Suốt một thời gian, Lăng Ý và Lê Cảnh Trí thường xuyên bị chụp cảnh đang đi cùng nhau. Mọi người đều nhìn thấy Lăng Ý rất cưng chiều cô, cái gì cũng nghe theo cô.
Hầu hết đều có suy nghĩ bình thường, nói tình cảm của họ tốt, cả ngày ở bên nhau cũng không thấy chán.
Nhưng con người mà, nếu quá thấp kém sẽ có những suy nghĩ đen tối.
Những con rùa rụt cổ ẩn mình trong góc, cho dù có tốt hay không tốt, qua miệng bọn họ, đều sẽ trở nên méo mó.
Họ nói Lê Cảnh Trí sợ Lăng Ý sẽ chạy mất, quản chặt, không cho những người phụ nữ khác lại gần hắn.
Mà Lăng Ý trở nên phản nghịch, quay sang thích đàn ông.
Lê Cảnh Trí nghe xong, cười ngặt nghẽo, không dừng lại được, nước mắt cũng sắp trào ra.
Mọi người thời nay rảnh rỗi thật đấy, không có chuyện gì làm đi đem hôn nhân của người ta ra nghiên cứu, đoán mò. Nhưng suy đoán này cũng quá vô lý.
Mặc dù Lăng Ý không quan tâm những việc này, nhưng thấy Lê Cảnh Trí nghe xong thì cười bò, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu.
"Buồn cười đến thế sao? Cười nữa là nghẹt thở đấy."
Cô dùng sức gật đầu: "Buồn cười quá, những người này không biết từ đâu mà suy đoán như thế. Cho dù Hướng Diệc Nhiên bị bẻ cong thích đàn ông, thì anh cũng không thể cong được."
Chỉ có cô biết, con sói háo sắc này để tâm đến chuyện nam nữ thế nào.
Hướng Diệc Nhiên bị tổn thương, tức giận phản bác: "Cái gì mà tôi bị bẻ cong?"
Lăng Ý bảo vệ vợ: "Cậu cũng không bị cong, ví dụ chút thì có làm sao?"
Hai vợ chồng người ta ở cùng một chiến tuyến, trong lòng Hướng Diệc Nhiên vừa chua xót, vừa uất ức: "Có ai đi lấy ví dụ giống cậu không?"
"Chẳng lẽ cậu chột dạ, sợ bị nói xong liền cong hả?"
"Shit, cmn, ông đây là trai thẳng đấy."
Lăng Ý lạnh lùng: "Sao cũng được, có gì khác nhau đâu."
Hướng Diệc Nhiên nghẹn một cục tức, quan hệ giữa anh ta và Lăng Ý càng ngày càng tốt, tên này càng không có giới hạn, thuận miệng gài bẫy anh em.
Lê Cảnh Trí thấy dáng vẻ tổn thương của Hướng Diệc Nhiên, hỏi anh ta: "Đúng rồi, chuyện giữa anh và Lê Nguyệt sao rồi?"
"Không có gì." Có thể thế nào chứ? Anh ta giúp đỡ Lê Nguyệt chẳng qua là vì cô ấy là bạn của Lê Cảnh Trí.
Cô dừng lại một chút, nói: "Anh đối xử với cô ấy tốt một chút, cô ấy là cô gái tốt."
Hướng Diệc Nhiên không nói gì, cảm giác tự đào hố chôn mình, trước đây không nên kéo Lê Nguyệt ra làm bia đỡ đạn, hiện giờ cứ gặp mặt là bị Lê Cảnh Trí lải nhải Lê Nguyệt tốt thế nào.
Trong lòng càng thêm uất ức.
"Hướng Diệc Nhiên ..."
"Được rồi, được rồi, hai chúng tôi đã kết thúc lâu rồi. Hôm cô ấy vay tiền cô, tôi tức giận với cô ấy, sau đó cô ấy bỏ đi, chúng tôi cắt đứt liên lạc rồi."
"Anh không tìm cô ấy sao?"
"Tại sao tôi phải tìm? Hợp được, tan được."
Lê Cảnh Trí thấy Hướng Diệc Nhiên không muốn nói thêm, cô cũng không hỏi nữa, chỉ nhíu lông mày, cảm thấy đau lòng thay cho Lê Nguyệt.
Hướng Diệc Nhiên là một hoa công tử, quả nhiên chỉ có ý chơi đùa, không thật lòng.
Rời đi cũng tốt, Lê Nguyệt chắc chắn có thể tìm được nửa kia phù hợp với cô ấy.
Hướng Diệc Nhiên biết Lê Cảnh Trí hiểu nhầm, nhưng chỉ có thể nhịn, không thể giải thích.
Đâu thể nói không phải là anh ta không quan tâm đến Lê Nguyệt, mà thậm chí anh ta rất quan tâm đến cô ấy chỉ bởi vì cô được?
Trong lòng Hướng Diệc Nhiên có nỗi khổ, nhưng không dám nói.
Cũng không thể nói.
Lăng Ý nhìn vẻ mặt kìm nén của Hướng Diệc Nhiên: "Hôm nay cậu không rảnh rỗi đến mức đến phòng tôi nói chuyện phiếm đấy chứ?"
"Chuyện trước kia cậu bảo tôi tra, tôi tra ra được một ít."
Vừa nhắc đến công việc, Hướng Diệc Nhiên thu hồi vẻ ngoài bất cần, trở nên nghiêm túc.