Tối hôm qua hắn chờ cô cả một buổi tối, nhưng cô lại phong lưu cả một đêm với Giang Tây Long. Hắn đến trước mặt cô, ép cô trong vòng tay, hắn đưa tay bóp cổ cô, đôi mắt đỏ ngầu: " Lê Cảnh Trí không phải cô nói các người không xảy ra chuyện gì sao? Vậy tôi hỏi cô những dấu này là cái gì?"
Mặt Lê Cảnh Trí bị thiếu hô hấp, tím tái, cô cực kỳ sợ hãi. Người đàn ông này sức mạnh quá lớn, như muốn giết chết cô.
"Lê Cảnh Trí, cô là của tôi, cmn, ai cho cô cái quyền được phép ra ngoài làm loạn với thằng đàn ông khác hả? Cô là của tôi, chỉ là của tôi thôi, biết chưa?" Lăng Ý cảm thấy mình sắp điên mất rồi. Hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày người phụ nữ hắn yêu, bỏ lại hắn đi theo người đàn ông khác.
Hắn đột nhiên buông cổ cô ra, nắm tay cô đưa lên phía trên đỉnh đầu, nhìn cô chằm chằm. Hô hấp được khai thông, cô bắt đầu ho khan, nhưng cơ thể còn chưa kịp điều hòa ổn định lại, đôi môi của hắn đã đặt trên ngực cô, dùng sức gặm mút, như thể làm như thế có thể xóa bỏ được hết những dấu vết kia, chỉ còn lại duy nhất những thứ thuộc về hắn.
Lăng Ý càng điên cuồng, trái lại càng làm cho cô thêm bình tĩnh, cô cười nhưng trong mắt lóe lên sự đau buồn: "Lăng Ý, anh biết không? Tôi cũng từng cảm thấy buồn nôn như vậy. Biết rõ anh không chỉ chạm qua một người phụ nữ nhưng tôi chẳng thể làm được gì, chỉ có thể để mặc anh chiếm giữ."
Hắn ngẩn người, lấy tay chống đỡ cơ thể. Cô rút tay, xoa nhẹ trên mặt hắn: "Bây giờ anh cũng đang cảm thấy rất buồn nôn phải không? Rất phẫn nộ? Cảm thấy bất lực? Tôi cũng đã từng thường xuyên như thế đấy."
Hắn nắm lấy tay cô hôn nhẹ một cái, môi hắn nhếch lên, ánh mắt như ma quỷ: "Thì ra cô vẫn luôn cảm thấy tôi dơ bẩn? Không sao, hai chúng ta bây giờ, ai cũng không sạch sẽ, ai cũng không thể ghét bỏ người kia."
Đôi mắt cô rưng rưng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, chúng ta không giống nhau."
"Không, lời cô nói không tính". Lăng Ý hoàn toàn bị cô chọc cho tức giận, xé bỏ áo ngủ của cô, kéo quần ngủ và quần lót của cô xuống dưới mắt cá chân. Hắn sờ sờ môi mình, lạnh lùng nói: "Lấy lòng tôi, nếu không tôi sẽ cứ để như vậy, bỏ lại cô ở đây."
Lê Cảnh Trí khiếp sợ nhìn hắn, phát hiện ánh mắt của hắn không giống như nói đùa.
"Không tin? Vậy chúng ta thử xem." Hắn nở nụ cười như vừa từ dưới địa ngục đi lên. Hắn ấn khóa cửa sổ, cho hạ xuống một chút. Cả người Lê Cảnh Trí cứng đờ, nắm lấy tay hắn, chậm rãi hôn lên đôi môi lạnh lẽo. Lúc cô đang muốn lui ra, hắn lại nhấn đầu cô lại, siết chặt đôi tay, trói buộc thân thể cô. Cô có thể cảm nhận được độ ấm từ lồng ngực của hắn, thậm chí còn mang theo phẫn nộ. Hơi thở nam tính phun ra trước chóp mũi cô.
Lê Cảnh Trí muốn phản kháng, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra xa, nhưng nghĩ lại sự uy hiếp của hắn, nên đành lựa chọn từ bỏ, yên lặng. Lăng Ý là người nói được làm được, hắn nói có thể bỏ cô ở lại đây, thì chuyện đó dĩ nhiên có thể xảy ra.
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai gò má cô, hắn cười lạnh: "Thời điểm cô lấy lòng Giang Tây Long cũng qua loa đại khái như thế sao?"
"Nếu cô đã không biết thì để tôi dạy cho cô." Hắn nắm lấy cằm cô, ép cô há miệng, hôn lên mạnh mẽ. Nụ hôn của hắn như bão táp, dồn dập, môi lưỡi hai người quấn quýt, như muốn nuốt cô vào bụng. Bàn tay hắn cũng không ngừng nghỉ du ngoạn trên thân thể cô, cảm nhận từng chút một, cô là của hắn, chỉ có thể là của một mình hắn.