nhiên, đôi môi mỏng hơi hé ra, nhẹ nhàng cắn nhẹ ngón tay thon dài trắng sứ của cô.
Ân Tô Tô bị anh kích thích đến mức gần như nổ tung, như bị bỏng, cô rút tay lại, mặt đỏ bừng nói: "Con người anh sao cứ thích cắn tay người khác vậy, anh là chó sao?"
"Sửa lại lời em." Ngón tay Phí Nghi Chu nhẹ nhàng lướt qua tai và cổ cô, bình tĩnh nói: "Anh không thích cắn người khác, chỉ thích cắn em. Anh thích nếm thử từng bộ phận trên cơ thể em."
Ân Tô Tô không nói nên lời, cố nhịn không được trợn mắt nhìn đại thiếu gia đầu óc không được bình thường, nói: "Anh lại nữa rồi đó. Em là người, không phải món ăn, sao có thể dùng từ 'nếm thử'?"
Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào quyến rũ của cô, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ cách dùng từ này không chính xác, nhưng theo anh, hương vị của em mỗi lần đều khác nhau."
Thỉnh thoảng ông chủ này lại nghĩ ra những câu lạ lùng.
Những lời này khiến Ân Tô Tô cảm thấy hơi tò mò. Cô chớp mắt, ôm lấy cổ anh, áp sát vào anh, thắc mắc: "Em có hương vị thế nào?"
"Hầu hết đều ngọt." Phí Nghi Chu cúi đầu hôn lên má cô, lẩm bẩm: "Có khi lại cay."
Ân Tô Tô nhất thời không nhận ra ý của anh là gì, không khỏi mở to mắt nhìn chằm chằm anh, bối rối: "Cay á? Ý anh là sao?"
Phí Nghi Chu mỉm cười thì thầm vào tai cô: "Lúc trên giường rất quyến rũ nóng bỏng, khiến anh mê mẩn."
Ân Tô Tô: "..."
Mặt Ân Tô Tô nóng đến mức gần như bất tỉnh, cô bất lực và tuyệt vọng, nhìn anh chân thành hỏi: "Phí tiên sinh, anh biết không, đôi khi em rất tò mò khuôn mặt vàng ngọc này được làm bằng gì. Làm sao có thể dày hơn bức tường thành như vậy!"
Những lời nói vô liêm sỉ như vậy có thể thốt ra mà không hề có chút áp lực nào, ai có thể có đầu óc tỉnh táo làm được?
Sau khi nghe Ân Tô Tô tra khảo linh hồn, Phí Nghi Chu lần này hơi cụp mắt xuống, hiếm hoi suy nghĩ hai giây, nhẹ giọng nói: "Cá nhân anh nghĩ hẳn là tài năng."
Ân Tô Tô: "...?"
Phí Nghi Chu: "Ví dụ như em trời sinh da mặt mỏng, là vì em sinh ra không đủ tài năng. Nhưng anh trời sinh da mặt dày, rất nhiều tài năng."
Ân Tô Tô vô cùng sốc trước lý luận vô lý của đại thiếu gia. Đôi mắt sáng của cô mở to, ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau, cô nheo mắt lại, nghiêm túc nói: "Anh xem lần sau chúng ta tìm cơ hội đến Guinness để xin kỷ lục cho anh nhé, anh không biết xấu hổ như vậy, nếu không xin lập kỷ lục Guinness thực sự là một mất mát đối với người dân thế giới."
"Cảm ơn, không cần." Phí Nghi Chu lịch sự nhã nhặn từ chối lời đề nghị của cô, sau đó nghiêng đầu lại gần cô, áp sát vào cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Vợ, có phải em quên chuyện gì không?"
Ân Tô Tô chớp mắt bối rối: "Chuyện gì cơ?"
Phí Nghi Chu: "Anh còn đang chờ em hôn anh."
Ông chủ này đôi khi trẻ con và đeo bám chẳng khác gì một con chó sói to lớn. Ân Tô Tô nghe vậy nghẹn ngào, một giọt mồ hôi lạnh lớn trượt xuống trán cô, nói: "Không phải em đã hôn rồi sao? Môi dán sát môi anh luôn."
Người con trai lớn nằm chiếc cằm nhỏ nhắn đáng yêu của cô, nhẹ nhàng quấn lại, sau đó từ từ nâng lên, dỗ dành: "Muốn hôn lưỡi."
Ân Tô Tô bất lực trước người đàn ông đeo bám này đến nỗi chỉ có thể hít một hơi thật sâu, ôm lấy cổ anh, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Vậy em hôn anh, anh định lấy gì trao đổi?"
