Cô gái bán hàng quét mã, hỏi lại: "Anh còn muốn mua gì không?"
Lăng Ý còn chưa lên tiếng, Lê Cảnh Trí đã nhéo hắn một cái, nhỏ giọng: "Anh đừng có nói lung tung, Nhã Trí còn ở đây này."
Lăng Ý không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, ôm cô vào trong ngực: "Không cần, cô ấy hay ngại."
Lê Nhã Trí bị bỏ qua một bên, tức giận, sau khi Lăng Ý thanh toán xong, lại đặt rổ mua hàng lên quầy: "Cô làm nhân viên kiểu gì thế? Rốt cuộc là có tính tiền cho tôi không?"
Cô gái bán hàng nhìn cô nhóc, hỏi lại: "Vậy cô chọn được món đồ cô muốn trả lại chưa?"
"Tôi là khách hàng, là thượng đế, tôi muốn gì cô quản được sao?"
"Cô chọn xong, tôi sẽ tính tiền cho cô."
"Tôi sẽ khiếu nại cô."
"Cô đi mà khiếu nại đi."
"Cô!" Từ nhỏ Lê Nhã Trí đã ngang ngược bá đạo, sao chịu nổi cục tức này, vén tay áo muốn động thủ, lại bị Lê Cảnh Trí giữ lại.
"Dừng lại đi, không ai muốn gặp phiền phức cả."
"Em không mang đủ tiền. Đồ là em mua, chị đừng nhúng tay vào."
"Không sao, chị mang tiền, mua hết đi."
Lê Nhã Trí càng tức giận, Lê Cảnh Trí là chị ruột của cô ta mà đi giúp người ngoài: "Em vẫn chưa nghĩ xong, mua không phải là lãng phí à?"
"Không sao, tính hết tiền đi, về nhà chúng ta cùng chọn, những đồ gì em không muốn thì đưa cho chị."
"Chị!"
"Ngoan đi."
Lê Nhã Trí tức giận, thấy ánh mắt lạnh như băng của Lăng Ý, ngậm miệng.
Trong lòng Lê Nhã Trí tăng thêm chút hận với Lê Cảnh Trí, dựa vào đâu mà chị gái thì được làm người tốt, còn cô ta phải làm người xấu, đây thực sự là chị ruột sao?
Giúp đỡ người ngoài khiến cô ta mất mặt trước anh rể.
Người bán hàng nhìn mặt hai người, sau đó tính tiền: "Hai người là họ hàng à?"
Lê Cảnh Trí đáp nhẹ: "Con bé là em gái tôi."
"Em ruột sao?" Người bán hàng kinh ngạc: "Hai người không giống nhau chút nào."
Tính cách không giống, vẻ ngoài cũng chênh lệch rất nhiều.
Một người từ tính cách đến ngoại hình đều là thiên sứ, một người vẻ ngoài bình thường, lòng dạ lại là ác quỷ.
Lê Cảnh Trí ngây người, nhìn em gái, hai chị em chẳng có điểm nào giống nhau. Từ nhỏ đến lớn cũng có người nói hai người không giống nhau...
Cô giải thích: "Có thể là do tôi giống mẹ, còn con bé giống cha."
Người bán hàng xếp đồ cho vào túi cẩn thận cho Lê Cảnh Trí: "Xong rồi, mọi người đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại tới."
Lê Nhã Trí tức giận đi phía trước, muốn mở cửa xe chỗ ghế phụ, ngồi phía trước với Lăng Ý.
Không ngờ Lăng Ý đi đằng sau bấm khóa cửa xe, cô ta không thể mở ra được.
Lê Cảnh Trí kinh ngạc nhìn Lăng Ý, hắn chậm chạp giải thích: "Ấn nhầm."
Cô nói: "Mau mở cửa xe đi, mở cả cốp xe ra để cất đồ."
Hắn đem cất đồ ra phía sau, sau đó ngồi vào ghế lái, để Lê Cảnh Trí ngồi vào ghế phụ.
Lê Nhã Trí vẫn đứng bên ngoài xe, nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao cô ta lại phải chịu sỉ nhục như vậy? Nếu không muốn cho cô ta đi cùng, thì đồng ý làm gì. Hiện giờ lại gạt cô ta sang một bên là sao?
Lê Cảnh Trí xuống xe, đi xem Lê Nhã Trí: "Sao không lên xe? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lê Nhã Trí dùng sức hất tay cô ra, cô trở tay không kịp, mu bàn tay đập vào cửa xe, đỏ nguyên một mảng.
Lê Nhã Trí nổi giận: "Giả vờ giả vịt, nếu chị thực sự quan tâm đến em đã không làm như vậy."