Lăng Ý bước nhanh về phía trước, túm lấy cổ áo Giang Tây Long, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh vừa nói gì? Lặp lại lần nữa."
"Hôm đó, cô ấy bị hạ thuốc, đầu óc không tỉnh táo. Tôi nghĩ nếu đã khổ sở như vậy thì làm đi. Nhưng đến thời khắc cuối cùng, cô ấy khóc, cứ khóc..." Giang Tây Long nhớ lại tình cảnh hôm đó: "Chính là nước mắt của bản năng, phát ra từ đáy lòng khổ sở, đến bước cuối, tôi không thể làm tiếp được, ôm cô ấy ngồi trong bồn tắm ngâm nước cả đêm."
Trong lòng Lăng Ý vừa vui mừng vừa khổ sở. Thì ra cô thực sự không có phát sinh quan hệ với Giang Tây Long, cô vẫn là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn. Lăng Ý chậm rãi nới lỏng tay, trong lòng càng quyết tâm không buông tay cô.
"Giang Tây Long, cảm ơn." Con người Lăng Ý vừa cao quý vừa kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên hắn đi cảm ơn một người đàn ông khác. Không biết là cảm ơn Giang Tây Long không chạm vào Lê Cảnh Trí, hay cảm ơn Giang Tây Long đã nói ra sự thật cho hắn, có lẽ là cả hai. Lăng Ý bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Lê Cảnh Trí, muốn chạm vào mặt cô, muốn ôm lấy thân thể cô.
Hắn xoay người rời đi ại nghe được giọng nói trầm thấp phía sau: "Có lẽ cô ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu."
Lăng Ý dừng bước, quay đầu, ánh mắt khinh bỉ: "Là cô ấy đùa giỡn tôi trước, giữa hai chúng tôi, ai cũng không có tư cách nói đến hai chữ tha thứ."
"Cô ấy đùa giỡn anh?" Giang Tây Long cảm thấy buồn cười: "Cảnh Trí trước giờ chưa từng nợ ai, mà là anh, chính anh mới nợ cô ấy!"
Nhớ lại quá khứ, hai mắt Giang Tây Long ửng đỏ, cô gái mà anh nâng trong lòng bàn tay, lại cứ như vậy bị Lăng Ý chà đạp. Anh hận, hận bản thân trước kia tại sao lại thỏa hiệp, anh rõ ràng đã có thể thay đổi mọi thứ.
Giang Noãn bị Giang Tây Long thô lỗ đẩy ra, bát canh rơi xuống đất, vỡ tan tành. Cô ngồi xuống thu dọn mảnh vỡ.
Vẻ mặt Lăng Ý lạnh nhạt: "Ba năm trước, cô ấy bỏ thuốc tôi, tạo nên cuộc hôn nhân này, ba năm sau, tôi bởi vì .... cuộc hôn nhân này ép buộc cô ấy, nói gì đến chuyện ai tha thứ cho ai, chẳng phải đều là cá mè một lứa sao?"
Giang Tây Long lại cười, nhưng tràn đầy châm biếm: "Anh sẽ hối hận, ba năm sau, là anh hiểu lầm, ép buộc cô ấy. Mà chuyện của ba năm trước cũng không phải như anh nghĩ."
Tay Giang Noãn đang nhặt mảnh vỡ cũng bất giác run lên, cắt trúng đầu ngón tay. Máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, tạo thành những bông hoa máu đỏ tươi. Những giọt máu mang theo sự đố kị, sự hổ thẹn, ác độc,...
Trái tim Lăng Ý run lên: “Giang Tây Long, lời này của anh là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
"Anh biết chuyện gì?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Tôi đồng ý nói với chuyện tối hôm đó anh, cũng chỉ vì Cảnh Trí. Nhưng chuyện của ba năm trước, tôi không cần thiết phải nói rõ với anh." Vẻ mặt dịu dàng của Giang Tây Long dần trở nên vặn vẹo: "Không phải anh không có gì là không làm được sao? Không phải anh ở thành phố này, anh một tay che trời sao? Có bản lĩnh thì tự tra đi."
Lăng Ý siết chặt nắm đấm, lại nghe thấy giọng Giang Tây Long nói tiếp: "Đừng giả vờ thâm tình, hối hận ở đây, cô ấy chưa bao giờ nợ anh, mà là anh, chính anh nợ cô ấy."
Lăng Ý đi rồi, Giang Tây Long vẫn không nói gì, anh hít thở hổn hển, dường như đã sử dụng toàn bộ sức lực cho những câu nói vừa rồi.
Giang Noãn thu dọn xong mới đến nói chuyện với anh: "Anh, anh thực sự có thể buông tay Cảnh Trí sao?"
"Không buông thì có thể làm gì bây giờ? Anh không đấu lại Lăng Ý. Nếu cố chấp đấu với hắn, người bị thương cuối cùng vẫn chỉ là Cảnh Trí." Anh không ngốc, anh có thể nhận ra tình cảm của Lê Cảnh Trí dành cho Lăng Ý đã có sự biến đổ,i mà ánh mắt của Lăng Ý khi nhắc đến Lê Cảnh Trí cũng tràn ngập sự chiếm hữu.
"Vì thế nên anh nhắc lại chuyện của ba năm trước là muốn cho Lăng Ý tự đi tìm ra chân tướng, muốn cho anh ta cảm thấy hổ thẹn với cô ấy, sẽ đối xử tốt với cô ấy hơn."