Phí Nghi Chu nhướng mày, muốn cười lời "trao đổi ngôn luận" khó hiểu của cô, nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi cô: "Em muốn đổi gì?"
Cô gái nhỏ suy nghĩ hai giây, không nói gì, chỉ đưa một ngón tay gầy gò trắng nõn về phía anh, nhẹ nhàng ngoắc anh lại.
Phí Nghi Chu quay đầu lại, áp tai phải vào môi cô.
Ân Tô Tô ôm cổ anh, thì thầm gì đó vào tai anh.
Phí Nghi Chu nghe xong, lông mày không tự chủ được nhướng lên mấy tấc, quay đầu nhìn cô: "Em chắc chắn muốn đổi cái này?"
"Chắc chắn, rất chắc chắn." Mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn rất nghiêm túc và trịnh trọng gật đầu với anh.
"Được, anh đồng ý." Phí Nghi Chu lười biếng đồng ý, đồng thời, anh đưa bàn tay to lớn của mình dọc theo vạt váy ngủ của cô, khàn giọng nói: "Tối nay anh hứa chỉ muốn em một lần."
Đôi mắt của Ân Tô Tô lại ướt đẫm, hơi thở trở nên thất thường, cô cố giữ lấy chút lý trí cuối cùng và nói: "Nói lời giữ lời, ai nói dối chính là chó con."
"Ừm." Sự tập trung của Phí Nghi Chu gần như sắp sụp đổ, trong mắt anh đầy dục vọng, cắn vào dái tai cô, "Ai nói dối chính là chó con."
*
Sự thật đã chứng minh, đối với con trai lớn của nhà họ Phí, khuôn mặt quả thực là vật sở hữu bên ngoài, làm chó thì tính là gì? Người ta không hề sợ chút nào.
Sau cả một đêm trằn trọc, khi Ân Tô Tô từ từ tỉnh dậy sau giấc ngủ đầu tiên, đã ba giờ chiều.
Toàn thân cô đau nhức khó chịu, mơ màng mở mắt ra, nhìn trần nhà phía trên đầu một lúc, cho đến khi có tiếng bước chân quen thuộc đều đặn và mạnh mẽ từ ngoài cửa phòng ngủ truyền đến, cô mới từ trong mơ tỉnh táo lại, vừa bực bội vừa tức giận, thấp giọng chửi rủa rồi kéo chăn trùm kín đầu không muốn nhìn thấy người đến.
Trong bóng tối, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, dừng lại bên cạnh giường.
Ân Tô Tô ở dưới chăn vẫn còn tức giận, không muốn để ý đến người bên giường, quay người nằm úp mặt.
Nhưng ngay sau đó, đầu bị người đàn ông lôi ra từ dưới chăn, giống như một con cá trắng nhỏ trần trụi, được bế lên đặt lên đùi, ôm vào lòng.
Phí Nghi Chu ôm cô gái nhỏ trần trụi vào lòng, ôm thật chặt, không cho phép chạy trốn cũng như tránh né, véo cằm cô, bình thản nói: "Giữa ngày rồi còn nằm trên giường không chịu dậy, chú Thận tưởng em không khỏe, nói sẽ mời bác sĩ Tôn đến kiểm tra cho em."
Nghe như vậy, mặt Ân Tô Tô lập tức đỏ bừng. Cô ngước đôi mắt mờ sương lên trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Anh nghĩ em muốn nằm trên giường à? Lưng em đau nhức, chân cũng chuột rút, ngay cả sức lực cử động ngón tay cũng không có, căn bản không thể dậy được chưa."
Phí Nghi Chu hôn lên má cô, nói: "Đó là vì thể lực của em kém, lát nữa anh sẽ nói chuyện với quản lý của em, bảo cô ấy sắp xếp thêm lớp thể dục cho em."
Ân Tô Tô nghe vậy, cảm thấy xấu hổ, tức giận và phẫn nộ, cô nắm chặt tay đánh mạnh vào vai anh, giận dữ nói: "Anh bớt lươn lẹo đi! Rõ ràng đã nói một lần, anh nói lời không giữ lời, anh là chó!"
Phí Nghi Chu bình tĩnh trả lời: "Anh nói lời không giữ lời chỗ nào?"
Ân Tô Tô tức đến mức đầu xoay mòng mòng không nói nên lời.
Phí Nghi Chu lại càng bình tĩnh nói tiếp: "Là em hiểu lầm rồi. Đêm qua anh nói chỉ muốn em một lần, là một lần của anh, không phải của em."
