"Việc này không thể trách phu nhân được, cô đã kết hôn với thiếu gia, còn đi qua lại với người đàn ông khác. Phu nhân không muốn để cô mang thai cháu trai của nhà họ Lăng là chuyện bình thường."
Mẹ Trần nói giúp Hách Ánh: "Phu nhân cũng coi như là hết lòng giúp đỡ, bà ấy thậm chí còn không bắt cô và thiếu gia phải ly hôn, bà ấy chỉ không muốn hai người có con vào lúc này thôi."
Cả người Lê Cảnh Trí như bị mất đi toàn bộ sinh lực.
Cô không thể ngờ mẹ chồng lại không tin cô.
Chẳng trách lâu như thế mà bà cũng không thân mật như trước, gọi cô về nhà, thì ra, trong lòng bà không còn tin tưởng cô nữa.
Lê Cảnh Trí khó khăn nói ra: "Bà đi đi."
Mẹ Trần cẩn thận hỏi lại: "Cô sẽ không làm gì với con gái tôi chứ?"
Lê Cảnh Trí bất lực lắc đầu, cô tính toán với mẹ Trần thì được cái gì đây? Bà chẳng qua chỉ là một người nghe theo mệnh lệnh, người thực sự không muốn để cô mang thai là Hách Ánh, cô có muốn tính toán với mẹ Trần cũng vô dụng.
"Bà đi đi, chuyện này cứ để qua đi, đừng nói chuyện này với ai. Sau này bà cũng không cần đến Ngự Thủy Viên quét dọn nữa."
Mẹ Trần có hơi hổ thẹn: "Xin lỗi, thiếu phu nhân."
Nhưng bà chỉ hổ thẹn, chứ không hối hận. Mẹ Trần cũng cảm thấy Lê Cảnh Trí không tốt, là cô làm sai trước, không thể trách người khác.
"Chờ đã." Lăng Ý đột nhiên mở miệng, gọi mẹ Trần lại.
"Thiếu gia còn chuyện gì không?"
"Sau này bà cũng không cần ở lại nhà họ Lăng nữa. Hôm nay bà trở về nói với mẹ tôi, chuyện này bị lộ rồi, sau này tôi sẽ không để bà ấy có cơ hội làm vậy nữa đâu. Cùng lắm là trong một năm, tôi nhất định sẽ cho bà ấy bế cháu trên tay."
Mẹ Trần gật đầu, yên lặng rời đi.
"Lăng Ý, có phải anh biết mẹ xa cách, thậm chí là chán ghét em từ lâu rồi không? Vì thế cho nên anh mới muốn em nhanh chóng mang thai." Hắn không trả lời, ngầm thừa nhận.
Lê Cảnh Trí bất lực, ngồi co ro dưới đất, trong lòng cực kì khó chịu.
Mẹ chồng thật tâm coi cô như con gái mà yêu thương, không ngờ sẽ có một ngày, bà lại đối xử với cô như vậy.
Nhưng bắt đầu từ khi nào?
Vì sao mẹ chồng lại nghi ngờ cô, lúc bức ảnh cô ôm Giang Tây Long bị truyền ra ngoài, rõ ràng mẹ chồng vẫn rất tin cô.
"Cảnh Trí, chúng ta chỉ cần có một đứa con là được." Lăng Ý ngồi xuống, ôm cô vào trong ngực: "Mẹ hay mềm lòng, chỉ cần cho mẹ ôm một đứa cháu, chuyện gì cũng sẽ bỏ qua thôi."
"Mẹ không muốn em sinh con, tại sao ..."
Cô không nghĩ ra vì sao Hách Ánh coi cô như con ruột đột nhiên lại thay đổi thái độ.
Lê Cảnh Trí bò từ dưới đất lên: "Em muốn về nhà họ Lăng."
"Nghe lời anh, có con rồi hãy về."
"Tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mẹ đối xử với em như thế?"
Lăng Ý ôm cô, không nói gì, cũng không để cô rời đi.
Vì sao đối xử với cô như thế?
Bởi vì tất cả mọi người đều đã biết đoạn video tình ái giữa cô và Giang Tây Long, người ngoài có thể không nhận ra cô.
Nhưng mà sao Hách Ánh không nhận ra cô được.
Cho dù bà có yêu thương cô thế nào, nhìn thấy cô trần truồng, ôm người đàn ông khác, còn lên giường cùng người đó, chắc chắn cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Mẹ Trần nói không sai, Hách Ánh không bắt cô ly hôn đã là hết lòng hết dạ rồi.
Khi thấy mẹ Trần xuất hiện trong căn phòng này, Lăng Ý đã đoán ra, chắc chắn là Hách Ánh bảo bà ấy làm như thế.
Nhưng hắn không muốn để Lê Cảnh Trí biết chuyện này.
Hắn không muốn để cô biết đoạn video đã bị truyền ra ngoài, không muốn để cho cô biết được sự thật Giang Tây Long đã thay cô chống đỡ mọi chuyện, ... Càng không muốn cô rời khỏi hắn.