Hướng Diệc Nhiên và Lê Cảnh Trí không hẹn mà cùng mở miệng: "Lê Nguyệt?"
Lê Nguyệt còn tưởng cô ấy ẩn náu rất kỹ, khi nghe thấy bọn họ gọi, lại nhìn thấy Lê Cảnh Trí, không khỏi giật mình.
Khuôn mặt Hướng Diệc Nhiên lạnh đi: "Sao cô lại ở đây? Cô đi theo tôi hay đi theo Lê Cảnh Trí?"
Đã bị phát hiện thì Lê Nguyệt cũng chẳng buồn trốn nữa, nghênh ngang đi vào: "Tôi đi theo anh làm gì? Tôi không có sở thích đi rình mò người khác, tôi thấy Cảnh Trí bị thương, cảm thấy không yên tâm nên mới chạy đến."
Hướng Diệc Nhiên hừ một tiếng, không tin: "Trùng hợp thế sao, sao cô nhìn thấy Cảnh Trí bị thương? Cô có thiên lý nhãn à?"
Lê Nguyệt không muốn bị hiểu lầm, mạnh miệng giải thích: "Tôi làm hậu cần ở bệnh viện."
Hậu cần nói thì rất êm tai, nhưng mọi người đều hiểu, đó là đi dọn dẹp vệ sinh.
"Lúc đó tôi định đuổi theo nhưng những người kia ngăn không cho tôi lại gần, sợ tôi quấy rối đến các người. Bây giờ tôi mới lén đến được." Lê Nguyệt lè lưỡi một cái, không nhìn vào Hướng Diệc Nhiên, nói chuyện với Lê Cảnh Trí.
Nếu như bị phát hiện chắc là không giữ nổi công việc này.
Nhưng Lê Nguyệt không hối hận, đây là do cô ấy lựa chọn.
"Cảnh Trí, mặt cô bị sao thế? Ai lại ra tay độc ác như vậy?"
"Hiện giờ không sao rồi, cảm ơn cô, Lê Nguyệt." Lê Nguyệt như một mặt trời nhỏ, sưởi ấm trái tim người khác.
Hướng Diệc Nhiên nhìn chằm chằm Lê Nguyệt một lúc, khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi: "Hiện giờ cô ở đâu?"
"Mắc mớ gì đến anh? Không cần anh xen vào."
"Có chuyện tốt dành cho cô."
"Tôi không thèm."
"Không thèm thì thôi, tôi còn định hỏi, hiện giờ cô làm nhân viên vệ sinh ở bệnh viện, không bằng cô chăm sóc cho Cảnh Trí nửa tháng, tôi trả lương cho cô bằng nửa năm cô làm ở đây." Hướng Diệc Nhiên cố ý nói dài ra: "Nếu cô không muốn thì quên đi."
Mắt Lê Nguyệt sáng rực lên: "Tôi đồng ý!"
Hướng Diệc Nhiên nói với Lê Nguyệt xong, mới quay sang nhìn Lê Cảnh Trí: "Cô và Lê Nguyệt sẽ đến ở một căn nhà khác, bác sĩ nói cô phải phục hồi mất hai tuần, nếu cô không muốn bị hủy dung tốt nhất là đừng có quay lại tìm cô em gái thần kinh kia của cô."
Có Lê Nguyệt ở cùng, Lê Cảnh Trí gật đầu.
Hướng Diệc Nhiên thu xếp cho các cô cẩn thận rồi mới rời đi.
Trước khi đi còn cố ý dặn Lê Nguyệt phải theo sát Lê Cảnh Trí 24/24, chú ý chăm sóc vết thương trên mặt cô.
Bác sĩ nói bị bỏng cấp độ hai, lớp biểu bì bị tổn thương, nhìn đáng sợ chứ thực ra không có vấn đề gì quá lớn, trong hai tuần sẽ khỏi. Nhưng Hướng Diệc Nhiên không yên tâm, dặn Lê Nguyệt có vấn đề gì thì lập tức thông báo với anh ta.
Lê Nguyệt nhìn bộ dạng như bà mẹ già của Hướng Diệc Nhiên, đột nhiên cô ấy cảm thấy anh ta cũng không xấu lắm, mặc dù anh ta thích Lê Cảnh Trí, nhưng vẫn có giới hạn, không làm chuyện gì khác người.
Nếu như anh ta muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất.
Nhưng Hướng Diệc Nhiên không làm như vậy, chứng tỏ anh ta là một người tốt.
Lê Nguyệt cầm một chiếc hộp lớn, quay vào phòng đưa cho Lê Cảnh Trí.
Những thứ này đều là do Hướng Diệc Nhiên cho người đưa tới, nóii là quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày cho hai người.
Hướng Diệc Nhiên không để Lê Cảnh Trí quay về Ngự Thủy Viên lấy những đồ này vì sợ cô lại gặp con mụ điên Lê Nhã Trí.
Một hộp lớn cũng khá nặng, Lê Nguyệt nhấc được hai bước, phải đặt xuống đất nghỉ rồi lại nhấc tiếp.
Lê Cảnh Trí thấy cô ấy không nhấc nổi, đi tới, hai người tốn cả nửa ngày mới khiêng được cái thùng giấy vào phòng.