Ân Tô Tô: "..."
"Cho nên suy cho cùng, lỗi là em quá yếu ớt, thể lực không đủ tốt." Giọng nói của anh sau khi buông thả đã trầm và khàn khàn, gợi cảm như địa ngục, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cắn nhẹ lên môi cô, "Nếu em không muốn tham gia thêm các lớp thể dục cũng không sao. Cùng người đàn ông của em luyện tập nhiều hơn cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự."
Ân Tô Tô sắp phát điên rồi, mặt cũng đỏ bừng, cô đặt tay lên cổ anh, siết anh: "Nếu anh còn nói nhảm nữa, hôm nay em sẽ giết chồng, đưa anh đến gặp bà cố của anh luôn, anh có muốn thử không?"
Đại thiếu gia vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không hề thay đổi vẻ mặt dù núi có sập, khi cô bóp cổ anh, anh chụm mười ngón tay lại, ôm lấy chiếc eo trần của cô dưới chăn, nói: "Trước khi em giết chồng, anh có vạn cách khiến em khóc lóc van xin, em có muốn thử không?"
Nhìn thấy đôi mắt của Phí Nghi Chu dần tối lại, Ân Tô Tô rụt cổ lại, sợ thú tính của người này sẽ lộ diện, trong khi chuông báo động trong đầu vang lên, cô cũng ngoan ngoãn thu hai bàn tay nhỏ bé của mình lại, không dám phạm thêm sai lầm nào nữa.
Cô biết quá rõ người đàn ông này.
Với mức độ trụy lạc và thú tính của anh, hoàn toàn có khả năng hạ gục cô và chiến đấu với cô thêm ba trăm hiệp nữa.
Cô gái nhỏ trở nên an phận, nằm trong lòng người đàn ông như một con mèo, không còn động đậy nữa, tư thế ngoan ngoãn và thanh tú này lọt vào mắt Phí Nghi Chu, khiến anh cảm thấy đặc biệt hưởng thụ.
Phí Nghi Chu ôm chặt cô trong vòng tay, cúi đầu hôn nhẹ vào giữa lông mày cô, nhẹ nhàng nói: "Anh mang chút đồ ăn đến. Tối qua đến giờ em chưa ăn gì, đói thì ăn một ít nhé?"
"Em không đói." Cô đỏ mặt, ngước đôi mắt ươn ướt nhìn anh, ánh mắt đau khổ và đáng thương: "Em chỉ khát thôi."
Phí Nghi Chu nghe vậy, cầm cốc nước lọc trên bàn đầu giường đưa đến miệng cô.
Cô gái nhỏ trong lòng không còn chút sức lực nào, mềm nhũn nằm trong vòng tay anh, khi đưa lên miệng cũng không thèm uống một ngụm nào, cô vòng hai cánh tay mảnh khảnh của mình qua cổ anh, lẩm bẩm nũng nịu: "Em muốn anh bón cho em."
Ngón trỏ đột nhiên cảm thấy hơi ngứa ngáy khó chịu.
Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
Ân Tô Tô nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét sắc sảo của anh bằng đầu ngón tay, đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng cắn cằm anh, nhẹ nhàng nói: "Dùng miệng ấy."
Lời còn chưa dứt, Phí Nghi Chu uống một ngụm nước ấm, cúi đầu chuẩn xác bắt lấy môi cô, đưa nước cho cô.
Nước ấm, môi lưỡi mềm mại.
Ân Tô Tô nhắm mắt đón nhận nụ hôn của Phí Nghi Chu, chiếc lưỡi mềm mại vô cùng dịu dàng và cực kỳ cuồng nhiệt, một lúc sau, quả nhiên cô nghe thấy hơi thở ngày càng đục của người đàn ông.
Cuối cùng, chỉ một giây trước khi trêu chọc đại thiếu gia hoàn toàn mất kiểm soát, trong mắt Ân Tô Tô lóe lên một tia thành công, cô đưa tay đẩy anh ra.
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào cô, trong mắt anh có một cơn sóng thần dường như nuốt chửng cô hoàn toàn.
Ân Tô Tô ngây thơ chớp mắt nhìn anh rồi cười nói: "Hôm qua em nghe trợ lý Hà nói hôm nay anh có một cuộc họp cấp cao quan trọng cần tổ chức, bố và ông cũng sẽ có mặt." Cô nói, giơ một ngón tay thon dài chọc vào không khí, chỉ vào chiếc đồng hồ quả lắc cách đó không xa, nói: "Nếu em nhớ không lầm thì muộn nhất năm phút nữa anh phải ra ngoài."
