Lê Cảnh Trí liếc nhìn vào trong phòng bệnh. Sau khi cô được y tá dẫn đi mặc đồ bảo hộ và đeo khẩu trang, rồi mới được vào.
Lê Nhã Trí nằm trên giường, chất lỏng trong ống truyền liên tục được đưa vào cơ thể, miễn cưỡng duy trì nhịp tim.
Lê Nhã Trí thấy cô tới, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào cô, cô ta cũng nhìn thấy cả Lăng Ý đang đứng chờ ở ngoài.
Lê Nhã Trí cố gắng dùng sức nói từ từ: "Chị vẫn tới đây." Lê Nhã Trí cảm thấy một người như Lê Cảnh Trí chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội làm việc "tốt" này.
"Phải, có gì muốn nói?"
Người sắp chết có nói lời hay không thì Lê Cảnh Trí không biết, mặc dù Lê Nhã Trí từng làm nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng khi biết cô ta thực sự sắp chết, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu.
Cô tưởng rằng cô có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng khi nhìn thấy Lê Nhã Trí, cô vẫn thấy đau lòng.
Dù sao đây cũng là em gái từ nhỏ đến lớn của cô.
"Không phải chị dựa vào ... bộ dạng này...để... Lăng Ý một lòng với chị sao?" Lê Nhã Trí muốn cười, nhưng lại họ khụ khụ: "Bình thường chị thích giả vờ... Hiện giờ lại dùng sự giả dối, cái vẻ đáng thương ấy để lừa gạt anh ấy?"
"Rốt cuộc ... chị nói xấu về tôi cái gì với anh rể? Tại sao anh ấy lại... vô tình... với tôi..."
"Chị không nói gì."
"Chị có dám thề không?" Lê Nhã Trí mù quáng, cô ta không tin.
"Chị thề." Lê Cảnh Trí không dám để Lê Nhã Trí bị kích động, giơ tay lên, nghiêm túc: "Chị thề, nếu chị từng nói xấu gì về em với Lăng Ý, chị sẽ không được chết tử tế."
Trong nháy mắt, ngực Lê Nhã Trí như có cái gì đè nặng, trước đây cô ta cũng từng thề với cha mẹ như thế.
Cô ta nói đứa bé là của Lăng Ý, cô ta muốn đòi lại công bằng, muốn tìm những thứ thuộc về cô ta. Nếu như nói dối, sẽ không được chết yên ổn.
Báo ứng tới nhanh quá, nhanh quá...
Cô ta không cam lòng, tại sao lại ra nông nỗi này.
Lê Cảnh Trí không nói gì, tại sao Lăng Ý lại tàn nhẫn với cô ta như vậy?
Hai mắt Lê Nhã Trí đỏ lên, cô ta nhìn chằm chằm vào Lê Cảnh Trí, nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp kia: "Tại sao? Tại sao?"
Giọng nói của Lê Nhã Trí càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng đứt quãng, Lê Cảnh Trí nghe không rõ, cúi người, dán tai vào: "Em nói cái gì?"
"Tại sao Lăng Ý lại không thích tôi ... Rốt cuộc... Chị hơn tôi ở chỗ nào? Chị cũng... đâu có sạch hơn tôi...Chẳng phải chị cũng lên ... giường với Giang Tây Long sao? Video rõ ràng như thế mà ... tại sao Lăng Ý lại không muốn tôi, mà lại là chị ... Tại sao phải khiến tôi đi đến con đường này..."
Cơ thể Lê Cảnh Trí cứng đờ: "Tại sao em biết chuyện của chị và Giang Tây Long? Sao em lại biết chuyện video đó?"
"Ha...Ha ha... Có vẻ Lăng Ý đối xử với chị như một con chim ở trong lồng... Tất cả mọi người đều biết chuyện đó, video đã truyền khắp thành phố này từ lâu rồi."
"Em nói video kia bị truyền khắp thành phố? Tại sao chị chưa từng nghe nói đến chuyện này? Nhã Trí, sao đến bây giờ em vẫn còn nói lung tung như vậy?"
"Chẳng phải do Giang Tây Long nhận tất cả trách nhiệm, tẩy trắng cho chị sao? Chị còn tưởng bản thân là người trong sạch ..." Lê Nhã Trí cố gắng giơ cánh tay đang truyền dịch lên, muốn tát cho Lê Cảnh Trí một cái.
Lê Cảnh Trí chưa kịp lùi về sau, cái tát kia đã yếu ớt, mất sức, rủ xuống.