Đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào mặt cô, hắn vừa tức vừa bực: "Lê Cảnh Trí, rốt cuộc em muốn thế nào? Rốt cuộc tôi phải làm sao em mới đối xử công bằng với tôi?"
Cô bình tĩnh trả lời: "Lăng Ý, là anh không phải với tôi trước, anh nói ra điều này mới là không công bằng với tôi."
"Nhưng tôi hối hận rồi, hối hận từ lâu rồi." Lăng Ý ôm lấy chiếc eo thon của cô, trán áp vào trán cô, thì thào đau khổ: "Em để một người xa lạ chụp ảnh của em, em cười với một người lạ, còn ôm người đó, lại chỉ cự tuyệt mình tôi. Bao lâu rồi em không cười, không nói chuyện với tôi như vậy?"
"Lê Cảnh Trí, em biết không? Tôi ghen tỵ, ghen tỵ đến sắp điên rồi."
Trong khoảnh khắc cô sững người, hắn liền hôn cô.
Nụ hôn choáng ngợp ập đến, đầu lưỡi quấn quýt, hắn đem tất cả cảm xúc đều phát tiết vào trong nụ hôn này.
Lê Cảnh Trí lấy tay đẩy hắn ra, nhưng làm sao cũng không thể đẩy nổi.
Cô dần buông bỏ giãy giụa, lúc cô đã không thể phản kháng, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận, hắn lại buông cô ra.
Hắn ôm chặt lấy cô, đem khuôn mặt vùi vào trong vai cô, thở dài: "Lê Cảnh Trí, em muốn tôi phải làm gì đây?"
Lê Cảnh Trí nở nụ cười, cô có thể muốn hắn làm gì? Cô có sự lựa chọn sao?
Đồ rơi dưới đất sẽ có người giúp việc dọn dẹp, Lê Cảnh Trí lạnh lùng nhìn hắn, chờ đến khi hắn buông cô ra, cô từ từ trở về phòng.
Lăng Ý nhìn theo bóng lưng của cô, đi theo.
Lê Cảnh Trí vừa vào phòng, hắn đã vào theo, dùng chân đá cửa phòng lại, ấn cô lên ván cửa mà hôn: "Lê Cảnh Trí, em không thể đối xử lạnh lùng với tôi như vậy, em là của tôi, là của tôi! Em là của tôi!"
Cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi Lăng Ý vuốt ve trên ngón tay đeo nhẫn có khắc tên của cô, cả người cô đều cứng lại.
Hắn thuận lợi trượt từ môi xuống cổ, vai, xương quai xanh,....
Quần áo lần lượt được cởi bỏ, lúc hai người nhìn nhau, cô đã bị hắn ôm lấy, đặt lên giường.
Chiếc giường mềm mại, hai người dính chặt lấy nhau, để lại một vết lún thật sâu.
Lê Cảnh Trí không từ chối động tác của hắn, nhưng cơ thể cô lại bài xích.
Mỗi một lần chạm lại khiến cô nghĩ đến chuyện xảy ra trên xe vào tối hôm đó.
Lăng Ý cũng chú ý đến cơ thể cứng ngắc của Lê Cảnh Trí, hắn phủ lên người cô, thành kính hôn lên cơ thể cô, muốn cho cô thả lỏng.
Nhưng cho dù hắn dịu dàng thế nào, cô vẫn không thể thả lỏng được.
Cô giống như một đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời đen kịt, theo gió bay đi, nhưng không thể bắt được linh hồn.
Trong lòng Lăng Ý muốn từ bỏ, nhưng hắn vẫn làm.
Sao có thể không làm được?
Trái tim của cô chưa từng đặt trên người hắn, nếu như không làm, đến cả cơ thể của cô, hắn cũng không giữ được.
Động tác của hắn uyển chuyển trên người cô, hắn muốn cho cô trải nghiệm cảm giác thỏa mãn từ da thịt đếm trái tim khi hai người làm tình.
Hai tay của cô nắm chặt lấy ga giường, mặc cho hắn làm bậy trên người mình.
Không biết trải qua bao lâu, hắn mới chịu lên đỉnh.
Lê Cảnh Trí đột nhiên mở to hai mắt, giọng khàn khàn: "Anh ra ngoài đi, đừng bắn bên trong."
Vừa vào tới nơi, Lăng Ý đã làm, không đeo bao, hiện giờ lại không phải kì an toàn của cô.
Bắn vào trong, rất dễ “chết” người.
Mà hoàn cảnh hiện giờ của bọn họ hoàn toàn không thích hợp để chào đón một sinh mạng mới ra đời.