Lê Cảnh Trí còn chưa kịp ngăn cản, Lăng Ý lại đánh Chiêm Mặc thêm một quyền.
Đống túi xách trong tay Lăng Ý rơi đầy dưới chân cô, cô vội vàng nhặt đồ lên.
Chiêm Mặc chùi máu khóe môi, một thanh niên mới lớn so với Lăng Ý thường xuyên luyện tập, ngay cả đòn đánh trả cũng yếu ớt. Cậu phát hiện không đánh lại Lăng Ý, đành lưu về sau hai bước, hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại vô duyên vô cớ đánh tôi?"
Lăng Ý không trả lời cậu, kéo Lê Cảnh Trí vào trong ngực, giơ chiếc nhẫn trên tay, thể hiện lòng chiếm hữu cực mạnh trước mặt Chiêm Mặc.
Chiêm Mặc ngây người, giờ mới hiểu được: "Thì ra chị còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi, tôi còn tưởng tôi có cơ hội."
Lê Cảnh Trí không có tâm trạng nói đùa, nhíu mày nhìn về phía cậu: "Chiêm Mặc, cậu đừng nên nói lung tung, đi nhanh đi."
"Vậy còn chị?" Người đàn ông đó tình tình rất tệ.
"Chuyện giữa chúng tôi, tự chúng tôi sẽ giải quyết, không liên quan đến cậu."
"Vậy được rồi." Chiêm Mặc đứng dậy, phủi phủi tuyết rơi trên người, giơ máy ảnh lên vẫy vẫy với cô: "Chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Lăng Ý liếc nhìn bóng người lướt qua trên màn hình, là Lê Cảnh Trí đứng trong tuyết.
Hắn bước nhanh về phía trước, Chiêm Mặc không kịp đề phòng, bị giật lấy máy ảnh.
Quả nhiên bên trong đều là ảnh của Lê Cảnh Trí.
Chiêm Mặc muốn lấy máy ảnh về: "Trả máy ảnh lại cho tôi, đó là đồ của tôi."
"Nhưng người được chụp là vợ của tôi."
"Vợ anh chứ không phải anh, anh không có quyền điều khiển cũng như cướp đi tự do của cô ấy."
Chiêm Mặc lao tới trước mặt Lăng Ý, hắn cười khẩy, đập máy ảnh xuống đất.
Máy ảnh quý giá đã mất đi công năng cơ bản, trở thành một đống sắt vụn.
"Anh! Đồ man rợ, anh thật quá đáng!" Tiếng trung của Chiêm Mặc cũng coi như lưu loát, nhưng rõ ràng là bị thiếu vốn từ, tức giận như vậy mà chỉ nói ra được ba chữ "đồ man rợ".
Ánh mắt Lăng Ý lạnh lùng: "Máy ảnh hỏng tôi có thể đền cho cậu, còn cô ấy, cho dù chỉ là một tấm hình tôi cũng không cho cậu giữ lại."
Nói xong, mặt mày xám xịt lôi kéo Lê Cảnh Trí rời đi.
Chiếc xe sang trọng lao nhanh đưa họ trở về nhà ở nước Pháp.
Trên đường đi, mặt Lăng Ý u ám đáng sợ.
Lê Cảnh Trí không thể nào quen hơn với bộ dạng này, mỗi lần trông thấy cô ở cùng Giang Tây Long, hắn đều biểu cảm như vậy.
Lê Cảnh Trí cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, cho dù không phải Giang Tây Long, bất kỳ người đàn ông nào lại gần cô đều khiến hắn nghi ngờ.
Nói cho cùng, không phải là hắn rung động với cô, mà là do cảm thấy đồ của mình bị người khác cướp mất nên không cam tâm.
Thiệt thòi cho cô còn vì chiếc nhẫn mà thấy cảm động.
Hắn không hỏi, cô cũng không cần giải thích. Dù sao hắn đã đánh cậu thanh niên kia, còn đập máy ảnh của người ta.
Hắn im lặng, cô thờ ơ.
Hai người ở trong một biệt thự rộng lớn, bên trong có hai người giúp việc và bốn vệ sĩ.
Đến nơi, Lê Cảnh Trí mở dây an toàn, xuống xe, tự giác lấy những túi đồ sau xe ra.
Còn chưa đi được hai bước, phía sau lưng đã bị đập vào thân xe, may mà trời lạnh, mặc nhiều quần áo, nên không cảm thấy đau mấy.
Lăng Ý lấy toàn bộ túi đồ trong tay cô ném xuống đất, hắn bất ngờ dựa sát vào cơ thể cô, kẹp cô giữa hắn và thân xe.