Lăng Ý bị trêu trọc, cả người ngứa ngáy, ôm cô, đặt cô dưới thân.
Cái tay không bị thương nhẹ nhàng vuốt sợi tóc của cô ra sau, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh, mang theo từng trận tê dại.
Hắn muốn, dục vọng thể hiện một cách rõ ràng.
Lăng Ý hôn gò má cô, muốn dùng cách lên giường để hóa giải ngăn cách giữa hai người.
Váy ngủ mỏng manh trượt xuống theo môi hắn, đến hai quả mận đào lại bị Lê Cảnh Trí ngăn lại.
Hai mắt cô tối đi, viết rõ hai chữ từ chối.
Hắn giả vờ như không hiểu ý của cô, kéo tay cô ra, tự liếm láp.
Lê Cảnh Trí lạnh lùng mở miệng, cô không bị ảnh hưởng, giọng nói bình tĩnh, không mang một chút tình dục nào: "Lăng Ý, đêm nay em không muốn làm."
Lăng Ý không thể giả ngu được nữa, trượt xuống từ trên người cô, nhẹ nhàng mặc lại váy ngủ cho cô.
Hắn ôm cô, để "tiểu Lăng Ý" dán vào đùi cô, thầm nói cho cô biết hắn muốn cô thế nào.
Lê Cảnh Trí là người mềm lòng, bình thường cô đều chọn thỏa hiệp.
Nhưng hôm nay thì không.
Lăng Ý không ngủ được, ôm chặt lấy cô.
"Anh biết em để ý cái gì, anh thực sự không có gì với Lê Nhã Trí hết, anh thề."
Giọng nam trầm thấp rơi vào tai cô, khiến lỗ tai hơi ngứa, ngứa đến tận trái tim.
Lông mi của cô run rẩy.
"Trước kia anh hồ đồ, nhưng không tới nỗi đói bụng ăn quàng. Lê Nhã Trí chỉ là cô gái nhỏ mưu mô, anh không cần động vào cô ta, càng không vừa mắt cô ta."
"Vậy ý của anh là nếu như là người khác thì có thể sao?" Lê Cảnh Trí tìm được một lỗ hổng trong câu nói của hắn.
Hắn dùng sức hôn cô một cái, đầu lưỡi lẻn vào cuốn lấy lưỡi cô, mút lấy.
Hôn mà như trừng phạt, lúc sau mới thở dốc buông cô ra: "Không được xuyên tạc lời của anh, em biết anh nói có ý gì. Nếu như em nghi ngờ chuyện gì, có thể trực tiếp hỏi anh, không được nghe người khác nói lung tung."
Lê Cảnh Trí nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, do dự có nên nói chuyện mấy tấm ảnh ra hay không.
Nhưng mà bản thân cô lại rất sợ sẽ nghe được đáp án thừa nhận.
Cô sợ sệt, chỉ muốn giấu trong lòng, hy vọng mọi chuyện sẽ giống như Lăng Ý nói.
Cô nghiêng đầu, gối lên tay hắn.
Lăng Ý hiểu, mọi chuyện đã không sao nữa rồi.
Hắn hôn trán cô một cái, trong lòng chắc chắn, nếu như chuyện này lại xảy ra một lần nữa, cho dù Lê Cảnh Trí có cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không tha cho nhà họ Lê đâu.
Không đời nào.
Nhà họ Lê đúng là một cái ổ mục nát, trừ Lê Cảnh Trí, tất cả người nhà họ Lê ai cũng khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
...
Sáng sớm hôm sau, Lăng Ý đang ăn bữa sáng do Lê Cảnh Trí làm.
Hắn uống một ngụm sữa, đặt cô lên kệ bếp, hôn sâu, hôn xong còn không quên đùa giỡn: "Uống ngon không? Sữa bò của anh uống ngon hơn hay mua uống ngon hơn?"
Lê Cảnh Trí liếc hắn một cái: "Anh có muốn tự nếm thử không?"
Lăng Ý cười, đang chuẩn bị nói gì đó, lại có điện thoại bên bệnh viện gọi tới.
Giọng viện trưởng run rẩy: "Lăng, Lăng tổng, ngài có thể đến bệnh viện một chuyến được không?"
Lăng Ý thu lại vẻ mặt tươi cười lúc nãy, lạnh lùng hơi: "Có chuyện gì?"
Viện trưởng lau mồ hôi lạnh: "Báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước của Lăng phu nhân bị cầm nhầm."
Trong lòng Lăng Ý căng thẳng: "Tôi lập tức đến ngay."
Lê Cảnh Trí thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, tiến lên trước hỏi thăm: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Hắn nắm chặt tay cô, kéo lên môi hôn một cái, bọt sữa trên tay bị hắn liếm sạch.
"Không có chuyện gì, em đừng nghĩ nhiều, anh đi ra ngoài một chuyến."