Lăng Ý quấn lấy Lê Cảnh Trí ở lại Ngự Thủy Viên hai ngày, hai người cũng nhau đi mua thức ăn, Lê Cảnh Trí nấu cơm, thời gian trôi qua, hai người cũng giống như những đôi vợ chồng bình thường.
Lăng Ý rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, nhưng trợ lí Lưu lại không chịu nổi.
Lúc ở nước Pháp thì không nói làm gì, giờ trở về nước rồi, hắn cũng không đến công ty, một đống văn kiện đang chờ xử lí. Trợ lí Lưu cảm thấy đây là thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời cậu ta.
Không còn cách nào khác, mỗi ngày ba lần chia thành sáng, trưa, tối phải mang văn kiện đến Ngự Thủy Viên cho hắn.
Sau đó, Lê Cảnh Trí nhìn thấy ánh mắt đau khổ của trợ lí Lưu, mới kêu Lăng Ý trở về làm một ông chủ có trách nhiệm, ngoan ngoãn đến công ty làm.
Chỉ là không biết hắn học được ở đâu, ngày nào cũng muốn hôn tạm biệt.
Lê Cảnh Trí nghi ngờ Lăng Ý bị dính cái gì đó không sạch sẽ, nhưng một khi hắn khôi phục dáng vẻ làm việc, lại là dáng vẻ nghiêm túc.
Mẹ Lê gọi điện thoại tới, hỏi tay Lê Cảnh Trí còn đau không?
Thật ra qua mấy ngày tay cô đã hết đau rồi.
Trong lòng Lê Cảnh Trí cảm thấy ấm áp không nói nên lời.
Mẹ Lê do dự không cúp điện thoại, một lúc sau mới hỏi cô, tối nay có thể về nhà một chuyến được không?
Cô im lặng một lúc, mới nói được.
Lăng Ý không đến công ty, ở nhà xem tài liệu, nhìn vẻ do dự của cô, hỏi: "Ai thế?"
"Mẹ tôi muốn tối nay tôi về nhà ăn cơm."
"Em muốn trở về không?"
Cô gật đầu.
Hắn đứng dậy chuẩn bị thay quần áo: "Tôi đi chung với em."
"Không cần đâu, tự tôi đi được rồi."
"Sao thế? Không muốn tôi đi sao?"
"Không phải vậy." Cô giữ chặt tay hắn: "Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, bầu không khí trong nhà tôi và nhà anh không giống nhau, anh đi không được tốt cho lắm." Cha cô lòng tham không đáy sẽ nhân cơ hội này moi tiền của Lăng Ý.
Hắn cảm thấy khó chịu với cách dùng từ của cô: "Nhà của tôi cũng là nhà của em."
"Ừ." Nhắc đến cha mẹ chồng, Lê Cảnh Trí nở nụ cười, Hách Ánh thực sự coi cô như con gái ruột của bà.
Nếu so sánh, mặc dù Viên Vũ cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng lại đem phần lớn sinh lực trao cho Lê Nhã Trí, còn lâu mới bằng được sự quan tâm của Hách Ánh đối với cô.
"Lâu rồi chúng ta cũng không về nhà họ Lăng, lúc nào chúng ta cùng về đi."
Lăng Ý ôm cô, lắc đầu: "Hai người chúng ta sống chung không tốt sao?"
"Tôi chưa từng nói hai người chúng ta không tốt, tôi chỉ muốn về thăm cha mẹ."
"Để sau rồi nói."
Hắn cố tình trì hoãn thời gian.
Lê Cảnh Trí cảm thấy hơi kì lạ, nhưng không suy nghĩ gì nhiều.
"Sau là lúc nào? Không phải gần đây anh rất rảnh à? Chúng ta về ăn một bữa cơm cũng không mất bao nhiêu thời gian."
"Đầu bếp làm đồ ăn không ngon bằng em làm."
Lăng Ý đột nhiên nói câu tỏ tình, khiến cô nghẹn lời.
Hắn còn nói: "Dù sao em cũng muốn về nhà họ Lê, đêm nay tôi sẽ về thăm hai ông bà già nhà chúng ta."
"Anh đừng nói nhảm, bọn họ không già."
"Đúng là cô con dâu tốt." Hắn hôn lên môi cô.
Hai tay vô thức chuyển động, theo cổ áo, lần mò vào bên trong.
Cô ngăn cản động tác của hắn: "Hôm nay không được."
Ánh mắt hắn buồn bã, giống như một con sói nhở chưa được ăn no, cô cười: "Tôi phải đi về nhà bây giờ, mà trong nhà cũng không có cái kia."
Hắn cố ý giả vờ không hiểu, nháy mắt, khuôn mặt ngơ ngác: "Cái kia là cái gì?"
Cô đánh hắn một cái, đỏ mặt nói ra ba chữ: "Bao cao su."