Chỉ là Lê Cảnh Trí nghĩ mãi cũng không hiểu: "Cậu quên người kia rồi sao?"
Giang Noãn vì người đàn ông kia mà tìm đến cái chết, thậm chí say rượu, nhảy sông.
Nếu đã yêu như vậy, sao có thể dễ dàng quên đi?
Cô ấy kết hôn với Giang Tây Long là đã quên được người kia chưa, hay là cô ấy từ bỏ tình yêu của mình?
Cho dù như thế nào Lê Cảnh Trí cũng mong Giang Noãn được hạnh phúc, sống một cuộc sống mà cô ấy muốn, không cần chấp nhận cuộc sống tạm bợ qua ngày.
Trước đây Lê Cảnh Trí đã từng sống như thế, khi đó cô kết hôn với Lăng Ý, hai người không quen biết nhau, cũng không ai muốn duy trì cuộc hôn nhân này.
Thời gian đó, chỉ cần nhắc đến cuộc sống hôn nhân của cô là Lê Cảnh Trí lại cảm thấy đau khổ, dằn vặt.
Nhưng hiện giờ, hai người yêu nhau, chỉ còn lại hạnh phúc viên mãn.
Lê Cảnh Trí biết hôn nhân không có tình yêu khó khăn thế nào, cô mong Giang Noãn có thể sống tốt.
"Noãn, rốt cuộc người kia là ai, cậu thực sự buông xuống được sao?"
"Đương nhiên, cậu biết từ trước đến nay tớ sẽ không đối xử tệ với bản thân mà, tớ muốn kết hôn, chấp nhận kết hôn, thì mới cưới." Giang Noãn nhíu mày, tự tin nói.
Lê Cảnh Trí thở phào nhẹ nhõm, hy vọng mỗi câu mà cô ấy nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Sau đó cô không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn thợ trang điểm bận rộn trên đầu Giang Noãn.
Lê Cảnh Trí nhìn hâm mộ, đến cả giấy chứng nhận kết hôn của cô và Lăng Ý còn do người khác đi làm thay, chứ đừng nói gì đến tổ chức đám cưới.
Giang Noãn làm như không nhìn ra sự thất vọng trong mắt Lê Cảnh Trí, chờ sau khi trang điểm hoàn thành, cô ấy đứng lên, mở rộng hai tay, xoay một vòng trước mặt Lê Cảnh Trí: "Đẹp không?"
Lê Cảnh Trí thu lại tiếc nuối trong lòng, cẩn thận đánh giá Giang Noãn: "Đẹp."
"Thực sự đẹp sao? Đừng gạt tớ, có điểm nào chưa được cậu phải nói với tớ, tớ kêu người ta sửa lại. Đám cưới chỉ có một trên đời, rất quan trọng, tớ phải làm bản thân trở nên thật xinh đẹp, mới không thẹn với cuộc đời này."
"Thực sự rất đẹp." Lê Cảnh Trí hâm mộ nhìn Giang Noãn, cho dù cô ấy có muốn hay không, ít ra, hôn nhân của cô ấy cũng bắt đầu từ tốt đẹp, từ một đám cưới hoa lệ.
Còn hôn nhân của cô tuy bắt đầu hơi đột ngột nhưng ít ra hiện giờ cũng rất tốt.
Lăng Ý đối xử tốt với cô, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Giang Noãn bĩu môi, xoay người nhìn vào gương, vẫn không đồng ý: "Đổi giúp tôi hoa tai bằng hạt này thành hoa tai sợi đi."
Hai nhà thiết kế nhìn nhau, nhà thiết kế chính đứng ra giải thích: "Hoa tai bằng hạt hợp với khí chất của cô hơn, hoa tai sợi không hợp lắm."
Giang Noãn quả quyết: "Nhưng hoa tai sợi sẽ nhìn dịu dàng hơn."
"Noãn, cậu hợp với hoa tai bằng hạt hơn." Lê Cảnh Trí nhìn, khuyên nhủ.
"Nhưng anh ấy không thích như vậy." Giang Noãn rất cố chấp, đến khi thợ trang điểm thay xong cô ấy mới thỏa mãn.
Giang Noãn nhìn bản thân trong gương, bình tĩnh nói: "Anh ấy thích nhất là con gái dịu dàng, tớ như vậy mới được anh ấy mới thích."
Lê Cảnh Trí cảm thấy biểu hiện của Giang Noãn có hơi kỳ lạ.
Cô ấy quá để ý đến Giang Tây Long, chẳng lẽ người mà cô ấy thích là Giang Tây Long?
Lê Cảnh Trí bị suy nghĩ này dọa hết hồn.
Giang Noãn cười nhìn cô, đang muốn nói gì đó, cửa phòng trang điểm đột nhiên bị đẩy ra, người đến vội vàng nói: "Không hay rồi, không thấy thiếu gia đâu cả."