"..." Vẻ mặt Phí Nghi Chu đột nhiên cứng đờ.
Cô lại ghé sát vào anh, hé môi, hôn lên vành tai thanh tú của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Chồng, có phải bây giờ anh thấy rất khó chịu không?"
Mười ngón tay rõ ràng của Phí Nghi Chu đột nhiên siết chặt, môi anh khẽ mím lại, bị cô chạm vào có cảm giác đau nhức, các cơ bắp khắp cơ thể căng cứng như muốn nổ tung.
Ân Tô Tô áp sát vào anh, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải muốn lắm không?"
Phí Nghi Chu không nói gì, nghiêng người hôn cô.
Tuy nhiên, chỉ một giây trước khi môi họ chạm nhau, Ân Tô Tô đã rút lui. Cô giơ ngón trỏ lên môi anh, mỉm cười chân thành với anh, nói từ đáy lòng: "Đề nghị Phí tiên sinh ngài đi tắm nước lạnh, ông nội và bố đều đang đợi ngài đó."
Phí Nghi Chu: "..."
Phí Nghi Chu nguy hiểm nheo mắt lại. Cô cố ý làm vậy.
Vào thời điểm này cố tình trêu chọc anh, cố ý dụ dỗ anh, cố ý muốn nhìn thấy anh xấu hổ vì dục cầu bất mãn.
Phí Nghi Chu ôm eo Ân Tô Tô, nhìn chằm chằm vào cô, bất tri bất giác bắt đầu suy nghĩ, liệu anh có nên mặc kệ hai ông cụ, bỏ lại tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của Phí thị trong phòng họp hay không, chừa lại đủ thời gian để làm cô cho đến khi cô không khóc được nữa.
Tíc tắc, tíc tắc, thời gian trôi qua.
Ân Tô Tô ngước mặt lên và nhìn anh không chút sợ hãi với vẻ hả hê trước sự bất hạnh của người khác.
Một lúc sau, Phí Nghi Chu nhắm mắt lại, thầm hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới buông cô ra.
"Ân Tô Tô, em giỏi lắm." Nói xong lời này, đại thiếu gia bình tĩnh và duyên dáng đứng dậy, bước vào phòng tắm một cách bình tĩnh và duyên dáng, rồi lại bình tĩnh và duyên dáng tắm nước lạnh.
Nghe tiếng nước chảy ào ào, Ân Tô Tô không khỏi mỉm cười, đắp chăn bông nằm trên giường, tâm trạng u ám suốt mấy tiếng đồng hồ cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Hừ. Cho con sói biến thái suốt ngày bắt nạt cô này.
Nhịn chết anh đi!
*
Cuối cùng, đại thiếu gia nhà họ Phí cũng đến họp đúng giờ.
Ân Tô Tô có buổi chụp tạp chí vào lúc ba giờ chiều, vì vẫn còn sớm nên cô chậm rãi đứng dậy, chậm rãi tắm rửa, chậm rãi ăn, chậm rãi dành thời gian đi spa chăm sóc da mặt, cuối cùng mới chậm rãi bước ra khỏi cửa.
Sau khi đến địa điểm quay, Ân Tô Tô đi thẳng vào phòng thay đồ.
Trong khi trang điểm trò chuyện với quản lý Lương Tịnh.
Về thông báo chính thức linh đình của nghệ sĩ mình vào đêm hôm trước, Lương Tịnh vẫn còn trong trạng thái bối rối, cô ấy lo lắng nói: "Em muốn chính thức công bố cuộc hôn nhân bí mật của mình với Phí Nghi Chu tại lễ trao giải, lẽ ra nên bàn bạc với chị trước, may mà dư luận không lật ngược tình thế, cũng không gây ra tác động tiêu cực nào, dọa chết chị."
Nghe Lương Tịnh nói xong, Ân Tô Tô cũng ý thức được cách làm của mình có chút thiếu suy nghĩ, chân thành nói: "Thật xin lỗi, chị Lương, em hứa với chị, lần sau sẽ không như vậy nữa, nếu sau này em lại có ý định gì, nhất định sẽ bàn bạc trước với chị, xin sự đồng ý của chị."
"Chị không phải trách em." Lương Tịnh thở dài, nghiêm nghị nói: "Bây giờ em đã là sao hạng A, mọi điều em nói và làm đều thu hút sự chú ý của mọi tầng lớp. Vô số người đang dùng kính lúp chờ đợi bới lông tìm vết em, em nhất định phải thận trọng hơn. Mặc dù có vị đó của nhà họ Phí chống lưng, không ai dám động đến em, nhưng như người ta vẫn nói, cẩn thận không bao giờ là thừa."
