Lê Cảnh Trí không còn cách nào khác ngoài xách đồ vào nhà.
Cô ngây ngốc mở hộp đựng thức ăn ra, phát hiện bên trong không chỉ có đồ ngọt còn có cơm, thức ăn, canh, cái gì cũng có.
Hơn nữa, đều là những món cô thích ăn nhất, phía trên góc còn có ghi nhãn hiệu của quán ăn.
Là quán ăn cô thích nhất, cô thường đến đó với Lăng Ý.
Cô không nhớ là quán ăn này có nhận giao hàng.
Người có thể khiến cho họ phá lệ, chỉ có thể là Lăng Ý.
Vừa nghĩ phải xử lí đống đồ ăn này như thế nào, điện thoại của cô rung lên hai lần, là Lăng Ý gửi tin nhắn đến.
"Nhận được đồ ăn chưa? Tâm trạng sau khi ăn xong có tốt lên chút nào không?"
Lê Cảnh Trí cảm thấy buồn cười, rõ ràng người tức đến nổ phổi, đập cửa bỏ đi là hắn. Nhưng hiện giờ lại hỏi cô còn tức giận không.
Thật ra cô biết đây là cách bày tỏ của Lăng Ý.
Cô chưa trả lời tin nhắn vội, mở thức ăn vừa được đưa tới ra, bắt đầu hưởng thụ.
Ăn xong, tắm rửa, không chờ hắn, trực tiếp lên giường, chọn một quyển sách trong thư phòng, đọc một lúc rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Lúc Lăng Ý quay về thấy thức ăn đã được dọn sạch sẽ, đột nhiên cảm thấy hối hận, hắn tính sai rồi, đúng ra nên tự mình mang thức ăn về mới đúng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong là một mảng màu đen, người trên giường đã ngủ rồi.
Hắn khẽ thở dài, rón rén bước tới, vén chăn chui vào.
Hắn vừa trở về, trên người vẫn còn hơi lạnh, Lê Cảnh Trí lập tức tỉnh ngủ, đôi mắt sáng lấp lánh trong màn đêm.
Cô nhìn hắn một cái, lật người, quay mặt sang bên khác, ngủ tiếp.
Lăng Ý dứt khoát cởi quần áo, ôm cô vào lòng: "Vẫn còn tức giận sao?"
Lê Cảnh Trí mím môi, không lên tiếng.
Hắn co được dãn được, cắn lỗ tai cô, nhẹ giọng: "Anh sai rồi có được không? Anh không nên nổi nóng với em."
Thật ra lúc hắn mở cửa đi ra ngoài, vừa vào trong thang máy hắn đã hối hận rồi.
Hắn đã tốn rất nhiều sức mới dỗ được Lê Cảnh Trí, nếu như bởi vì chút chuyện nhỏ này mà bị vỡ lở, người chịu thiệt sẽ là hắn.
Nói cho cùng, không phải là cô không bỏ được hắn, mà là do hắn không thể bỏ được cô.
Hai tay của Lăng Ý mạnh mẽ luồn qua eo và ngực cô, kéo cô vào lòng: "Em nói một câu đi."
"Anh muốn em nói cái gì?" Giọng cô rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.
Nhưng Lăng Ý vẫn nhận ra, cô không vui. Có điều cô không kháng cự hắn lại gần, ít ra cũng không phải là tức giận.
Có vẻ đưa đồ ăn cô thích vẫn có hiệu quả.
Lăng Ý thừa thắng xông lên, nắm tay cô sờ lên chỗ mu bàn tay sưng đỏ của mình, chơi "khổ nhục kế": "Em xem, sưng hết lên rồi, đau lắm."
Cuối cùng cô cũng có phản ứng: "Vậy lần sau còn đập tay vào cửa nữa không?"
May mà đó là cửa kim loại chỉ hơi lõm một chút, nếu mà là cửa gỗ, đập vỡ rồi chắc chắn tay hắn bị cắm không ít dằm. Hiện giờ cũng không dám kêu đau như trẻ con thế này nữa đâu.
Lăng Ý xoay cơ thể cô, hôn lên môi cô một cái: "Dù sao người đau cũng là anh, đập vào đâu cũng không sao, nhưng không thể rơi vào người em được."
Trái tim Lê Cảnh Trí mềm dần, trong bóng tối, đầu ngón tay cô chạm vào mu bàn tay hắn, thực sự bị sưng một khối.
Ngón tay nhẵn mịn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của hắn, cô không có ý gì, nhưng hắn lại cảm thấy nó là một cái vuốt ve đầy quyến rũ.