Vừa mở ra đã thấy hai túi lớn đựng quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Tất cả đều đã được tách ra, một túi cho Lê Cảnh Trí, một túi cho Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, là kích cỡ của cô ấy.
Bên dưới là quần áo lót, cô ấy cầm lên xem lại, cũng đúng kích cỡ luôn.
Cô ấy cầm quần áo nhìn về phía Lê Cảnh Trí: "Những bộ quần áo của cô có đúng kích cỡ không?"
Lê Cảnh Trí gật đầu: "Đúng."
Lê Nguyệt kinh sợ: "Sao Hướng Diệc Nhiên biết rõ kích cỡ quần áo của chúng ta thế?"
Nếu như Lê Nguyệt không nói ra, Lê Cảnh Trí cũng không để ý vấn đề này.
Lê Nguyệt hỏi như vậy khiến cô ngây người.
Lê Nguyệt ném quần áo xuống đất, tức giận: "Tôi nhổ vào, mệt cho tôi còn vừa cảm thấy anh ta là người tốt. Tên lưu manh chết tiệt. Tôi nhìn nhầm anh ta rồi."
Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi cho Hướng Diệc Nhiên.
Hướng Diệc Nhiên thấy Lê Nguyệt gọi, tưởng Lê Cảnh Trí xảy ra chuyện gì, lo lắng: "Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi quay lại ngay đây."
"Quay lại cái rắm, anh không được quay lại đây. Sao anh lại biết được kích cỡ quần áo của tôi và Cảnh Trí, thậm chí cả đồ trong anh cũng biết? Anh nhìn trộm à?"
Hướng Diệc Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là việc này, tôi còn tưởng bị thế nào."
"Tối khinh, đây là chuyện lớn, anh là đồ đi nhìn trộm, ai biết được anh có giở trò gì ở trong nhà không, tôi không dám để Cảnh Trí ngủ lại đây, tôi muốn dẫn cô ấy đi."
"Lê Nguyệt, đầu óc cô có vấn đề à?"
Lê Nguyệt: "..."
"Cô và Cảnh Trí cùng họ mà sao đầu óc thì cách nhau xa thế?"
Lê Nguyệt: "... Anh làm chuyện xấu còn muốn ngụy biện?"
"Tôi có làm chuyện xấu gì cũng không làm với cô, cô cúi đầu nhìn ngực cô xem.”
"Nhìn rồi."
"Nhìn thấy cái gì?"
"Không thấy gì."
"Vậy thì đúng rồi, không thấy gì, cô cho rằng tôi mắt mù à mà không thấy nó nhỏ thế nào?"
Lê Nguyệt: "...!!!"
"Ở đó mà chăm sóc tốt cho Cảnh Trí đi, nếu cô dám dẫn cô ấy chạy loạn, xảy ra chuyện gì, tôi lột da cô." Nói xong Hướng Diệc Nhiên không để Lê Nguyệt phản bác lại, cúp điện thoại.
Lê Nguyệt kêu lên: "Hướng Diệc Nhiên đáng chết!"
Lê Cảnh Trí nhìn bộ dạng của Lê Nguyệt nở nụ cười, nếu như Hướng Diệc Nhiên có thể biết kiềm chế, đối xử tốt với Lê Nguyệt, hai người họ có thể trở thành một đôi: "Cô và Hướng Diệc Nhiên thế nào rồi? Làm hòa chưa?"
"Làm hòa cái gì? Tôi và anh ta cũng đâu có cãi nhau." Lê Nguyệt hiểu rất rõ, từ trước đến giờ quan hệ giữa anh ta và cô ấy chỉ có giữa ông chủ và con nợ.
Nếu như không phải vì cô ấy lo cho Lê Cảnh Trí, hôm nay chỉ nhìn thấy Hướng Diệc Nhiên ở bệnh viện, chắc chắn cô ấy sẽ giả vờ như không quen, cũng sẽ không chào hỏi, có cãi nhau đâu mà làm hòa.
Lê Nguyệt thực sự coi việc chăm sóc Lê Cảnh Trí như một công việc chính quy, cô ấy còn cố ý tra trên mạng một số tài liệu, chọn một số món ăn phù hợp với tình hình của Lê Cảnh Trí.
Lê Nguyệt giống như một mặt trời nhỏ, sẽ tỏa ánh nắng ấm áp, ở cùng cô ấy giúp cô cảm thấy rất thoải mái.
Có Lê Nguyệt làm bạn, vết thương hồi phục rất tốt.
Hướng Diệc Nhiên tránh cho Lê Cảnh Trí nghi ngờ, anh ta rất biết điều, ngoại trừ tình cờ đưa cơm tới, sẽ không cố ý ở lại chỗ này.
Có điều mỗi lần Lê Cảnh Trí phải đi bệnh viện kiểm tra, anh ra tới rất đúng giờ.
Hôm nay, Lê Cảnh Trí phải đi bệnh viện tháo băng, Hướng Diệc Nhiên đến sớm, nhân tiện dùng bữa luôn.
Lê Nguyệt đả kích anh ta, nói anh ta có tiền còn thích chiếm tiện nghi của người khác, đến bữa cơm cũng không tha.