"Từ đầu đến cuối, mọi chuyện đều là do anh sắp đặt. Từ việc Hướng Diệc Nhiên cho tôi địa chỉ nhà, đến sự dịu dàng của anh, chẳng qua là để tôi đắm chìm, để tôi dựa dẫm vào anh, rồi cuối cùng cho tôi một đòn?" Đôi mắt Lê Cảnh Trí rưng rưng nhưng nước mắt lại không chịu chảy xuống: "Lăng Ý, tôi có thể chịu đựng tất cả, nhưng tôi không thể để đứa bé cũng chịu đựng giày vò giống như tôi đã chịu. Lăng Ý, mấy ngày nay, anh luôn miệng hỏi tôi muốn anh phải thế nào nhưng tôi càng muốn biết rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào đây?"
Lăng Ý trầm mặt: "Hướng Diệc Nhiên nói với em?"
Cô lắc đầu: "Không phải, làm sao tôi biết không quan trọng, nhưng tôi không muốn mạo hiểm để một sinh mệnh nhỏ bé cuốn lấy chúng ta."
Cuộc hôn nhân này đã sắp đổ vỡ, nếu như có con, vậy chỉ có thể phải theo bọn họ đi vào chỗ tan xương nát thịt.
Huống chi, hắn không thật sự muốn đứa bé này.
Lê Cảnh Trí đau đớn xót xa: "Anh làm gì với tôi cũng được, nhưng xin anh đừng dùng con chúng ta như một thẻ bài được không?"
Lăng Ý đứng trước mặt cô, hai tay dùng sức nắm chặt vai cô: "Những điều em vừa nói đều không đúng, Lê Cảnh Trí, em biết không? Tôi hối hận, hối hận từ lâu rồi, tôi không nghĩ sẽ dùng cuộc hôn nhân và đứa bé để trừng phạt em."
Hắn nhìn thật sâu vào mắt cô, ép cô nhìn hắn: "Lê Cảnh Trí, em nhìn tôi đi, em nghe cho rõ."
"Ngay từ đầu, đúng là tôi cảm thấy không cam lòng, muốn báo thù em. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, tôi làm tất cả mọi chuyện đều là vì muốn giữ em lại, bao gồm cả việc không cho em uống thuốc tránh thai, cũng chỉ là hi vọng chúng ta có thêm một khả năng."
"Đứa nhỏ chỉ là để buộc em ở lại bên tôi."
Hắn quá chân thành khiến cô rung động, đặc biệt là khi hắn nói ra câu cuối, trái tim cô cũng trở nên run rẩy.
"Nhưng Lăng Ý à, hiện giờ tôi không còn dám tin anh nữa rồi."
Lăng Ý nâng tay cô lên, hôn một cái: "Em có thể tin tưởng tôi."
"Tôi từng tin anh, nhưng anh lại chỉ vì báo thù, anh bảo tôi làm sao để tin anh đây?"
Giọng hắn như đang cầu xin: "Một lần, cho tôi một cơ hội nữa thôi."
Lê Cảnh Trí hoảng sợ muốn rút tay ra, nhưng không ngờ lại thành một cái tát trên mặt hắn, đầu quay sang một bên.
Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một vết đỏ ửng.
Lê Cảnh Trí không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, cô ngây người.
Cô làm theo bản năng muốn kiểm tra mặt cho hắn, đầu ngón tay cừa chạm vào khuôn mặt đã bị hắn tóm lấy: "Em không nói gì, tôi coi như là em chấp nhận."
Cô không ngờ câu nói đầu tiên của hắn lại là câu này, trong lòng chua xót, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: "Không đau à?"
"Không đau." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt còn nở nụ cười: "Thật may, chúng ta vẫn còn có cơ hội."
"Tôi vẫn chưa đồng ý."
"Nhưng em cũng không từ chối."
Lê Cảnh Trí nhìn hắn, im lặng thật lâu, không nói tiếng nào.
Lăng Ý không ép cô, cũng không nhắc lại chuyện này.
Cuối cùng người giúp việc vẫn lấy thuốc tránh thai cho cô .
Lăng Ý tự mình rót một cốc nước ấm, đưa cho cô.
Nói là đi công tác, nhưng thực ra chuyến đi Pháp lần này giống như đi du lịch hơn.
Bọn họ chơi ở Pháp mười ngày, đi ba thành phố, "công việc" mỗi ngày của hắn là dẫn cô đi ăn uống.
Lăng Ý dường như biến thành người khác, hiện giờ giống như một ông chồng dịu dàng, cho cô đủ sĩ diện, đối xử rất tốt với cô.
Nhưng Lê Cảnh Trí lại không dám tin.
Hắn rất nghiêm túc, trái tim cô cũng không phải đá, chắc chắn sẽ có lúc bị làm rung động, đến cuối cùng đến chính cô cũng không biết được cô đang nghĩ gì nữa.
--------------------------------------------------------
Mọi người bình luận đi, mình có động lực mình sẽ làm nhanh hơn ý