"Cho dù anh có tin hay không, em chỉ nói lần này nữa thôi, Lăng Ý, em không uống thuốc tránh thai." Ánh mắt Lê Cảnh Trí sáng lấp lánh nhìn về phía hắn: "Anh có tin em không?"
Lăng Ý mím môi, không lên tiếng.
Lê Cảnh Trí cười khẽ, cô hiểu đây là ý gì.
Nghĩ mãi cũng chán, cô đẩy hắn ra: "Lái xe đi."
Lăng Ý nghiêm nghị gật đầu: "Ừ, chúng ta về nhà thôi."
Mấy ngày không trở lại, hắn thực sự rất muốn trở về căn nhà nhỏ của hai người họ.
Lê Cảnh Trí không ý kiến nữa.
Tuy rằng tâm trạng của Lăng Ý không được tốt, nhưng hắn vẫn chuyên tâm lái xe, rất ổn định.
Có những người có năng lực đem công việc và tâm trạng chia ra làm hai.
Rất nhanh hai người đã về đến Ngự Thủy Viên.
Sau khi xuống xe, Lăng Ý đan mười ngón tay vào tay của Lê Cảnh Trí, một tay khác dùng để nhập mật khẩu chuẩn bị mở cửa.
Trên giá để giày có một đôi giày da của phụ nữ trung niên, Lê Cảnh Trí nhíu mày: "Hình như mẹ Trần đến rồi."
Mẹ Trần là người giúp việc ở nhà họ Lăng, đã chăm sóc cho Lăng Ý từ nhỏ.
Bởi vì Lăng Ý có tính sạch sẽ, không quen tìm người khác đến giúp việc cho bọn họ, càng không thích người lạ động đến đồ của hắn.
Vì vậy mẹ Trần thương nhân dịp nghỉ vào chủ nhật đến đây quét dọn cho bọn họ.
Nhưng hôm nay không phải chủ nhật.
Lê Cảnh Trí cảm thấy kì lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô thay giày cao gót, đi về phía phòng ngủ.
Lăng Ý ôm cô vào ngực, không muốn để cô cách quá xa hắn: "Chờ anh với."
Lê Cảnh Trí cảm thấy buồn cười: "Về đến nhà rồi, em không chờ, chẳng lẽ anh không tìm được em sao?" Hiện giờ, dáng vẻ của hắn như một đứa trẻ bám người.
Hắn trầm ngâm: "Sợ không tìm được trái tim em."
Hắn bắt đầu sợ ngay từ lúc biết cô gặp mặt Giang Tây Long.
Trong lúc bọn họ đang chiến tranh lạnh, Giang Tây Long có thể nhân lúc đó dùng tính cách dịu dàng của anh ta mà có lại được trái tim cô là chuyện rất dễ dàng.
Cho dù Lê Cảnh Trí đang ở bên cạnh hắn, hắn cũng vẫn cảm thấy bất an.
Lê Cảnh Trí dừng lại: "Là anh không tin em."
Lăng Ý chặn ngang lời nói của cô: "Chung ta không nên nói lại chuyện thuốc tránh thai nữa." Cô nói rất bình tĩnh nhưng hắn thực sự phải mất mấy ngày mới tiêu hóa được chuyện đó.
Lê Cảnh Trí nở nụ cười, bị hắn ôm trở về phòng ngủ.
Lăng Ý nghĩ rất kỹ, không có chuyện gì mà lên giường không giải quyết được.
Một lần không được thì hai lần.
Hai lần không được thì ba lần.
Nhưng hai người vừa đi tới cửa, lại phát hiện cửa phòng của bọn họ bị người khác mở ra.
Đúng là mẹ Trần thường xuyên đến đây quét dọn, nhưng phòng ngủ đều là do Lê Cảnh Trí tự dọn, cô cũng sẽ không để người khác tùy tiện ra vào.
Bởi vì lúc nào Lăng Ý cũng có thể động dục, cô không muốn người khác ngửi thấy được mùi sau khi họ hoan ái.
Mẹ Trần vẫn rất tuân thủ, nhưng hôm nay, thật kì lạ.
Lê Cảnh Trí nhận ra có gì đó không đúng, tránh khỏi cái ôm của Lăng Ý, bước nhanh, nắm được tay mẹ Trần, chất vẫn: "Mẹ Trần, mẹ đang làm cái gì ở đây thế?"
Mẹ Trần sợ hết hồn, thuốc trong tay cũng rơi xuống đất.
Một ít bị rơi trên sàn nhà, một ít bị rơi trên tấm thảm, có mấy viên bị lăn vào gầm giường.
Lê Cảnh Trí thả tay mẹ Trần ra, mở tủ đầu giường ra, lấy mấy viên thuốc Vitamin bình thường hay uống, so sánh với mấy viên thuốc rơi trên mặt đất.
Nhìn giống nhau như đúc.
Vitamin không quá đắt, mẹ Trần không thể vì ngheo mà phải lén trộm Vitamin.