Chỉ có yêu đến tận cùng mới có thể làm như vậy.
Giang Tây Long yêu Lê Cảnh Trí sâu sắc.
Một khi Lê Cảnh Trí xuất hiện trước mặt Giang Tây Long, anh ta sẽ bị dao động.
Và hắn không hy vọng tình huống như thế sẽ xảy ra.
Hắn càng không hy vọng bởi vì nó mà sức nặng của Giang Tây Long trong lòng Lê Cảnh Trí sẽ được nâng cao.
Đôi khi tình yêu không thể so sánh với cảm giác tội lỗi được.
"Nhưng mà Lăng Ý, nếu như Giang Tây Long muốn hủy hôn, chẳng phải cũng nói lên anh ấy không muốn cuộc hôn nhân này sao?" Ánh mắt Lê Cảnh Trí hiện lên vẻ đau thương.
"Nếu như Giang Tây Long thực sự không muốn tiếp nhận cuộc hôn nhân này, cho dù em có xuất hiện hay không, anh ta cũng sẽ hủy hôn. Nhưng nếu như em xuất hiện, mọi chuyện sẽ không giống vậy nữa, em hiểu không?" Lăng Ý nắm chặt lấy vai cô: "Nghe anh một lần thôi, chờ sau khi hôn lễ được tổ chức xong rồi nói chuyện, được không?"
"Hơn nữa, Giang Tây Long và Giang Noãn đều là hai người thân thiết nhất của em, hai người đó bên nhau, chưa chắc đã không tốt. Em cứ để mọi chuyện phát triển theo tự nhiên đi, không được sao?"
Lê Cảnh Trí suy nghĩ một lúc, gật đầu.
Lăng Ý nói không sai, Giang Noãn là một cô gái tốt, Giang Tây Long cũng là một người đàn ông tốt.
Bây giờ mà nháo lên chuyện này cũng không hay.
Lăng Ý thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay ngủ sớm đi, ngày mai còn đi dự đám cưới. Bọn họ tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, không mời nhiều khách, sáng sớm mai chúng ta qua đó."
Một đêm này, Lăng Ý không quấy rầy cô, chỉ im lặng, ôm cô thật chặt, dường như hắn sợ cô chạy mất.
Lê Cảnh Trí nhận ra sự lo lắng của hắn, hai tay cuốn lấy eo hắn.
...
Ngày hôm sau.
Lăng Ý không dẫn Lê Cảnh Trí đến cửa hàng của Hướng Hi Nhiên trang điểm mà đi thẳng đến nơi tổ chức đám cưới của Giang Tây Long và Giang Noãn.
Lê Cảnh Trí biết "âm mưu" của hắn, hắn không muốn cô "cướp danh tiếng" nên mới kéo cô qua đây luôn.
Lê Cảnh Trí chỉ mặc một bộ jean màu trắng đơn giản, nhìn không trang trọng chút nào.
Nhưng cô không thể lay chuyển được Lăng Ý, đành để vậy đi đến hội trường.
Cô dâu theo lễ cưới kiểu Trung Quốc sẽ mất rất nhiều thời gian để trang điểm.
Lê Cảnh Trí vừa tới đã bỏ lại Lăng Ý, đi nhìn Giang Noãn.
Giang Noãn quay về phía gương, hai nhà tạo mẫu tóc đang bận rộn tạo hình cho cô ấy.
"Cảnh Trí, cậu đến rồi à."
"Mình sợ cậu chán, nên đến sớm với cậu."
"Cậu đúng là tốt nhất, nghĩ lại thì trong đám bạn nhiều năm qua, cậu là người đối xử với mình tốt nhất." Giang Noãn cười hì hì, tay chuyên gia trang điểm run lên, suýt nữa thì tô lệch son môi.
May mà cuối cùng cũng hoàn thành, cô dâu xinh đẹp động lòng người.
Lê Cảnh Trí tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn chuyên gia trang điểm bận tới bận lui trên đầu Giang Noãn, quấn tóc, cài trâm, đắn đo xem chiếc nào phù hợp.
"Tại sao lại muốn làm hôn lễ kiểu Trung Quốc?" Đột nhiên Lê Cảnh Trí hỏi.
Cô nhớ, Giang Noãn hy vọng tổ chức đám cưới trên một hòn đảo nào đó, trời xanh mây trắng, cô dâu mặc váy cưới màu trắng chạy trên bờ biển với chú rể, dấu chân của hai người in lên bãi cát ...
Nhưng hiện giờ, rõ ràng không phải thứ cô ấy muốn.
Giang Noãn nhìn thẳng vào cô, nở nụ cười, đã được trang điểm nên càng trở nên chói lóa: "Bởi vì anh ấy thích."
Anh ấy đương nhiên là chỉ Giang Tây Long.
Đột nhiên Lê Cảnh Trí nhớ đến một câu, yêu đến tận cùng mới chấp nhận nghe theo.
Có lẽ Giang Noãn cũng thích Giang Tây Long, trong tương lai có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ hạnh phúc.