Ngày nào còn chưa ly hôn, cô cũng chỉ có thể nghe lời hắn. Nếu cô đã không thể quên được Giang Tây Long vậy hắn sẽ nghĩ cách khiến cô quên đi. Lăng Ý mỉm cười, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn.
Lê Cảnh Trí siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Giữa lúc cô đang chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ đợi sự giày vò quen thuộc, hắn chợt buông cô ra, cười ác độc: "Học được chưa?"
Cả người cô cứng ngắc nhìn hắn.
Lăng Ý không ngại trước sự im lặng của cô, hắn ngửa người ra sau, dựa lưng vào ghế da phía sau lưng: "Vậy thì tiếp tục lấy lòng tôi."
Cô không động đậy, hắn liền đưa tay muốn mở cửa. Cô thật sự hết cách, tiến lại gần, hôn lên môi, yết hầu của hắn. Hắn vẫn không thỏa mãn, đưa tay xuống phía dưới cô: "Thật vô vị, làm sao Giang Tây Long có thể coi trọng, lưu luyến cô được nhỉ?"
Lăng Ý đột nhiên lật người, ấn ngã cô, thân thể trắng như tuyết bại lộ trước đôi mắt sắc lạnh. Hắn cởi quần của cô, bàn tay to lớn nâng mông cô lên, đâm vào. Không hề có sự chuẩn bị, không có khúc dạo đầu, bỗng nhiên bị xâm nhập khiến cô đau muốn chết. Cô lấy tay bịt miệng, không dám kêu, thừa nhận sự xâm chiếm của hắn, ở đây là phía dưới công ty nhà họ Giang, cô không thể..... Không thể mất mặt ở đây được. Mặc dù cô biết rõ, cửa sổ xe đã được đóng kín, không ai có thể nhìn thấy họ bây giờ, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy nhục nhã.
Bỗng nhiên trước cửa của Giang thị xuất hiện bóng dáng của hai người, Giang Noãn đang lôi kéo Giang Tây Long, có vẻ như giữa hai người bọn họ xuất hiện cãi vã, đi về phía bên này.
Lê Cảnh Trí chưa từng nghĩ sẽ ở trước mặt mọi người làm chuyện này với Lăng Ý. Bọn họ càng đến gần, động tác của Lăng Ý càng mạnh bạo: "Bịt miệng làm gì? Cô kêu ra đi chứ?"
Hắn cắn môi cô, khinh bỉ nhìn cô: "Kêu lên, kêu thành tiếng ra, để anh ta nghe thấy. Không phải cô muốn gặp anh ta sao? Chỉ cần cô kêu ra là lập tức có thể gặp."
"Không, không muốn." Cô cắn chặt vào mu bàn tay của mình.
Giang Tây Long vừa khéo đến trước xe thì bị Giang Noãn kéo lại: "Anh, anh chờ em một chút, em biết anh đang rất tức giận, nhưng chuyện này không thể chỉ trách em được."
Giang Tây Long rút tay ra, xoa xoa ấn đường: "Noãn, chuyện này có trách hay không trong lòng em phải là người hiểu rõ nhất."
"Anh, em mới là em gái anh, Cảnh Trí đã lập gia đình rồi, anh có thể đối xử công bằng với em một chút được không?" Giang Noãn đứng tại chỗ, không đuổi theo, khổ sở nói tiếp:"Em biết, hôm qua Cảnh Trí vì em nên mới đi ra ngoài, nhưng em không biết sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa không phải anh đã đến kịp, cứu cô ấy sao? Anh lo lắng cho Cảnh Trí, em cũng lo lắng, cô ấy là bạn thân của em, anh không thể chỉ vì Cảnh Trí mà đem tất cả sai lầm đổ lên đầu của em được." Bộ dạng của Giang Noãn vô cùng oan ức nhưng Giang Tây Long vẫn không có dấu hiệu dừng lại: "Anh."
Hai người bên ngoài nói chuyện vừa khéo bên trong nghe được rõ ràng. Lăng Ý dừng lại động tác, thì ra, cô không nói dối...Tối hôm qua có người gài bẫy bọn họ. Hắn rút bàn tay ra khỏi miệng cô: "Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô cười châm chọc nhìn hắn, nhưng lại mím môi không nói lời nào. Mới vừa qua mấy tiếng trước, mặc cho cô có giải thích thế nào, hắn cũng không tin, dùng những từ cay độc nhất nhục mạ cô. Bây giờ hắn muốn nghe rồi hả? Nhưng cô lại không muốn nói với hắn nữa.
"Lê Cảnh Trí, nói chuyện!"
Bóng Giang Tây Long càng ngay càng gần, cô căng thẳng che miệng hắn lại. Cô không muốn bị anh em Giang Tây Long phát hiện cô làm chuyện đó với Lăng Ý ở đây .