Gần đây Lăng Ý chăm sóc cho Lê Cảnh Trí từng li từng tí. Giống như những lời hắn đã từng nói, trở thành một người chồng tốt.
Lê Cảnh Trí không dám tin tưởng hắn, nhưng lại không thể từ chối nổi, rầu rĩ khiến đầu thấy choáng váng.
Cho đến khi chuyến đi Pháp kết thúc, trở về nước, hai người bước chân lên mảnh đất quen thuộc, đầu óc Lê Cảnh Trí mới tỉnh táo hơn một chút.
Trợ lí chờ đón hai người ở sân bay, sai người xách hành lí, sau đó dẫn Lăng Ý và Lê Cảnh Trí lên xe.
Sau khi lên xe, trợ lí Lưu ngồi ghế phụ, lục lọi một lúc lâu, mới xoay người đưa một chồng văn kiện đến trước mặt Lăng Ý: "Đây đều là những tài liệu cần anh ký tên."
Lúc đầu anh chỉ có ý định mang theo, có gan nghĩ không có gan làm, chỉ định hỏi một chút, không ngờ anh dám đưa tài liệu cho Lăng Ý ở trên xe.
Nhưng thấy sau khi từ nước Pháp về, trợ lí Lưu thấy tâm trạng của hắn tốt, mới dám lấy can đảm đưa tới.
Lăng tổng phủi mông một mình đưa thiếu phu nhân sang nước Pháp chơi mười ngày, để anh tội nghiệp tăng ca ở công ty xử lí tài liệu. Chỗ này mới có một nửa, một nửa nữa vẫn nằm ở công ty.
Nhưng đây lại là cục diện hỗn loạn đã áp xuống khi Lăng Ý và thiếu phu nhân đi Pháp.
Tâm trạng Lăng Ý không tệ, nhận lấy bút, xem lại, xác nhận không có vấn đề gì, ký tên.
Lăng Ý là một người cực kỳ có trách nhiệm với công việc, cứ nhìn việc vừa xuống máy bay, nhưng hắn vẫn phải nhìn kỹ từng phần một mới ký tên là biết.
Lê Cảnh Trí quay đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn giống như một vị hoàng đế thời phong kiến.
Mỗi một lần động tay động chân là quyết định số mạng của vô số người.
Lăng Ý chú ý đến ánh mắt của cô, thả bút xuống, cười đối diện với cô: "Hiện giờ mới nhận ra chồng em rất đẹp trai sao?"
Lê Cảnh Trí yên lặng, thu lại ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lăng Ý đặt tài liệu sang một bên, đưa tay đến bên người Lê Cảnh Trí .
Hắn muốn ôm cô nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng.
Là tiếng chuông điện thoại của Lê Cảnh Trí.
Tay hắn lơ lửng giữa không trung, yên lặng thu về.
Không biết là ai gọi mà đáng ghét như vậy, đúng lúc này lại gọi điện tới.
Khi ở nước ngoài, Lăng Ý không cho Lê Cảnh Trí mở máy, nói cái gì mà hưởng thụ thế giới hai người.
Mặc dù có vẻ như cũng không hưởng thụ được thế giới hai người nhưng đúng là cũng không mở điện thoại.
Vừa xuống máy bay, cô mới mở điện thoại ra, không ngờ nhanh như vậy đã có người gọi đến.
Lê Nhã Trí tức giận: "Chị, mấy hôm nay chị chạy đến chỗ nào chơi thế? Sao em gọi mấy lần đều không được? Cha đem tức giận đổ lên đầu em, vì sao chị lại tắt máy?"
"Chị ở lại Pháp mấy ngày."
"Chị chạy tới Pháp làm gì? Trong nhà thì bận muốn chết, chị thì không nói tiếng nào lại chạy đi chơi." Lê Nhã Trí bất mãn.
Lê Cảnh Trí đã quen với giọng điệu này của em gái, không có phản ứng gì: "Có chuyện gì thế Nhã Trí?"
"Cha bảo chị về nhà ăn cơm." Thực ra Lê Nhã Trí còn muốn hỏi, có thể đưa anh rể về cùng không.
Nhưng nghĩ đến lời dặn của cha, nên không hỏi.
Chuyện hư hỏng của chị gái bị tung lên mạng, Lê Nhã Trí cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào để nhìn anh rể.
"Chị xuất viện được mấy ngày, cha đã bảo em gọi chị về, nhưng không gọi được. Em không tìm được chị, cha lại giục em. Hôm nay khổ lắm mới gọi được, tối nay chị về ăn cơm luôn đi, cha đỡ lại nhắc mãi bên tai em, tai em sắp mọc kén luôn rồi đây này."