Lê Cảnh Trí cho rằng cô ta đang nói chuyện vừa rồi, nhẫn nại giải thích: "Cô gái bán hàng lúc nãy cũng chạc tuổi em, chắc là sinh viên đại học đi làm thêm. Người ta cũng không dễ dàng gì, nếu bỏ qua được cho người ta thì nên bỏ qua." Hơn nữa, cô gái đó cũng không làm gì sai.
Lê Nhã Trí không nghe: "Cũng đâu phải do em bắt cô ta đi làm thêm, là do cô ta nghèo thì trách ai."
"Nhã Trí, không được nói như vậy."
"Vậy chị muốn em nói thế nào? Vừa rồi rõ ràng lúc em mở, cửa xe không khóa, vì sao chị bảo anh rể khóa cửa xe lại, chị cứ việc nói thẳng là chị không muốn em ngồi ghế phụ là được."
"Chị không bảo anh ấy khóa cửa, là do anh ấy ấn nhầm thôi."
"Nói dối." Có đồ ngu mới đi tin cái lí do vớ vẩn đó.
Lê Cảnh Trí biết cho dù cô giải thích thế nào Lê Nhã Trí cũng không nghe, trực tiếp mở cửa xe: "Vậy em ngồi phía trước đi, chị ngồi phía sau."
"Em không cần, nếu em ngồi, anh rể sẽ cho là em đang muốn gây chuyện."
"Vậy em muốn thế nào? Chị sẽ phối hợp với em."
"Chị nói thế là sao? Rõ ràng người đi giúp người ngoài là chị." Lê Nhã Trí nghĩ thầm: em muốn chị đi đi, chị có làm được không? Chắc chắn là không còn giả vờ hỏi.
Trước kia sao cô ta không phát hiện chị gái là loại phụ nữ dối trá như vậy nhỉ?
Lăng Ý nhìn ra bên ngoài, thấy hai người vẫn đứng im, Lê Cảnh Trí không mặc đủ ấm, đứng bên ngoài không thấy lạnh sao: "Mau lên xe đi, muộn rồi, về nhà đã."
Nhắc đến "nhà", Lê Cảnh Trí thấy mềm lòng: "Nhã Trí, lên xe đi."
Lê Nhã Trí vẫn đứng yên không nhúc nhích, suy nghĩ xem có nên lên phía trước ngồi không.
Lăng Ý không chịu nổi nữa, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô có lên xe không? Không lên thì chúng tôi đi trước."
Chúng tôi và cô.
Giới hạn rõ ràng.
Trong lòng Lê Nhã Trí hiểu ra, sao còn dám tự rước lấy nhục lên phía trước ngồi được.
Vừa khéo Lê Cảnh Trí mở cửa xe ra, cô ta ngồi vào phía sau.
Về đến Ngự Thủy Viên, Lê Nhã Trí chọn ở lại một gian phòng khách.
Cô ta thả đồ xuống, hưởng thụ căn phòng thuộc về mình, cuối cùng sau một ngày tồi tệ cũng cảm thấy thoải mái.
Cô ta nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, cơ thể nhún nhẩy, cảm giác này tuyệt vời đến nỗi không nói nên lời.
Lấy điện thoại ra, tạo dáng, chụp mấy kiểu ảnh, đăng lên vòng bạn bè: "Giường nhà anh rể thoải mái quá."
Chỉ một lát sau, phía dưới đã có rất nhiều bình luận trả lời.
"Anh rể cậu không phải là Lăng Ý à? Trời ạ, cậu ở nhà anh rể à?"
"Nói dối, ai mà không biết, quan hệ giừa anh rể và gia đình cậu rất tệ, sao cậu có thể vào ở nhà anh rể cậu được?"
"Hâm mộ quá đi mất, đây là nhà Lăng Ý đấy."
"Chúng tớ còn không có cả cơ hội gặp mặt Lăng Ý, cậu còn có thể ngủ trên giường của anh ấy, hu hu, cùng là con người sao lại khác nhau thế chứ?"
"..."
Những bình luận tương tự lần lượt nổi lên, mà điều khiến cô ta nổi lên dục vọng chỉ có một câu: "Cậu đang ám chỉ cậu bò được lên giường của Lăng Ý à?"
Đây là bình luận của hoa khôi trường đại học, Diêu Thanh Mạn.
Cô ta và Diêu Thanh Mạn kết thù với nhau từ lâu, nhưng chưa từng trở mặt, thậm chí còn duy trì vẻ ngoài cười nói để chào hỏi lẫn nhau.
Diêu Thân Mạn tự cho mình là thanh cao, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, được không ít con trai theo đuổi.
Mà điều khiến Lê Nhã Trí ghét Diêu Thanh Mạn nhất là Diêu Thanh Mạn quyến rũ vô số "lốp dự phòng", nhưng vẫn còn giả vờ duy trì hình tượng ngọc nữ thề phải tìm một "cao, phú, soái".