Ở lại bệnh viện hai ngày, chuyện xảy ra bên ngoài, cô làm sao mà biết? Người ta đều nói người ngoài cuộc làm sao có thể thấu hiểu được hết nỗi khổ của người bên trong . Chỉ khi chuyện xảy ra trên người mình, các cô so với người khác chắc chắn càng khổ sở hơn. Lê Cảnh Trí mở miệng nhàn nhạt: "Lại có chuyện gì?"
"Cô không biết sao?"
Cô đưa tay trước mặt cô y tá: "Cho tôi mượn điện thoại xem một chút."
Y tá vừa định nói gì đó đã bị hộ lý ở bên cạnh cắt đứt:"Cô thay thuốc xong rồi thì đi ra đi, Lăng tổng đã dặn không được nói lung tung, nếu không các cô không chịu nổi trách nhiệm đâu."
Cô y tá lập tức im miệng, vội đi ra ngoài. Bộ dạng giống như xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm. Lê Cảnh Trí nhìn thấy như vậy chắc chắn sẽ chẳng thể hỏi được tin tức gì, cô quay đầu sang hỏi hộ lý: "Bao giờ tôi có thể xuất viện?"
"Đến khi cô khỏi hẳn."
"Ừ." Cũng vừa đúng hợp ý cô.
Hiện tại Lăng Ý chắc chắn không muốn nhìn thấy cô, quay về nhà họ Lăng sẽ khó xử, cha cô muốn trèo cành cao, cho nên đến cả nhà họ Lê cũng không thể về. Chỗ Giang Noãn cũng không thể đến, không bằng cứ ở lại bệnh viện. Vừa nghĩ đến ở một mình yên tĩnh thì Hướng Diệc Nhiên tới.
Hướng Diệc Nhiên tay ôm theo một bó hoa bách hợp, tay xách theo một làn hoa quả, đi vào. Hộ lý đưa tay nhận lấy nhưng anh ra kiên quyết tự mình đặt ở đầu giường, cười với cô: "Nhìn thấy cảnh đẹp, tâm trạng mới tốt."
Lê Cảnh Trí không lên tiếng, cứ vậy nhìn anh ta. Hướng Diệc Nhiên và Lăng Ý là cùng một ruột, anh ta đến đây chắc cũng không chỉ đơn giản là thăm bệnh.
"Ánh mắt của cô nhìn tôi như thế là thế nào? Tôi đắc tôi với cô sao?" Anh ta lấy một cái ghế ngồi bên cạnh giường cô, hừ một tiếng.
"Anh tới đây làm gì? Có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
"Không có chuyện gì thì tôi không thể đến đây sao?" Hướng Diệc Nhiên giả vờ tức giận: "Tôi nói này nhỏ khóc nhè, là ai lần trước còn cười híp mắt với tôi? Nói muốn mời tôi ăn cơm, sao mới có mấy ngày đã trở mặt như vậy?"
Lê Cảnh Trí nở nụ cười châm biếm: "Nhìn bộ dạng tôi bây giờ làm sao mời anh đi ăn được? Nếu anh không ngại, tôi có thể đưa cháo bệnh nhân cho anh."
"Tôi không phải có ý này." Anh ta dừng một chút nói tiếp: "Tôi là một người độc lập, cô có thể đừng đem món nợ của người khác trút lên đầu tôi có được không? Tôi coi cô là bạn, mới đến thăm cô, cô không cần đề phòng tôi."
Anh ta biết rõ nguyên nhân cô phải nằm viện. Lăng Ý kia cũng quá độc ác, anh ta không ngờ Lăng Ý có thể vô liêm sỉ đến mức đó. Thái độ của Lăng Ý không rõ ràng, lại còn đoạn phim kia nữa, mọi chuyện trở nên rối mù. Anh ta biết nếu không muốn mình bị dính vào chuyện này, anh ta không nên đến thăm cô, nhưng anh ta lo lắng, không yên lòng.
"Tôi không tìm thấy một sợi dây chuyền, không biết có phải rơi ở chỗ anh hay không?" Thấy thái độ của anh ta như thế, cô cũng dịu đi mấy phần, cô không nên giận chó đánh mèo, chuyện Lăng Ý làm với cô không có liên quan gì đến Hướng Diệc Nhiên.
"Đợi tối nay tôi quay trở lại tìm, nếu thấy tôi sẽ mang đến cho cô."
"Không cần, anh để người mang đến cho tôi là được rồi."
Thấy thái độ lạnh lùng xa cách của cô, trong lòng Hướng Diệc Nhiên cực kỳ khó chịu. Anh ta đứng lên, Lê Cảnh Trí cho rằng anh ta định đi về, không ngờ anh ta cầm theo quả táo đem rửa sạch rồi trở lại trước mặt cô ngồi gọt vỏ.