Ân Tô Tô gật đầu: "Vâng, em hiểu rồi."
"Hiểu rồi thì tốt." Lương Tịnh dừng một chút, như chợt nhớ ra điều gì, hạ giọng nói: "Tối hôm qua em tuyên bố chính thức, Phí Nghi Chu có mâu thuẫn gì với em không?"
Ân Tô Tô tỏ vẻ bối rối: "Không ạ. Anh ấy không dễ mới có được danh phận như vậy, vui còn không kịp, sao lại mâu thuẫn gì với em?"
"Vậy xem như anh ta có trách nhiệm, miễn cưỡng có thể cho đại thiếu gia của chúng ta số điểm ấn tượng." Lương Tịnh hừ một tiếng.
Ân Tô Tô bị cô ấy chọc cười, cười khúc khích: "Chị, em biết chị quan tâm em vì lợi ích của em, nhưng xin chị hãy tin vào mắt nhìn của em, Phí Nghi Chu là người đàn ông mà em nhận định trong cuộc đời này. Yêu anh ấy, là chuyện tốt nhất em đã làm."
Lương Tịnh nhẹ nhàng thở dài, nắm tay Ân Tô Tô nói: "Chị chỉ hy vọng anh ta luôn tốt với em, luôn một lòng một dạ vì em."
Nói đến đây, Lương Tịnh dừng lại một chút, sau đó ghé sát vào tai cô, hạ giọng: "Bây giờ công khai quan hệ, em có nghĩ tới khi nào muốn có con không?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào, ngơ ngác nói: "Chị, chị nói cái gì vậy? Chị là thiếu nữ thời đại mới mà, sao có thể giống mẹ em thúc giục sinh con thế?"
"Có lúc chê em ngốc, nhưng em lại rất thông minh, sao vào thời khắc mấu chốt đầu óc lại không nhảy số gì hết vậy?" Lương Tịnh cau mày, "Nhà họ Phí là hào môn hàng đầu, từ xưa tới nay hào môn nào mà không phải mẹ quý nhờ con, sinh con có thể giúp em củng cố địa vị dâu trưởng của gia đình hào môn, em hiểu chưa?"
Ân Tô Tô không quan tâm đến những lời nhận xét này, muốn phản bác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lương Tịnh, lại không thể bắt bẻ cô ấy, chỉ có thể trả lời qua loa: "Vâng vâng vâng, em biết rồi."
Lương Tịnh luôn coi Ân Tô Tô như em gái ruột của mình, liên quan đến hạnh phúc cả đời của Ân Tô Tô nên cô ấy đương nhiên rất quan tâm đến điều đó. Thấy Ân Tô Tô không coi trọng việc sinh con, cô ấy vô cùng lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không thể ngồi yên mặc kệ, cô ấy phải giúp đỡ chị em mình!
Vì vậy, tối hôm đó, Lương Tịnh đã gửi một hộp quà khổng lồ màu đen cho Ân Tô Tô và nói một cách thần bí: "Chị em, đều ở đây cả này. Đây là vũ khí bí mật chị đã chuẩn bị cho em, em có thể thử trước, hữu ích chị sẽ lại chuẩn bị cho em."
Ân Tô Tô: ?
Ân Tô Tô không coi trọng hộp quà chút nào. Tối hôm đó khi trở về Phí trạch, cô ném chiếc hộp lên giường mà không thèm mở ra rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi tắm xong, thấy chồng kim chủ nhà mình đã trở về lúc nào, hộp quà màu đen đã được mở ra và vứt vương vãi sang một bên, bên trong là một vật nhỏ màu đen giống như chiếc ghế có vài sợi dây đàn hồi dày buộc vào hai đầu ghế, nhìn trông rất kỳ lạ, không biết là gì.
Phí Nghi Chu mặc vest đi giày da ngồi trên sô pha, trên sống mũi đeo kính không gọng, đang chăm chú nghiên cứu một cuốn sổ tay trông giống như sách hướng dẫn, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, rất tập trung nhìn vào đó.
Nghe thấy Ân Tô Tô mở cửa bước ra, anh nhướng mi nhìn thẳng vào cô, chậm rãi hỏi: "Ghế * dành cho nữ - em mua?"
*Này là ghế người nhớn á:)) (Chị Lương tiếp tay cho sói quá rồi🤣)
Ân Tô Tô: "...???"