Lê Nhã Trí chết rồi.
Bởi vì không cam lòng nên khiến bản thân tức đến chết.
Cho đến khi chết đi, Lê Nhã Trí cũng không hiểu, cô ta kém Lê Cảnh Trí ở điểm nào, tại sao Lăng Ý lại không muốn cô ta?
Từ đầu đến cuối, Lê Nhã Trí vẫn cho rằng nếu như Lăng Ý đối xử dịu dàng với cô ta hơn một chút, thì cô ta cũng không lưu lạc đến con đường này.
Lê Cảnh Trí tận mắt nhìn thấy Lê Nhã Trí chết đi, khi máy móc quay về số 0, một sinh mạng trước mắt cũng biến mất.
Viên Vũ và Lê Khải Thiên chờ ở ngoài cửa, lao vào, đẩy Lê Cảnh Trí ra, ôm lấy thi thể Lê Nhã Trí khóc lóc...
Hình ảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến người ta đau xót.
Lăng Ý đỡ lấy cơ thể cô, cánh tay dài ôm lấy vai cô, cho cô dựa vào ngực: "Chúng ta đi thôi."
"Em muốn đưa con bé một đoạn." Dù sao Lê Nhã Trí cũng là em gái cô suốt mười tám năm trời.
"Được." Lăng Ý gật đồng đồng ý.
Trong tang lễ của Lê Nhã Trí, Lăng Ý vẫn đi bên cạnh cô, đứng phía cuối đoàn khách mời, không phải bên người nhà họ Lê.
Viên Vũ muốn tìm Lê Cảnh Trí để nói chuyện, nhưng cô và Lăng Ý đã rời đi.
Lúc này đã là chạng vạng tối.
Lăng Ý tự làm lái xe đưa cô về.
Lê Cảnh Trí vẫn chưa thể vực dậy tinh thần, cô nghĩ về Lê Nhã Trí trước khi chết, nghĩ về dáng vẻ tàn nhẫn trở mặt của cha mẹ Lê, cô nở nụ cười buồn bã: "Coi như là lời tạm biệt hoàn toàn đi... Căn nhà đó vốn dĩ cũng không thuộc về em."
"Hiện giờ chúng ta đã có mái nhà thuộc về hai chúng ta." Lăng Ý vươn tay, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, đặt lên đùi hắn.
Lê Cảnh Trí sợ quấy rầy hắn lái xe, không giãy dụa, không rút tay lại.
Mãi cho đến khi hai người về đến nhà mới tại Đào Lan Uyển, Lê Cảnh Trí ngẩng đầu khỏi cửa kính: "Lăng Ý, anh không có gì giấu em chứ? Còn giấu rất lâu nữa."
Động tác cởi dây an toàn của Lăng Ý dừng lại: "Tại sao em lại hỏi như vậy? Lê Nhã Trí đã nói gì với em sao?"
Cô không che giấu, bởi vì cô cũng muốn biết sự thật: "Tại sao Nhã Trí lại biết chuyện em và Giang Tây Long bị người khác hãm hại, quay lén ở khách sạn?"
Lăng Ý không ngờ câu chuyện bị phủ đầy bụi, gần như đã quên vào quá khứ lại bị lôi ra vì cái chết của Lê Nhã Trí, hắn hít sâu một hơi.
"Video bị truyền ra ngoài?"
Nếu không với sức của Lê Nhã Trí sao có thể biết video đó được.
Trừ phi Nhã Trí là người hãm hại cô, nhưng khi đó Nhã Trí vẫn chưa có quan hệ gì với Lăng Ý, căn bản không cần phải hãm hại cô.
Lăng Ý mím môi, nặng nề nói ra bốn chữ: "Đều đã qua rồi."
Né tránh không trả lời chính là ngầm thừa nhận.
Thì ra video giữa cô và Giang Tây Long đã bị truyền ra ngoài.
Hắn đã biết từ lâu nhưng vẫn lừa cô.
"Anh đã từng đồng ý sẽ không giấu em chuyện gì."
"Anh đã xử lý hết rồi, anh không muốn khiến em lo lắng."
"Xử lý như thế nào?"
Lăng Ý không lên tiếng.
Cô muốn hắn nói thế nào đây?
Nói là Giang Tây Long đã đứng ra, nói cho cả thế giới biết, chỉ có bản thân anh không quên được cô, tất cả đều không liên quan gì đến cô?
Nói Giang Tây Long đã đứng ra nói video là sự thật, nhưng anh chỉ xảy ra tình một đêm với người phụ nữ trong video vì cô ta có vẻ ngoài giống cô.
Nói Giang Tây Long bị hàng nghìn người phỉ nhổ nên mới hạ được chuyện này xuống sao?
Trong cả quá trình đó, hắn chỉ làm một chuyện đó là tìm một người phụ nữ có vẻ ngoài giống cô để có mặt tại họp báo của Giang Tây Long.
Hắn không làm gì cả, mà là Giang Tây Long bảo vệ chu toàn cho cô.