Rời khỏi nhà hàng, mặt Lăng Ý lạnh đi.
Hắn nhét Lê Cảnh Trí vào trong ghế phụ, chuẩn bị lái xe.
Lê Cảnh Trí cảm thấy trạng thái hiện giờ của hắn không hợp để lái xe, cô đưa tay qua ngăn hắn khởi động.
Lăng Ý quay đầu sang nhìn cô, như có ý hỏi cô ó ý gì.
Ánh mắt cô nhìn xuống, bình tĩnh hỏi hắn: "Lăng Ý, có phải anh cho người theo dõi em không?"
Nếu như không có người theo dõi cô, sao hắn có thể xác định được vị trí, tới đây nhanh thế được? Còn bắt được cả nhà ba người kia.
Lăng Ý không phủ nhận: "Anh không yên tâm, lần này, chúng ta chiến tranh lạnh, em không muốn gặp anh."
"Không phải là em không muốn gặp anh, em vẫn luôn ở Ngự Thủy Viên. Người trốn tránh là anh." Lê Cảnh Trí sửa lại lời nói của hắn.
Chỉ cần ngày nào đó hắn có thể vứt bỏ mặt mũi, trở về Ngự Thủy Viên, thì hắn có thể thấy cô chưa từng rời khỏi đó.
"Được, anh thừa nhận, chuyện theo dõi em là anh không đúng, nhưng anh lo cho em, sợ em xảy ra chuyện. Hơn nữa là do em uống thuốc tránh thai lừa anh trước." Lăng Ý cảm thấy hắn đã quá đủ bao dung với cô, thậm chí hắn còn cúi đầu nhiều lần: "Anh sẽ không tính toán với em chuyện thuốc tránh thai nữa, em cũng tha thứ cho anh chuyện anh cho người theo dõi em được không?"
Lê Cảnh Trí chỉ cảm thấy buồn cười: "Em nói, em không uống thuốc tránh thai."
"Em vẫn không chịu thừa nhận."
"Chuyện em không làm sao em phải nhận?"
Lăng Ý nhìn cô, trong mắt hiện lên sự thất vọng.
Mới đầu hắn cũng nghi ngờ có người động tay động chân ở bệnh viện.
Mấy ngày không được gặp cô, hắn đã tra hết một lượt ở bệnh viện, căn bản là không có vấn đề gì.
Kết quả báo cáo sẽ không sai, người trong bệnh viện ũng không có ai nói dối.
Mặc dù Lăng Ý không muốn tin, nhưng hắn không thể không tin rằng Lê Cảnh Trí lén lút uống thuốc tránh thai.
"Được rồi, hiện giờ chúng ta không nói đến chuyện thuốc tránh thai nữa."
Lê Cảnh Trí lười chẳng muốn tranh luận với hắn như một đứa trẻ, rụt tay lại, dựa đầu vào cửa sổ xe.
"Em đang nghĩ về Giang Tây Long?"
"Vâng."
"Em nghĩ gì về anh ta?"
"Nghĩ tới mọi thứ trong quá khứ." Vận mệnh là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Cô chưa từng nghĩ tới, thì ra cô và Giang Tây Long đã gặp nhau sớm như vậy. Khi đó, cô chỉ cảm thấy sự dịu dàng, ân cần của Giang Tây Long khiến cô rung động, cảm giác như cô đã tìm được nửa kia của cuộc đời mình.
Ai biết được, Lăng Ý lại trở thành người đi cùng cô bước tiếp đoạn đường sau này.
Không thể nói là hối hận, chỉ cảm thấy buồn phiền.
"Lê Cảnh Trí, em đã kết hôn rồi, anh không cho phép em được nghĩ đến người đàn ông khác." Lăng Ý đặt tay lên vai cô, vuốt phần tóc rối ở hai bên thái dương của cô: "Trái tim của em, suy nghĩ của em chỉ có thể nhớ một người, đó là anh."
Lăng Ý không thấy cô đáp lại, đột nhiên kéo cô vào ngực, ôm cô thật chặt: "Em có nghe thấy không, em là của anh."
Thấy Lê Cảnh Trí nghĩ về Giang Tây Long khiến hắn cực kì bất an.
Hắn biết Giang Tây Long đối xử tốt với cô thế nào, hắn cũng biết hắn không thể so sánh được với Giang Tây Long, nhưng Lê Cảnh Trí là người của hắn, hắn sẽ không buông tay cô ra đâu.
"Cơ thể em là của anh, trái tim em là của anh, tương lai sau này của em cũng là của anh, tất cả đều là của anh."
Lê Cảnh Trí cảm thấy cực kì thất vọng trước dáng vẻ này của Lăng Ý: "Nhưng anh không tin lời em nói, anh chỉ tin kết quả báo cáo."
Hắn bá đạo, độc đoán, lấy suy nghĩ của hắn đi phân tích thế giới của cô.
Rõ ràng hắn là Lăng Ý, người có thể thét ra lửa trên thương trường, nhưng có lúc hắn lại như một đứa trẻ không biết lựa lời làm tổn thương người khác.