Có thể thấy vị Hướng đại thiếu gia này bình thường rất ít khi làm mấy việc như vậy, nhìn con dao trong tay anh ta, cô chỉ sợ sơ sẩy một chút sẽ đứt tay. Anh ta từ từ gọt vỏ, tỉ mỉ như đang làm một thí nghiệm khoa học. Lê Cảnh Trí không nhìn nổi nữa: "Anh để hộ lí làm đi."
Hướng Diệc Nhiên nhìn cô một cái: "Đây là tôi muốn gọt cho cô ăn, như vậy mới thể hiện thành ý." Nói xong anh ta lại cúi xuống tiếp tục đấu tranh với quả táo trong tay, động tác tuy có khó coi nhưng cực kì chăm chú, gò má mê người: "..."
Lê Cảnh Trí không biết phải nói cái gì, vị Hướng thiếu gia này không làm theo lẽ thường. Cô cũng thường xuyên nghe được tình sử phong lưu của anh ta, không ít cô gái biết điều đó nhưng vẫn cứ giống như thiêu thân lao vào trong biển lửa, một phần vì gia thế, một phần vì tính cách của anh ta. Nếu so với Lăng Ý sớm nắng chiều mưa thì Hướng Diệc Nhiên quả là tốt không chỗ chê.
Bận rộn cả nửa ngày cuối cùng cũng gọt xong, anh ta cầm như hiến vật phẩm quý báu đưa cho cô: "Này, ăn đi."
Lê Cảnh Trí không nhận, chỉ nhìn anh ta. Cô không hiểu. Lần trước lấy lòng cô là để giúp Lăng Ý, lần này lại vì cái gì đây?
Hướng Diệc Nhiên rụt tay lại, nói nhỏ: "Để to như vậy ăn cũng không tốt lắm!" Anh ta tìm lấy cái đĩa, cắt thành miếng nhỏ, cắm tăm, cưỡng chế nhét vào tay cô: "Là bổn thiếu gia tôi tự mình chọn lựa, tự mình gọt vỏ, cô nếm thử xem thế nào?" Ánh mắt anh ta sáng lấp lánh như một đứa trẻ đang chờ kẹo. Ban đầu cô định từ chối xong đến cuối cùng cô vẫn cầm một miếng cho vào miệng.
"Có phải vô cùng ngon, vô cùng cảm động không?" Tuy không được đáp lại nhưng Hướng Diệc Nhiên vẫn rất vui vẻ, cười híp mắt nhìn cô ăn táo. Ánh mắt anh ta nhìn cô chăm chú, chăm chú đến mức hơi đáng sợ.
Trong lòng cô sợ hãi, đem đĩa đặt xuống: "Hướng Diệc Nhiên, ngày hôm nay anh đến đây là có chuyện gì?"
"Không có chuyện thì tôi không thể đến sao?" Anh ta vẫy vẫy tay: "Tôi đến thăm bệnh."
Lông mày cô nhíu chặt, mặc dù có được câu trả lời nhưng cô vẫn thấy có gì đó không đúng lắm. Điện thoại Hướng Diệc Nhiên reo lên, anh ta không thèm nhìn tên, trực tiếp cúp máy.
"Thăm thì cũng thăm rồi, hiện tại có thể đi rồi. Anh còn có việc bận thì cứ đi đi, công việc quan trọng hơn."
"Tôi vừa đến cô đã đuổi tôi đi, thời buổi bây giờ làm người tốt cũng vất vả thật." Nhìn sắc mặt và hành động của anh ta cũng không thấy có gì là che giấu, chẳng lẽ anh ta chỉ đơn giản là đến thăm cô.
Hướng Diệc Nhiên ở trong phòng bệnh một giờ cũng chưa có ý định rời đi, mặc cho cô chẳng buồn quan tâm đến anh ta, cứ ngồi nói một mình, đến bây giờ, cô mới phát hiện da mặt của anh ta cực kì dày.
"Lê Cảnh Trí, cô thích hoa gì? Lần sau đến tôi sẽ mang đến cho cô."
"Hoa cúc." Cô thuận miệng trả lời.
"Hoa cúc không may mắn, thay bằng hoa khác đi."
"Thôi vậy, để tôi tự đi chọn." Đột nhiên anh ta hỏi cô: "À, di động của cô đâu?"
"Không có."
"Vậy ipad thì sao?" Lê Cảnh Trí chỉ chỉ vào cái TV: "Chỉ có cái này."
Hướng Diệc Nhiên thờ phào, lộ ra vẻ mặt an tâm. Nhớ đến ánh mắt khinh bỉ của các y tá, cô hiểu ra anh ta đang muốn tìm hiểu xem cô có biết tin tức gần đây hay không.
Cô hiện giờ bị nhốt ở đây, TV cũng chỉ có mấy kênh cơ bản, cái gì cô cũng không thể biết, bọn họ càng như vậy cô càng tò mò: "Rốt cuộc có tin tức gì? Tại sao các người lại phải che giấu không cho tôi biết?"